Đọc truyện Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện! – Chương 56: Khuôn mặt rất đẹp, tâm rất xấu
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng chiều nhàn nhạt nhuộm cả chân trời xa, tựa như mỹ nhân thoa phấn quyến rũ, lại như tàn máu nhàn nhạt.
Thời tiết hôm nay có phần nóng như thiêu, rầu rĩ, không có một cơn gió, làm cho Mộ Nhan cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Sau đó trở lại biệt thự, bên trong nhà cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh có chút quỷ dị.
Kỳ quái, thường ngày lúc này mẹ bùi đều sẽ ở trong phòng khách xem ti vi chờ ăn cơm, chẳng lẽ hôm nay có việc đi ra ngoài?
Hứa Mộ Nhan nghi ngờ đi lên lầu, đi chưa được mấy bước đã nghe thấy mùi máu tanh tưởi cùng với bầu không khí nặng nề ngột ngạt đánh tới chóp mũi.
Xảy ra chuyện gì?
Đang lúc cô ngây người, chỉ thấy dì Dung cúi đầu, vẻ mặt hốt hoảng từ bên trong phòng Hạ Tình đi ra, trên tay còn dính không ít màu đỏ tươi chói mắt.
Lập tức, Hứa Mộ Nhan bất thình lình cả kinh trong lòng, chẳng lẽ..?
Mặt của cô trong nháy mắt cũng có chút trắng bệch, chuyện cô sợ cuối cùng cũng đến sao?
Hứa Mộ Nhan vội vàng chạy đến phòng Hạ Tình, tức khắc nhìn thấy cô ta tựa nửa người vào trong ngực Bùi Lạp Minh. Khuông mặt kiều mỵ một vẻ thảm hại làm người ta sợ hãi, khóe môi có vết máu đỏ thẫm chảy xuôi. Làm cô thực sự khiếp sợ hơn là dưới người cô ta hoàn toàn là mảng đỏ ngầu!
Hứa Mộ Nhan nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy có chút choáng váng.
Cô ta. . . cô ta sảy thai?
Một sinh mệnh nhỏ vô tội, cứ như vậy biến mất?
Lập tức, nội tâm của cô tràn đầy một mảnh thương xót.
Bộ dạng Hạ Tình thật là thê thảm, ánh mắt của cô ta là bất lực, vẻ mặt Bùi Lạp Minh ôm cô ta vừa lạnh lại vừa ngoan tuyệt.
– Đại thiếu phu nhân, cuối cùng cô đã về! – Tiếng dì Dung mang theo chút chút run rẫy sau lưng, phá vỡ yên lặng và nặng nề bên trong phòng.
Trong phút chốc, tầm mắt đám người bác sĩ, y tá, mẹ Bùi trong phòng đều bắn về phía Hứa Mộ Nhan, vẻ mặt mang theo thương hại, mang theo khinh bỉ, còn có mang theo sợ hãi bắn về phía cô.
Hứa Mộ Nhan âm thầm cắn môi dưới, chỉ cảm thấy giờ phút này tim khẽ bị đụng đau, cảm giác thấp thỏm không yên giống như thủy triều vỗ vào trong ngực cô.
– Chị dâu, chị. . . chị về. – Vẻ mặt Bùi Lạp Thần khẩn trương đi tới bên cạnh cô, một bộ muốn nói lại thôi.
Sau khi suy nghĩ dừng lại mấy giây, sắc mặt cô bình tĩnh nâng con mắt lên, thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Bùi Lạp Minh cách đó không xa.
Đôi mắt trong suốt, sáng rõ thấu đáo, mang theo biểu cảm bình thản không sợ hãi chút nào nhìn về phía anh.
Bên trong nhà hoàn toàn im lặng, yên tĩnh làm cho người ta thấy quỷ dị.
Tiếp theo, Bùi Lạp Minh đặt Hạ Tình suy yếu không có sức lực yên ổn trên giường, đôi mắt đen thâm sâu nhìn chằm chằm khóa Hứa Mộ Nhan lại.
Lúc này Bùi lạp rõ ràng là trầm tĩnh, cũng là yên lặng, anh không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Trên mặt của anh có một vệt bi thương thật sâu, đau kịch liệt.
Nếu như anh tức giận, có lẽ Hứa Mộ Nhan sẽ cảm thấy dễ dàng đối mặt hơn, nhưng anh vậy mà vào lúc này lại trấn tĩnh thế, trấn tĩnh đến mức khiến cô hoàn toàn không đoán ra đến tột cùng anh đang suy nghĩ gì.
Người đàn cô vừa yêu vừa hận này, cô vẫn luôn nhìn không thấu, mặc kệ là trước kia hay là hiện tại. . .
Anh nhìn cô, hồi lâu rốt cuộc lạnh lùng mở miệng:
– Thuốc dưỡng thai này là cô cho Hạ Tình?
Tiếng anh đè nén mà khàn khàn, thật giống như băng lạnh ngàn năm không tan.
Hứa Mộ Nhan nghe anh chất vấn, nhìn gói thuốc trong tay anh.
Mà túi thuốc bắc trong tay anh chính là thuốc dưỡng thai hôm qua cô bốc cho Hạ Tình!
Haii. . . Hạ Tình quả nhiên là dùng thứ này bày văn vẻ.
Quả nhiên là muốn vu cáo hãm hại cô!
Dù thế nào Hứa Mộ Nhan cũng không ngờ lòng dạ Hạ Tình lại ác độc như vậy, vì địa vị mà không tiếc hy sinh máu mủ của mình!
Không phải cô ta nói nếu như không có đứa bé đó, về sau sẽ rất khó mang thai sao?
Chẳng lẽ cô ta cố ý nói như vậy để dễ gạt lấy thông cảm của cô?
Haii, chung quy là bản thân quá mức mềm lòng. . .
Hứa Mộ Nhan cắn chặt môi hồng, móng tay bấm thật sâu trong lòng bàn tay. Đứa bé vô tội cứ như vậy mà làm bàn đạp cho mưu kế của mẹ!
Một hồi lâu, Hứa Mộ Nhan cười cười với anh:
– Là tôi bốc, chỉ là một chút thuốc dưỡng thai cho phụ nữ có thai mà thôi.
Nghe vậy, cong ngươi Bùi Lạp Minh sau khi nghe câu trả lời của cô đột nhiên co rút nhanh.
Anh cực kỳ không tin nhìn Hứa Mộ Nhan, trong con ngươi tràn đầy vẻ khổ sở.
– Cô cứ như vậy không tha cho một đứa bé? Cho nên cố tình bỏ thêm bột mifepristone(*) vào đó? – Anh lần nữa khàn giọng hỏi.
(*) mifepristone: thuốc tránh thai khẩn cấp và phá thai trong ba tháng đầu.
Hứa Mộ Nhan không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, bột mifepristone?
Đó không phải là thuốc phá thai sao?
Cô nhớ rõ ràng mình không hề bỏ thứ đó vào!
– Tôi không bỏ loại thuốc đó. – Tiếng của cô rất nhẹ, lại lộ ra chân thật đáng tin.
– Chuyện cho tới lúc này cô vẫn còn ngụy biện? – Lời của Bùi Lạp Minh chợt chuyển lạnh, từng chữ từng câu, thật giống như một vàng cắt một ngọc mang theo lạnh lùng tuyệt tình, làm trái tim cô không nhịn được phát run.
Lòng của Hứa Mộ Nhan trong nháy mắt chìm đến đáy vực sâu không thấy đáy, lông mày nhỏ nhắn của cô càng ngày càng chặt. Hạ Tình, không ngờ cô lại độc ác như vậy!
Chiêu này của cô làm quá tuyệt rồi!
Hứa Mộ Nhan vốn định gọi điện thoại cho bác sĩ cùng cô bốc thuốc, nhưng cho dù kêu đồng nghiệp đến làm chứng giúp cô, Bùi Lạp Minh cũng sẽ không tin tưởng cô!
Từ trước đến giờ anh đối với cô cũng chưa từng thực sự tin tưởng.
Dưới tình huống chứng cớ xác thật, cô có thể toàn thân mà lui sao?
– Bùi Lạp Minh, mặc kệ anh tin hay không, cho tới bây giờ tôi chưa từng có ý xấu muốn hại chết đứa bé của anh!
Hứa Mộ Nhan biết giải thích như vậy với anh không có chút tác dụng, nhưng cô chưa làm qua chính là chưa làm qua, trong lòng đương nhiên thẳng thắn khó lay!
Hạ Tình nghe vậy ở trên giường thở dài đau đớn một tiếng, khàn cả giọng khóc kể lể:
– Lạp Minh, con của chúng ta không còn, em cũng không muốn sống nữa, anh không cần cứu em, cũng không cần đi trách chị Mộ Nhan. Lần này có lẽ chỉ là ngoài ý muốn, ai bảo thai của em vốn không ổn định rồi, anh cứ để cho em theo đứa bé số khổ của em chết chung đi.
Lúc này tóc đen của cô rối tung, khóe môi giàn giụa máu tươi, làm người ta thấy thê thảm không nỡ nhìn. Mỗi tiếng tiếng khóc lóc kể lể thật sự giống như dã thú mất con, bi thống gào thét.
Giờ khắc này Hứa Mộ Nhan hoàn toàn bị kĩ thuật biểu diễn của cô ta thuyết phục. Kĩ thuật của cô ta quả thực rất cao siêu, nếu không phải có chút ít hiểu biết với phẩm chất của cô ta, có lẽ ngay cả cô cũng sẽ cho rằng lần này Hạ Tình sảy thai chỉ là một cái ngoài ý muốn, cũng không phải là do cô ta trước đó đã lập mưu tốt.
Nghe vậy, sắc mặt của Bùi Lạp Minh của thay đổi, bầu không khí đóng băng ngột ngạt giống như thủy triều không tiếng động dần dần lan tràn trong nhà, không khí bốn phía cũng như bị đông lại.
Mặc dù đối với đứa bé trong bụng Hạ Tình không phải anh rất yêu thích, nhưng dù sao cũng là ruột thịt với anh!
Sắc mặt Bùi Lạp Minh lạnh lùng, đi từng bước một đến trước mặt Hứa Mộ Nhan.
Bốn mắt nhìn nhau, cô có thể thấy rõ con ngươi mắt đen thâm sâu không thấy đáy của anh. Trong con ngươi đen đó có khổ sở, có hận ý, có mất mát, các loại cảm xúc luân phiên xoay chuyển trong mắt anh.
Rồi sau đó hắn chậm rãi vươn tay, hung hăng bóp chặt cằm Hứa Mộ Nhan:
– Khuông mặt rất đẹp, nhưng tâm lại quá xấu xa!
Ý này thật dễ nhận thấy là đã kết luận lần này Hạ Tình sảy thai, chủ mưu chính là cô!
Hứa Mộ Nhan dông cứng tại chỗ, động cũng không động.
– Mặc kệ anh tin hay không, tôi nói lại một lần cuối cùng, tôi không động chân động tay vào trong thuốc dưỡng thai! – Ánh mắt Hứa Mộ Nhan kiên định nhìn thẳng vào sự phẫn nộ của anh, chịu đựng đau đớn tới tan lòng nát dạ hàm dưới truyền đến, lạnh lùng nói.
– Anh, em tin tưởng chị dâu, chị ấy không phải người có lòng dạ ác độc như vậy! Anh đừng nghe người đàn bà kia! – Bùi Lạp Thần vẫn đứng ở nơi không xa chợt đi tới trước mặt Bùi Lạp Minh giải thích giúp cô.
Bùi Lạp Minh nhìn Hứa Mộ Nhan đứng bên cạnh Bùi Lạp Thần, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh tiệc sinh nhật của Hạ Tình ngày đó hai người ăn ý đánh đàn, tức giận trong mắt cáng sôi trào, tay bóp chặt cằm Hứa Mộ Nhan cũng không biết đã bất giác nắm thật chặt, tản ra hơi thở lạnh lẽo như băng hơn.
– Lạp Thần, em trở về phòng của em cho anh, nơi này không cần em lắm miệng!
– Anh, tại sao anh cứ không chịu tin tưởng chị dâu! Em thấy tám phần là Hạ Tình sợ chuyện đứa nhỏ trong bụng không phải của anh sớm muộn cũng sẽ bại lộ, cho nên cố ý giở trò mưu ma chước quỷ này để hãm hại chị dâu, làm cho anh và chị dâu ly hôn, bản thân làm thiếu phu nhân của nhà học Bùi! Anh đừng để bị bề ngoài giả dối của cô ta lừa!
– Khụ khụ. . . Lạp Thần, tại sao cậu lại không chịu tin tưởng tôi đối với Lạp Minh là thật tâm thật ý vậy? – Hạ Tình gượng chống nửa người lên, nước mắt vừa nói liền rơi, thấy phải làm cho người ta đau lòng.
– Cô không có tư cách gọi tên tôi, anh tôi anh ấy. . .
– Cậu còn không im miệng cho tôi! Càng nói càng vô lý, đi ra ngoài cho tôi! – Lửa giận trong ngực Bùi Lạp Minh vốn đã bốc cháy rất ghê gớm, lại thấy những câu che chở Hứa Mộ Nhan của Bùi Lạp Thần, khắp nơi nhằm vào Hạ Tình, anh chỉ cảm trận lửa này sắp thiêu rụi mình! (tốt nhất là cháy ra than luôn đi, người dịch mà cũng chịu không nổi ngươi nữa rồi đây, tức_______)
– Lạp Thần, trước hết cậu đưa mẹ và cả những người khác ra ngoài đi. Đây là chuyện ba người chúng tôi, tự chúng tôi giải quyết. – Giọng nói Hứa Mộ Nhan rất bình thản, thật giống như hoàn toàn không để chuyện Hạ Tình sảy thai trong lòng.
Chỉ chốc lát, bên trong phòng chỉ còn lại anh, cô, còn có Hạ Tình nằm trên giường.
Hứa Mộ Nhan không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm tình của cô vào giờ phút này. Hàm dưới trực tiếp truyền tới từng trận đau, nhưng thua xa đau trong nội tâm của cô!
– Hạ Tình, cô giở ra loại thủ đoạn ti tiện này đơn giản chỉ là muốn vị trí đại thiếu phu nhân này, được, tôi có thể cho cô cái này vị trí này. Nhưng cô nhớ, không phải là bởi vì tôi sợ cô, mà là vì không muốn làm cho con của cô chết oan vô ích!
Nói xong lời nói này, Hứa Mộ Nhan nhìn về phía Bùi Lạp Minh quang minh cười một tiếng.
Cái thoáng cười này lại có chứa phong tình tươi đẹp khuynh thành, làm Bùi Lạp Minh hơi bị ngẩn ra.
Cái thoáng cười này không khỏi làm nội tâm Hạ Tình suy yếu, không còn sức lực, chợt xông lên một sự khủng hoảng khó tả.
Cô thất bại, mặc dù che chắn bằng tính mạng đứa bé của mình cũng không làm nên chuyện gì, đời này có lẽ cô sẽ không có cách nào lấy được lòng của Bùi Lạp Minh rồi. . .
Nhưng cho dù thua tình yêu, ít nhất cô còn có cơ hội làm vợ Bùi Lạp Minh, không phải sao?
Chỉ cần Hứa Mộ Nhan rời đi, như vậy Bùi Lạp Minh chính là của một mình cô rồi!
Bùi Lạp Minh khiếp sợ nhìn hai mắt Hứa Mộ Nhan. Đôi mắt trong suốt như nước kia vào giờ phút này phát ra biểu cảm lạnh lùng như vậy, sắc bén như vậy, quyết tuyệt như vậy, làm anh có chút không dám nhìn thẳng.
– Bùi Lạp Minh, anh biết không? Từ cái ngày gả cho anh đó, tôi đã liều mạng tự nói với mình, một ngày nào đó anh sẽ thấy được chân tâm (chân thực + tình cảm) của tôi, sẽ thấy tình yêu tôi đối với anh, anh sẽ từ từ thích ta. Nhưng đến giờ phút này tôi mới phát hiện thì ra tôi đã quá sai rồi. Hai người chúng ta giống như cách nhau một cái ngân hà, vĩnh viễn cũng không cách nào thật lòng đến gần nhau. Đã như vậy, tôi cũng không có gì phải mong đợi nữa rồi rồi. Chúng ta ly hôn đi, coi như tha cho tôi một con đường sống, tôi đã yêu không nổi anh, cũng không muốn yêu anh nữa.
Lúc Hứa Mộ Nhan nói xong lời nói này, chỉ cảm thấy tim lan tràn đau rát, đau đến tê tâm liệt phế, ngay cả ý thức hình như cũng theo đau đớn dần dần bay xa.
Rồi sau đó không đợi Bùi Lạp Minh nói, cô đã đưa tay phải của mình hung hăng gạt bỏ tay của anh, cơ thể lảo đảo đi ra khỏi căn phòng này khiến cô cảm thấy ghê tởm.
Hứa Mộ Nhan tự nhận là cô là một người kín kẽ, luôn luôn thẹn với biểu đạt tình cảm của mình, nhưng giờ phút này cuối cùng cô đã đem lời thật lòng chôn giấu bấy lâu nói ra, nói ra không vì cái gì khác, chỉ vì muốn cắt đứt quan hệ với anh từ đây, là cô yêu sai người rồi!
Nhưng buồn cười chính là cô lại không hối hận khi yêu anh. Cô đã cố gắng, cũng đã hết sức, nếu cô không có cách nào phú nóng trái tim anh, vậy thì giao khối tim lạnh lẽo đó của của cho người khác phủ thôi.
Ánh chiều ta còn sót lại ngoài cửa sổ xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nghiêng xuống, Bùi Lạp Minh giật mình đứng như bị sét đánh, suy nghĩ hoàn toàn ngưng lại.
Qua thật lâu anh mới hiểu rõ ràng ý tứ trong lời nói của Hứa Mộ Nhan.
Cô nói cô vẫn luôn yêu anh, trái tim chưa từng dao động đã yêu anh?
Trong nháy mắt ngực thật sự giống như bị một loại sức lực lớn mạnh mà xa lạ đánh trúng, anh cũng không biết đây là thứ gì.
Chỉ cảm thấy một sự vui sướng khổng lồ giống như thủy triều bao trùm anh, vui sướng này là chân thực như thế, vui sướng này lại thuần túy như thế, không lẫn bất kỳ tạp chất nào. Nhiều năm như vậy, hình như là lần đầu tiên anh hiểu rõ đến loại vui sướng thuần túy này.
Vẻ mặt Bùi Lạp Minh luôn luôn hờ hững trầm tĩnh, đây là lần đầu tiên trên khuôn mặt lạnh lùng, tuấn dật có vướng lại tình cảm nồng đậm đang xoay tròn, làm mặt anh nhìn qua thật là một dạng động lòng người, giống như mặt nạ luôn luôn mang lên mặt bỗng nhiên vỡ tan, lộ ra diện mạo chân thật.
Nhưng cái cảm giác vui sướng này chỉ đọng lại trong một nháy mắt, lập tức dường như bị bi thương khổng lồ hòa tan.
Phía sau cô còn nói cái gì?
Ly hôn?
Cô muốn ly hôn với anh?
Ngay sau đó một loại cảm giác mất mác chưa bao giờ hiểu rõ lặng lẽ đánh úp vào đầu, làm lòng anh chợt tâm phiền ý loạn vô cùng.
Bùi Lạp Minh ngạc nhiên ngước mắt nhìn bóng lưng cô dần dần đi xa, ánh tàn trời chiều bao phủ cô, có loại vẻ đẹp thê lương không nói ra được. . .
Mà cô mới vừa cười thản nhiên như phug dung sớm nở tối tàn, tuyệt mỹ như vậy, rồi lại ngắn ngủi như vậy, hình như chỉ là anh đã thấy một ảo ảnh, mà ảo ảnh đó lại khắc thật sâu vào trong lòng anh.
Nhìn tâm mắt Bùi Lạp Minh cách đó không xa quấn thật sâu theo bóng lưng Hứa Mộ Nhan, hai tay Hạ nắm chặt chăn rồi sau đó rên hai tiếng, nhưng anh vẫn không nghe thấy được.
Thấy thế, Hạ Tình cắn răng cao giọng rên hai tiếng lần nữa, Bùi Lạp Minh nghiêng mặt sang nhìn Hạ Tình trên giường.
– Lạp Minh, chúng ta. . . con của chúng ta. . . con của chúng ta cứ như vậy không còn! – Hạ Tình khóc nức nở không thành tiếng, vẻ mặt cực kỳ khổ sở.
Bùi Lạp Minh ngẩn người, hình như lúc này mới nhớ tới trong phòng còn có Hạ Tình. . .
Giờ phút này nội tâm của anh như bị đánh đổ, nghĩ không ra mạch suy nghĩ,. Anh không biết hiện tại bản thân đối với Hứa Mộ Nhan là hận hay là thích, cho nên để biết rõ cảm giác lập lờ này, anh sẽ không ly hôn với cô!
Cô đừng mơ tưởng rời khỏi anh!
Rồi sau đó, sắc mặt anh dãn ra chậm rãi đi đến bên giường, giúp Hạ Tình đắp chăn xong, giọng nói rất dịu dàng:
– Cô mới vừa sảy thai, nghỉ ngơi thật tốt, không nên suy nghĩ bậy bạ.
– Vậy. . . chị Mộ Nhan. – Hạ Tình muốn nói lại thôi, nhìn Bùi Lạp Minh.
Tay anh khẽ vuốt tóc của cô cứng đờ, không trả lời.
Sau khi trở lại phòng, sức lực của Hứa Mộ Nhan thật giống như trong nháy mắt bị rút, vô lực ngồi trên giường. Cô cảm thấy đầu hơi choáng váng, trong cơ thể như có từng trận lửa nóng hanh khô đánh tới, mồ hôi trán như nấm mọc lên, không ngừng rỉ ra. . .
Cô ngẩng đầu ngó ra ngoài cửa sổ, lại thấy ánh trời chiều giống như vết thương thối rữa, máu đỏ thẫm chảy xuôi, từ từ nhuộm đỏ cái chân trời kia.
Ngày đêm chuyển giao là điều tự nhiên, nhưng một đoạn tình cảm nói buông liền buông, chỉ sợ còn cần một khoảng thời gian. . .
Nghĩ tới, cô chợt đứng lên, bước chân có chút lảo đảo đi về phía phòng dương cầm. Lúc này cô cần dùng đánh đàn để phát tiết yếu ớt nơi đáy lòng.
Hứa Mộ Nhan đánh ra giai điệu đứt quãng, không thành một bài. Cánh tay đang diễn tấu theo tâm tình của cô bây giờ, trầm đẹp nhẹ nhàng chậm rãi, như khóc như kể, như suối băng thút thít, như hoa tàn xơ xác rơi, vô cùng thương cảm. . .
Cô không biết mình đánh bao lâu, chỉ biết khi cô dừng lại thì trăng sáng đã hiện lên, treo ở chân trời, thanh tinh, đẹp đẽ, sáng tỏ như vậy.
Trăng trong như nước, bao phủ cô, thật giống như rửa sạch, xoá hết phấn hoa, khiến dung nhan có chút tái nhợt của cô nhìn qua hiện ra tươi đẹp thoát tục, trong suốt như lưu ly.
– Cộc cộc cộc – Lúc này cửa truyền đến một tiếng gõ cửa, cắt đứt buồn đâu của cô.
– Vào đi.
– Đại thiếu phu nhân, tôi thấy buổi tối cô cũng chưa ăn cái gì, cho nên đã nấu cho cô bát mì.
Giọng nói thân thiết của dì Dung không khỏi làm cô ấm áp trong lòng. Thì ra vẫn còn có người quan tâm, không phải cô nên cảm thấy vui mừng?
Hứa Mộ Nhan miễn cưỡng nặn ra cái mỉm cười, nhận lấy mì sợi nóng hổi.
– Dì Dung, cám ơn bà.
– Đại thiếu phu nhân, cô đừng suy nghĩ nhiều, tôi tin cô không phải là loại phụ nữ lòng dạ ác độc vậy.
Mặc dù thời gian chung sống với Hứa Mộ Nhan không dài, nhưng bà nhìn ra được cô là cô gái tốt, có điều Bùi Lạp Minh không biết quý trọng. . .
Rồi sau đó bà nhìn thấy mặt của Hứa Mộ Nhan đều là mồ hôi, sắc mặt cũng rất khó coi, lòng không khỏi cả kinh:
– Thiếu phu nhân, cô làm sao vậy? Có phải hay không thoải mái ở đâu không?
Dì Dung lo lắng đưa tay lau trán của cô, lại phát hiện cô đang phát sốt!
Một giây kế tiếp, trước mắt Hứa Mộ Nhan chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm lại, cái bát trong tay mất đi trung tâm rơi xuống đất, “oanh” một tiếng, phút chốc cái bát tan nát dưới đất.
– Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân cô làm sao vậy, cô đừng dọa dì Dung mà!
Bên kia trong phòng Hạ Tình, Bùi Lạp Minh yên lặng đứng ở trước cửa sổ, gió đêm từ từ đánh tới, trêu chọc tinh thần Hạ Tình mất mát hoảng sợ.
Anh đã duy trì động tác này trong thời gian rất lâu rồi, tựa như một pho tượng điêu khắc trầm mặc.
Mặt của anh nhìn về phía ngoài cửa sổ, thật giống như đang suy tư cái gì, lại như hoàn toàn không có suy nghĩ, chỉ đang ngẩn người, mất hồn.
Nhìn bộ dạng anh mất hồn lúc này, lòng của Hạ Tình trống trải mất mác. Không biết mưu kế lần này rốt cuộc là thành toàn cho anh và cô, hay là thành toàn anh và Hứa Mộ Nhan?
Cô nói không rõ, cũng không dám nghĩ tới.
Tầm mắt Hạ Tình dời đến túi thuốc bắc anh nắm chặt, tim không khỏi run lên.
Đứa bé đáng thương, mẹ thực xin lỗi con, con yên tâm, mẹ sẽ không để cho con hi sinh vô ích, mẹ nhất định sẽ lấy được thứ bản thân muốn!
Rốt cuộc Bùi Lạp Minh định đứng ở đó bao lâu?
Tâm nóng nảy của Hạ Tình đã kêu gào, nhưng cô lại không dám đi quấy rầy anh.
Bởi vì cô biết, anh không thích nhất là người khác quấy rày khi anh suy nghĩ.
Lúc này ngoài cửa chợt truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập, rất nhanh rất gấp.
– Đại thiếu gia, thiếu phu nhân té xỉu, cậu nhanh đi xem một cái đi! – Tiếng dì Dung lo sợ vang lên, phá vỡ đè nén, im lặng trong căn phòng.
Ai té xỉu?
Bùi Lạp Minh bước nhanh chạy đi mở cửa, ánh mắt xiết chặt gương mặt của dì Dung, giọng khàn khàn hỏi:
– Bà mới vừa nói ai té xỉu?
Dì Dung bị sắc mặt của anh dọa sợ, bà hoảng sợ nhìn khuôn mặt âm u của anh:
– Là thiếu phu nhân, cô ấy phát sốt. . .
Lời dì Dung nói chưa xong, đã thấy bên người mình chợt đánh qua một trận gió, Bùi Lạp Minh cũng đã như gió lớn chạy vội ra ngoài.
Rồi sau đó cũng chỉ nghe giọng lạnh lùng của cậu bay tới đây:
– Mau gọi điện thoại kêu xe cứu thương!