Đọc truyện Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện! – Chương 2: Tự làm tự chịu
Nghe Bùi Lạp Minh nói xong, sắc mặt mẹ Bùi trầm xuống, Hứa Mộ Nhan lá gan của cô lớn nhỉ dám nói dối trước mặt bà.
“A Dung đi lấy gia pháp tới!” mẹ Bùi tức giận nói, thật muốn đánh chết người con gái trước mặt này.
Hứa Mộ Nhan cảm thấy mình như bị người ta vứt vào hầm băng, trái tim lạnh không thở nổi.
Không ngờ, anh lại nhẫn tâm như vậy, có thể đổi trắng thành đen, cô đã nhìn lầm anh rồi!
“Mẹ, con xem Nhan Nhan cũng biết sai rồi, mẹ cũng không cần dùng gia pháp với cô ấy nữa, chẳng may cô ấy bị thương còn phải đưa đi bệnh viện ? Con xem …không bằng để cô ấy quỳ đi!” Bùi Lạp Minh đứng lên đi đến chỗ mẹ Bùi, giọng nói tràn đầy lo lắng, anh đang làm như cái gì cũng không biết!
“Lạp Minh, người con gái như vậy sao con còn che chở, thôi được, để cho cô ta quỳ đi” mẹ Bùi vô cùng tức giận và bất mãn liếc nhìn đứa con mình một cái.
Có một người chồng luôn lo lắng cho cô như vậy, Hứa Mộ Nhan cô sao không biết quý trọng!
Hứa Mộ Nhan không muốn giải thích nữa, nếu Bùi Lạp Minh đã cố ý làm vậy, cho dù cô có giải thích cũng chỉ phí công mà thôi.
Anh ta muốn cho cô quỳ, cô liền quỳ, cô muốn xem anh ta muốn làm gì!
Hứa Mộ Nhan yên tĩnh mà quỳ, sống lưng thẳng tắp, đôi mắt trong suốt như nước, ánh mắt thản nhiên, phong cách lịch sự, tao nhã
Cô không có làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Bùi, nên trong lòng cô rất bình thản
“A Dung, mang điểm tâm ra” mẹ Bùi lạnh lùng phân phó.
“Dạ, phu nhân”
Ánh mặt trời chiếu trên người Hứa Mộ Nhan, trên khuôn mặt trắng nõn của cô đỏ ửng, càng làm cô thêm phần quyến rũ, trên mặt của cô không thấy sự ưu thương do bị phạt chỉ thấy sự không chịu khuất phục của cô.
Bùi Lạp Minh nhìn cô gái bướng bỉnh này, thấy trong lòng thật thoải mái, ánh mắt sâu chợt lóe .
Hứa Mộ Nhan, cô đừng trách tôi tàn nhẫn, nếu không phải cô không cố hết sức cứu sống chị gái của mình, tôi sẽ không đối xử tàn nhẫn với cô như thế!
Tất cả đều là cô tự làm tự chịu!
Không biết cô đang suy nghĩ gì, lông mi dài rủ xuống che đôi con ngươi trong suốt như nước kia chỉ nhìn thấy một bóng ma ở dưới lông mi.
Không thể phủ nhận,nhìn cô im lặng suy nghĩ thật xinh đẹp.
Cô gái này bị hiểu lầm như vậy, vẫn có thể thản nhiên, anh thật kinh ngạc
Ánh mắt anh nhìn cô có môt chút dịu dàng, ngay cả anh cũng không nhận ra.
Không biết cô quỳ bao lâu, cô chỉ cảm thấy hai chân mình không còn cảm giác.
Mà phía trước, mẹ Bùi với Bùi Lạp Minh đang ăn ngon lành, hai mẹ con thân mật nói cười nhẹ nhàng.
Lúc này, cửa chính mở ra, ánh mặt trời chiếu vào chậm rãi nhìn thấy một bóng người.
Hứa Mộc Nhan quỳ ngược hướng ánh sáng, nên cô không thấy rõ người tới là ai.
“Mẹ, anh, con đã trở về!”
Đứa nhỏ này suốt ngày chỉ biết chạy khắp nơi, ngay cả hôn lễ của anh con cũng không về tham dự, con nói xem con chừng nào thì có thể kiềm chế được tính tình của mình mà theo anh con học quản lý công ty?”
“Mẹ, hai người đang ăn cái gì mà thơm quá, vừa hay con cũng đói”
“Đứa nhỏ này, cứ mỗi lần nói cho con đến công ty liền không chịu, thôi lại đây ăn đi” mẹ Bùi nuông chiều nói.
“Đúng rồi, anh, chị dâu đâu? Sao không ở đây, em trở về lần này muốn xem chị dâu bộ dáng như thế nào”
“Không phải cô ấy quỳ ở kia sao?Cô ấy phạm lỗi,bị phạt quỳ” Bùi Lạp Minh miễn cưỡng nói.
“Ở đâu, sao em không thấy?” Bùi Lạp Thần hưng phấn và mong đợi.
“Không phải cô ta đang quỳ ở bên cạnh con sao?” mẹ Bùi chỉ tay thản nhiên nói.