Tổng Giám Đốc Không Tốt

Chương 14


Đọc truyện Tổng Giám Đốc Không Tốt – Chương 14

Kiệt An còn chưa kịp
phản ứng, một hồi trời đất quay cuồng, cả người liền bị vòng chuyển
phương hướng, bị hắn như sóng yên biển lặng đè xuống giường.

“Anh cười giỡn đã chưa?” Thanh âm tức giận của Tạ Kiệt An làm hàm răng lộ ra ngoài, giống như đang đè nén cái gì đó.

Cái gì? Đường Chính Hạo đang muốn hôn cô bổng sửng sốt. Lúc hắn ngủ đã xảy ra chuyện gì sao?

“Anh cho rằng anh ở đây làm ra những thứ này vui lắm sao?” Lần này giọng nói mềm mại cơ hồ là đang rống .

Khuôn mặt tuấn tú hơi giật mình theo hướng cô đang dùng sức đánh vào cúi đầu nhìn xuống

──

Một giây, hai giây, ba giây. . . . . .Bốp! Chợt ý tưởng Đường Chính Hạo lóe lên.

“Em. . . . . . Em không phải cho rằng anh. . . . . .” Thoáng chốc, hắn đã
hiểu chuyện gì xảy ra.”Anh không phải cố ý! Tối hôm qua anh có vị huynh
đệ tổ chức sinh nhật, bọn anh giúp hắn chúc mừng, kết quả mọi người chơi đ ùa, luân phiên chế tương cà làm cho dính khắp người. . . . . . Em. . . . . . Em đừng tức giận nha! Lần sau. . . . . . Lần sau. . . . . .”

“Nếu có lần sau nữa, em cả đời đều không cho anh gặp em !”

Thật ra thì nhìn hắn cao lớn, nhìn bộ dáng hắn nắm chặt đầu không biết tại
sao cô cảm thấy rất buồn cười, trong lòng cô tức, nhưng bất giác cũng
tiêu mất hơn phân nửa. Chỉ là cái loại đó cảm giác giống như từ đầu đến
chân nhiệt độ lạnh như băng, thật sự làm cho người ta rất kinh hãi! Cô
nghĩ nhất thời không cách nào quên được .

Nghe vậy, khuôn mặt
cương nghị lãnh khốc đầu tiên cảm giác cứng đờ, tiếp theo môi mỏng cong
lên, hắn cười gian nói: “Như vậy anh bây giờ có thể đụng em đúng không?”

“Không được!” Bàn tay trắng nõn của cô ngăn cản dục vọng đang muốn hôn cô.

“Tại sao? Thời gian này anh không có trốn học, cũng không có tìm người gây chuyện, tại sao không thể đụng?”

Cũng bởi vì lần trước hắn không cẩn thận làm một trận, thật bất hạnh lại bị
cô nghe được tin tức đó, kết quả hại hắn bị cấm dục một tháng .

Ghê tởm, hắn từ từ nếm qua đóa hoa tiểu anh túc này sau, cái bông hoa này,
tựa hồ cũng không hấp dẫn được sự chú ý của hắn, không bao giờ muốn
hướng bên ngoài phát triển, thật khiến cho người ta có chút không cam

lòng!

Hừ hừ, nhưng mà Đường Chính Hạo hắn có thù phải trả, bỏ
lệnh cấm kia, một đêm để cho cô ở bên trên người mình làm cho cô mệt lã
người mới tha cho cô.

“Anh đừng mơ tưởng giữa ban ngày mà hủy đi xương em!” Cô gắt giọng.

“Lần này anh sẽ rất dịu dàng.” Vừa nói, hắn vừa giống như hiền lành
lại,trước mắt như con mèo ngoan một loại, an tĩnh lại ôn nhu hôn nhẹ mu
bàn tay trắng như tuyết của cô.

“Mẹ em buổi trưa nấu mì sườn, bà
nhìn thấy xe gắn máy anh dừng ở Tiền viện, nghĩ thầm anh có thể không có đi ra ngoài, vì vậy muốn em mang một ít tới đây.”

Không có đi ra ngoài, liền biết hắn sẽ không có ý định đi mua thức ăn, tủ lạnh hắn từ
trước đến giờ rỗng tuếch, cũng khó trách mẹ cô lại nhiệt tình như vậy,
đối với đứa trẻ sát vách này, từ ngày dọn tới, mẹ cô liền đặc biệt chú
ý.

Vẫn cứ xụ mặt, Kiệt An cố gắng để cho chính mình xem nhẹ nhiệt độ đôi môi kia rơi vào khuỷu tay cô.

“Cho nên?” Hắn cúi đầu thở dài, lưỡi nóng liếm khắp ngón tay ngọc ngà nắm ở trong tay.

Giọng điệu cô nhẹ nhàng, quả thật rất muốn rên rỉ.”Cho nên em không thể ở lại quá lâu. . . . . .”

“Cứ như vậy?” Hắn lộ ra nụ cười ác ma mê hoặc lòng người.

“Cứ như vậy. . . . . . Đường Chính Hạo, anh đem áo sơ mi trả đây!”

“Không, chớ hòng mơ tưởng!” Hắn đang ở trên giường lần nữa đè lên cô, cự chưởng từ dưới xông vào phía dưới áo cô, đụng vào nơi đẫy đà của cô thì cô thở khẽ ra tiếng.

“Mẹ em sẽ hoài nghi. . . . . .”

“Yên tâm,
anh sẽ làm không quá lâu.” Dục vọng mãnh liệt làm hắn không thể suy nghỉ được gì khác, hắn hoàn toàn không có chú ý mình đang nói cái gì.

Hả? Nháy mắt đôi mắt đẹp bổng rực rở.

“Anh biết mình đang nói cái gì không?”Cô cười khẽ, trong lòng tràn đầy vui
vẻ đối với người đàn ông này, cô cũng không kìm hãm được nữa, đưa tay ôm lên gáy của hắn.


Đường Chính Hạo ngẩn người, tiếp theo đột nhiên hiểu ý.

“A, đều do em! Em là tiểu ma nữ để cho anh thất bại đấy!” Hắn hơi cáu lầu
bầu một tiếng, nhìn cô ở trong lòng mình cười khanh khách không ngừng,
khẽ mím môi, miệng hắn bất giác cũng cười, lộ ra nụ cười thật to, từ đáy lòng lộ ra tiếng cười vui vẻ ──

Đúng vậy, hắn là vui vẻ mà cười cười, mà cũng chỉ có cô mới có thể thấy được.

“Còn cười!” Gở mắt kiếng của cô xuống, hắn cực kỳ giận dữ cúi đầu xuống,
tròng mắt đen cũng là nhẹ nhàng đầy nụ cười.”Anh bảo đảm đợi khi làm
xong em sẽ tuyệt đối cũng không thể cười nổi nữa.”

Những lời này không phải là cảnh cáo mà thôi, trong thời gian kế tiếp, hắn xác thật thực tế bọn họ.

Hắn làm cho cái miệng nhỏ nhắn, trừ vội vàng ngâm nga thở dốc, còn ngâm nga thở dốc.

☆ ☆ ☆

Xuân đi, Hạ đến, rất nhanh, qua ít ngày nữa, hoa phượng vừa nở.

Gần đây, Tạ Kiệt An trừ vội vàng chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp sắp tới,
ng ra mặt khác,cô cũng đang mong đợi ngày đáng nhớ nhất của hai người sớm đến.

Ở trong lòng cô tràn đầy mong đợi, ngày này rốt cuộc đã đến.

Đêm nay, cô đáp ứng yêu cầu của hắn, ở trong phòng tối đặt những ánh nến nhỏ.

Bởi vì hắn nói trong bóng tối,cô tựa như thiên sứ, hắn muốn để những ánh nến đó hướng dẫn hắn đi đến cô.

A,tại sao mồm mép hắn lại láu lỉnh như vậy? Nhưng là cô lại cảm thấy thật ngọt ngào.

Chiều nay, là lần đầu tiên cô chủ động gở bộ mắt kiếng to xấu xí kia ra, bởi
vì đây là lần đầu tiên cô muốn hắn nhìn thấy vẻ xinh đẹp của mình.

Cô ngồi trên giường, coi chừng ánh nến, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ tới ──Hắn sẽ tới.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sáp nến từng giọt tạo thành một vũng nước nhỏ, cô vẫn tin chắc hắn sẽ đến; chỉ là cô từ từ cảm thấy không
ngừng thất vọng.

Sau cùng một cây nến cũng sắp cháy hết, cô mệt mỏi không cẩn thận ngủ thiếp đi.


Hắn rốt cuộc tại sao không tới?

Vấn đề như vậy, khi cô tỉnh dậy cô cũng không dám nghĩ tới, cõi lòng cô đầy thất vọng mệt mỏi ngủ đi nhưng nó vẫn không ngừng quấy nhiễu cô.

Trong giấc mơ cô thấy có một tia chớp đánh xuống,chợt làm cô bừng tỉnh lại, mang theo vẻ mặt đầy kinh hãi!

Mới vừa rồi ở trong giấc mơ ngắn ngủn,cô nhìn thấy hắn đang nằm trong vũng máu.

Cả người cô rét run lên, lạnh giống như mình đang ở trong hầm băng, cô
không tự chủ được dùng chăn bông đem mình bao phủ thật chặt.

Hạt
mưa lớn chừng hạt đậu chảy xuống cửa sổ thủy tinh vang lên, khiến cho cô chú ý,cô ngây ngô hướng tới ngoài cửa sổ nhìn, lúc này cô mới phát hiện trời đã bắt đầu mưa.

Sau đó, tựa như xuất hiện giống như kỳ
tích,cô ở đây trông chờ mòn mỏi, chịu đựng sự thất vọng cùng nỗi đau bị
người đàn ông xuất hiện quấy rầy!

Cô chặn lại tiếng khóc nghẹn
ngào, cô rốt cuộc cũng không kiềm chế được nước mắt nữa,từng giọt rơi
xuống tựa như mưa một loại rơi trên khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của cô.

Khẩn cấp, cô vùng cái mền ra, nhảy vào trong ngực lạnh như băng của hắn lại
tràn đầy sinh mệnh lực, đôi tay mảnh khảnh vững vàng bấu víu gáy của
hắn, hai chân thon dài thuận thế vòng thật chặt trên hông của hắn. Cô
chỉ muốn cuốn lấy hắn thật chặt, ôm thật chặt chẽ,cô sợ nếu như mình
không làm như vậy, có lẽ một giây kế tiếp hắn sẽ lại biết biến mất không thể thấy nữa.( Sinh Mệnh Lực :sinh mệnh; tính mệnh; mạng sống)

“Tên khốn ! Đường Chính Hạo cái người này trời đánh tên khốn anh ! Khốn
kiếp!” Cô kích động khóc lên, đáy lòng vừa là mừng, vừa tức giận.”Nếu
anh cho như vậy em sẽ ngạc nhiên, em cho anh biết anh đừng mơ tưởng, em
đây sẽ không dễ dàng tha thứ anh! Anh nghe chưa? Cái người tên khốn ghê
tởm này, trả lời em!”

Khuôn mặt tuấn tú của hắn bị che kín trong
bóng tối, hắn mãnh liệt hôn cô giống như hắn muốn nuốt cô vào bụng một
dạng,sau đó hắn ôm cô, đi về phía giường.

Toàn thân ẩm ướt của hắn cùng với nửa người ướt đẫm của cô, hai người đồng thời ngã vào giường mềm mại .

Dọc theo đường đi, hắn mãnh liệt hôn môi cô chưa bao giờ rời đi, vội vàng
cởi quần áo hai người xuống, hắn khẩn cấp mà mãnh liệt hôn.

Nụ
hôn này không giống lúc trước, hôn cảm giác trời đất mù mịt, cô cảm thấy tối hôm nay hắn có cái gì đó không đúng lắm, nhưng cũng không có cơ hội mở miệng ra tiếng.

Cô không hiểu nụ hôn của hắn, hắn vuốt ve, hắn đòi hỏi, tại sao cô lại cảm giác tuyệt vọng?


Hắn hung mãnh bất chấp tất cả hôn cô, giống như hận không được muốn đem cô
chà xát vào da thịt và máu hắn một dạng, dạng ấy làm cho người ta trong
lòng run sợ!

Nhưng trải qua tâm tình thấp thỏm đau khổ, vào giờ
phút này, có cái gì quan trọng hơn so với ôm hắn và bị hắn ôm? Cô còn
rất nhiều lời muốn nói, nhiều nghi vấn nữa, cũng có thể chờ tất cả qua
lại nói!Cô muốn như vậy.

Nhưng làm người ta khó chịu, cả đêm
không nói lời nào, hắn chỉ dùng sức lực lửa tình cuồng mãnh đem cô thiêu đốt không biết bao nhiêu lần, lại chưa cho cô cơ hội mở miệng.

Hắn lại đi.

Khi hắn như dã thú muốn cô, cho đến cô mệt mỏi ngủ mê man, hắn như thế mà
đi! Thậm chí. . . . . . Thậm chí không lưu một chữ một câu nào.

Không thể nhìn tới sự vắng vẻ bên cạnh khuôn mặt cô tái nhợt lại . . . . . .

Kiệt An không nhịn được cả người run lên!

Cô cảm giác có ai đó như đặt mình trong hầm băng, thấm vào máu mình.

Cô không tìm được hắn!

Cô không thấy hắn một giây kế tiếp tùy tiện mặc quần áo vào, không để ý
lao xuống lầu, bên cạnh con mắt ngạc nhiên của mẹ đang chuẩn bị bữa
sáng, đạp bùn lầy sau cơn mưa vọt vào cửa chính Đường gia, xông thẳng
lên phòng ngủ của hắn──

Kết quả. . . . . . Là cô lo lắng thất vọng, bên trong tất cả vẫn như cũ, ít đi chính là bóng dáng chủ nhân cuả nó .

Đường Chính Hạo đột nhiên tựa như nước một loại bốc hơi biến mất, sau đêm mưa to gió lớn đó, liền không có xuất hiện nữa.

Trong lễ tốt nghiệp, hắn không có xuất hiện ── thậm chí hắn cũng không có tham gia thi tốt nghiệp.

Bảng công bố kết quả thi vào đại học ngày đó, hắn cũng không có xuất hiện.

Bảng công bố kết quả thi ngày thứ bảy, ngoài ý muốn cô phát hiện cơ thể mình biến hóa kì lạ, nhưng hắn vẫn không có xuất hiện.

Trong nhiều ngày tới, hắn. . . . . . Như cũ không có xuất hiện.

Anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao bóng dáng mẹ anh cũng biến mất?

Rất lâu, cô chỉ có thể đỏ mắt, im lặng hỏi ông trời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.