Đọc truyện Tổng Giám Đốc Không Biết Tốt Xấu – Chương 11
Kể từ sau khi phát hiện ra mình thích Tề Gia Hách, Đường Phỉ thường xuyên
ngẩn người. Có đôi khi nhìn anh mà mất hồn. Tề Gia Hách lại lựa chọn
cách không để ý đến cô bởi vì anh cũng không chấp nhận được việc mình
đang thay đổi.
Anh vẫn luôn nghĩ rằng mình luôn nghiêm chỉnh, có
thể khống chế được dục vọng của mình nhưng kể từ khi Đường Phỉ xuất hiện thì điều đó đã không còn đúng nữa.
Anh thường xuyên tức giận,
hay so đo với cô, mà chuyện xảy ra ở biệt thự ngày đó càng làm anh không tin được. Anh không ngờ rằng Đường Phỉ có sức ảnh hưởng lớn với anh đến vậy. Để chứng minh là anh không bị cô ảnh hưởng, anh cố ý không chú ý
đến cô. Thậm chí còn dùng mặt lạnh để nhìn cô, muốn cô tự động rời khỏi
tập đoàn Tề thị.
Nhưng được mấy ngày anh phát hiện Đường Phỉ
không là một người chịu ngồi yên. Cô thích làm việc và rất vui mừng khi
có việc để làm. Cho nên anh không giao việc cho cô làm để cho cô rảnh
rỗi. Ngay cả đi xã giao với khách hàng anh cũng chỉ đưa thư kí Vương đi
cùng chứ không đưa cô theo.
“Cô hãy ở lại công ty đi, có gì thì tôi sẽ call cho cô”. Nói xong những lời này, anh và thư kí Vương đi gặp khách hàng.
“Rõ ràng là anh ta cố ý, có cần tỏ thái độ như thế không? Ai bị gay cũng chán ghét người khác giới như thế sao?”.
Cô không hiểu lắm suy nghĩ của người đồng tính luyến ái. Trên thực tế cô
không hiểu lắm chuyện tình yêu, cô chưa từng yêu bao giờ, tất nhiên cô
cũng sẽ không biết cảm giác điên đảo tâm hồn là cái gì!.
Nếu anh
ta không giao việc cho cô làm, cô lại càng làm cho mình bề bộn nhiều
việc. Tề thị là một công ty, xí nghiệp lớn cho nên cô sẽ học tập được
rất nhiều thứ. Hơn nữa cô từng ở phòng hành chính tổng hợp, lại giúp
phòng nghiệp vụ kí được một vụ buôn bán lớn cho nên mối quan hệ giữa cô
và mọi người đều rất tốt, đến phòng ban nào cũng rất được hoan nghênh.
Mà cô còn rất thích giúp đồng nghiệp giải quyết vấn đề khó đến nỗi bây giờ chỉ cần có gì đó khó thì họ đều tìm cô giúp đỡ. Vì thế cho dù Tề tổng
không để ý đến cô thì cô vẫn có việc để làm.
Con người Đường Phỉ là tập hợp của sự xinh đẹp và thông minh, cho nên theo lẽ thường, cô có nhiều người ái mộ. (= yêu thích).
Cô không biết là mình thường được các đồng nghiệp khen ngợi, một sô khách
hàng cũng biết đến tên của cô biết được cô có năng lực làm việc khá tốt. Cô cũng muốn khiêm tốn nhưng không giấu được tài năng.
Sau khi
làm xong một số việc vặt, cô trở về phòng làm việc của Tề Gia Hách. Cuối cùng lại thấy anh đang ngồi nghiêm mặt trên ghế nhìn chằm chằm vào cô.
“Tổng giám đốc đã về rồi!”.
“Cô vừa đi đâu?”. Tề Gia Hách không đáp mà hỏi ngược lại.
“Đi vệ sinh, tiện đi đặt ít văn phòng phẩm…”. Tề Gia Hách nhíu mày không
hài lòng lắm với câu trả lời này. Đường Phỉ đành phải khai toàn bộ: “Tôi chỉ là ăn ké được ít điểm tâm của đồng nghiệp thôi mà? Anh ngửi thấy
mùi à? Tôi chỉ ăn có hai miếng thôi, không nhiều đâu! Nếu anh không
thích thì có thể trừ vào tiền lương của tôi, nhưng mà tôi sẽ không đi
đâu cả”. Cô biết ngay mà, hương vị của nó rất đậm, không thể lừa gạt anh ta được.
Cô gái này thật có cách làm cho người ta dở khóc dở cười.
“Tôi đã nói là cô ở yên đó, cô không tuân theo còn đi đâu? Còn không cho tôi sa thải cô, nếu thế thì cô lên làm Tổng giám đốc đi!”.
Chỉ cần
một lệnh nhân sự là anh có thể sa thải cô không để cho cô làm xằng bậy ở chỗ này nhưng mà anh không muốn làm thế? Điều này rất kỳ lạ? Chẳng
lẽ…. Anh đã thích cái phiền toái lớn này rồi?.
“Tổng giám đốc
thật thích nói đùa, tôi dù muốn làm Tổng giám đốc cũng không giành vị
trí của anh”. Cô trở về Canada có thể trực tiếp trở thành tổng giám đốc
rồi, sao phải tranh giành cùng anh. “Oa, bó hoa thật là đẹp, của ai
thế?”.
Nhắc đến hoa, mặt Tề Gia Hách càng đen lại. “Về sau cô nói với người ái mộ cô là đừng có đem hoa đến công ty, cô đến công ty để
làm việc chứ không phải để yêu đương, còn nữa, đây là phòng làm việc của tôi! Hiểu chưa?”.
“Sao Tổng giám đốc tức giận vậy? Tôi cũng
không biết là ai tặng hoa cho tôi. Nếu tổng giám đốc muốn mắng thì mắng
người tặng hoa chứ?”.
Đúng vậy? Tại sao anh lại tức giận thế?
Chẳng lẽ là ghen? Không được, không được! Nếu anh còn tiếp tục như thế
anh sẽ phát điên mất!
“Cô mau đi làm việc đi”.
“Tôi muốn trốn việc”.
“Trốn việc để làm cái gì?”.
“Làm cái gì cũng được”. Cô biết là không nên đứng đây trừng mắt nhìn anh,
anh sẽ lấy cớ để đuổi việc cô. Nhưng mà lạ, tại sao anh không làm thế?
Đến khi cô rời khỏi phòng làm việc cô vẫn không tin là Tề Gia Hách để cô đi mà không nói gì.
Tề Gia Hách cảm thấy mình bị Đường Phỉ làm cho phát điên rồi. Anh cứ nghĩ
cho Đường Phỉ trốn việc thì anh sẽ thoát khỏi sự ám ảnh của cô. Nhưng mà anh đã quá coi thường sự ảnh hưởng của cô, tên của cô như đã mọc rễ ở
công ty, mỗi người vô tình hay cố ý đều sẽ nhắc đến tên cô.
“Tổng giám đốc, anh cảm thấy Đường Phỉ là người như thế nào?”. Thư kí Vương cười hỏi anh.
“Sao lại nhắc đến cô ấy, cô ấy lại gây họa gì à? Nếu như thế thì cô cứ nói thẳng tôi sẽ xử lý”.
“Làm sao lại gây họa? Trong công ty ai nhắc đến Đường Phỉ đều giơ ngón tay cái khen ngợi Tổng giám đốc có con mắt nhìn người”.
“Thế thì mọi người đánh giá cô ấy quá cao rồi. Đúng là cô ấy nói ngoại ngữ
rất tốt. Nhưng mà do cô ấy là công dân của Canada, nói tốt tiếng Anh là
chuyện bình thường, có thể nói thêm tiếng Tây Ba Nha. Mọi người đừng có
nghĩ cô ấy rất lợi hại”.
“Tổng giám đốc không biết cô ấy là thạc sĩ quản trị doanh nghiệp sao?”.
“Vậy sao?”. Anh nhặt được bảo bối thật à? Tề Gia Hách không tin tưởng lắm,
nếu Đường Phỉ là một nhân tài thì làm sao có thể chịu đựng làm việc ở
phòng hành chính tổng hợp, phải phản đối rồi chứ. “Chắc là có người nói
lung tung thôi”.
“Tổng giám đốc không biết tốt xấu rồi. Tôi nghe
nói Đường Phỉ không chỉ là thạc sĩ quản trị doanh nghiệp mà cô ấy còn
thông thạo 7, 8 ngôn ngữ. Chưa tốt nghiệp đã có rất nhiều công ty mời cô ấy đến làm việc”.
“Cái này là cô ấy nói”.
“Không phải, ở
phòng hành chính tổng hợp có người có anh trai du học ở Canada, mà người đó lại học cùng trường với Đường Phỉ. Cô ấy vừa nhắc đến Đường Phỉ với
anh trai mình thì anh trai cô ấy nói Đường Phỉ không thể làm ở phòng
hành chính tổng hợp được, bởi vì đó là đại tìa tiểu dụng (= tài lớn mà
sử dụng vào việc nhỏ) rồi. Anh ta còn nói ở trường học Đường Phỉ là một
nhân vật rất nổi tiếng, có tài năng xuất chúng”.
Tề Gia Hách cảm thấy mình vừa nghe được gì đó rất lạ. Đường Phỉ trong lời nói của thư kí Vương là Đường Phỉ mà anh vẫn biết sao?
“Tôi cứ nghĩ là Tổng giám đốc biết điều đó nên mới điều Đường Phỉ đến làm
việc cạnh anh, không ngờ anh lại không biết gì… Có cần tôi làm việc đó cho anh không?”.
Tề Gia Hách biết ý của thư kí Vương là cô muốn
điều tra Đường Phỉ giúp anh, nhưng anh lắc đầu từ chối. “Không cần tìm
hiểu làm gì, dù sao sớm muộn thì cô ấy cũng về Canada”.
“Tại sao Tổng giám đốc không giữ cô ấy lại?”.
“Tại sao tôi lại phải giữ cô ấy lại?”.
Thư kí Vương mỉm cười, xem ra là người trong cuộc mơ hồ rồi. Bọn họ đều cảm thấy quan hệ của hai người rất mập mờ. Người trong cuộc vẫn chưa xác
định được tình cảm của mình.
“Là một nhân tài tốt thì nên quý trọng phải không?”.
“Nói thế không sai, nhưng mọi chuyện có được hay không cũng phải nói đến duyên phận”.
“Nói như vậy cũng đúng… À phải rồi, tôi nghe nói người tặng hoa cho Đường
Phỉ chính là khách hàng Canada. Không biết trợ lý Đường có động lòng rồi trở về Canada không?”. Thư kí Vương mỉm cười nói ngụ ý.
Cảm xúc của Tề Gia Hách mới bình ổn lại bị câu nói của thư kí Vương làm sôi lên.
Có phải là anh đang ghen? Không được như vậy! Nếu tiếp tục như thế anh sẽ
phát điên mất. Anh phải tìm cách làm rõ cảm giác của mình mới được.
Đêm… Đài Bắc vẫn chưa ngủ… Đèn nê ông lóa mắt. Thinh thoảng trên đường phố sẽ có một vài điệu nhạc vang lên. Mặc dù đã đêm rồi nhưng thời tiết vẫn rất nóng, ai ai cũng chen nhau bước vào nơi nào đó mát mẻ.
Tối nay trong PUB khá động. Nhưng với nam nam nữ nữ trong này, càng đông thì càng có nhiều cơ hội.
Có vài người nhìn thuận mắt thì sẽ làm quen, uống một vài chén rồi dựa vào cảm giác say để làm chuyện yêu. Đây là trò chơi mà rất nhiều người đàn
ông chơi, họ chỉ là tìm bạn giường không nói chuyện tình yêu.
Một người đàn ông đẹp trai như Tề Gia Hách bước vào hộp đêm sẽ trở thành mục tiêu của nhiều phụ nữ.
“Có thể giới thiệu cho tôi một loại rượu là các cô gái có thể uống không?”.
“Rượu đào mật yêu”.
Nhìn cô gái có bộ ngực cao vút như ẩn như hiện, Tề gia hách nhớ tới cây đào
mật. Cây đào mật càng chín càng có hương vị ngọt ngào. Giống như cảm
giác của anh với cô gái này.
“Thật là cái tên dễ nghe. Anh có thể mời em một ly rượu đào mật yêu chứ?”.
“Cho tiểu thư đây một chén đào mật yêu”.
Anh rất ít khi vào hộp đêm, nhung do thỉnh thoảng phải chiêu đãi khách hàng cho nên cũng nghiên cứu một số loại rượu. Rượu đào mật yêu uống vào
giống như uống nước trái cây có vị đào mật vậy.
Anh mời mỹ nữ bên cạnh một ly rượu, sau đó lại xuất hiện thêm một mỹ nữ nóng bỏng: “Anh có thể mời em một chén không?”.
“Không thành vấn đề”. Anh nhấp một ly hấp dẫn nhìn cô nàng. (Ốc: T___T không biết đang viết gì).
Phụ nữ bây giờ cỏn thoải mái rất nhiều so với đàn ông. Mà bây giờ đi ra
ngoài càng ngày càng có nhiều người xinh đẹp còn rất mạnh dạn. Mỗi tế
bào trên người các cô như muốn nói đang đợi người đến để cùng tình một
đêm.