Đọc truyện Tổng Giám Đốc, Đừng Tới Đây! – Chương 92: Gặp nạn
Chương tặng bạn Nhok Trjnh
Edit: V.O
“A…”
Thịnh Thiên Kim kêu nhỏ một tiếng.
Cô quay đầu, thấy được một gương mặt quen thuộc.
“Lâm, Lâm Vũ Hạo?” Cô chỉ vào anh ta, lắc lắc đầu, nói.
Giờ phút này, tiểu sinh Lâm Vũ Hạo của Chanh Giai Ảnh Thị, Lâm Vũ Hạo từng thiếu chút nữa tung scandal với cô, đang cầm lấy tay cô, vẻ mặt ngạc nhiên.
Thấy cô nhận ra mình, thái độ Lâm Vũ Hạo thay đổi, mặt lộ vẻ khinh thường: “Sao cô lại ở đây?”
Nói xong, anh ta lập tức đổi lời: “Không đúng, cô uống say rồi à?”
“Không, tôi không say.” Thịnh Thiên Kim nói: “Tôi muốn tìm phục vụ lấy thứ gì đó giải rượu… tôi phải đi…”
Mặc dù say, nhưng trong tiềm thức cô cũng biết không nên tiếp xúc với tên Lâm Vũ Hạo.
“Cô gấp như vậy làm gì?” Vừa thấy cô muốn đi, Lâm Vũ Hạo cản cô lại.
Đúng lúc này, bên cạnh có người thái độ lỗ mãng huýt sáo.
“Vũ Hạo, cậu quen à?” Sau đó, vài thiếu niên ăn mặc phô trương đi đến.
“Thật xinh đẹp, sao lại đi vội như vậy?”
“Mã thiếu nói không sai! Đến chơi với bọn anh đi!”
…
Lâm Vũ Hạo nhìn thấy bọn họ, trong lòng lập tức nghĩ ra một kế.
Lúc trước anh ta đồng ý với Cố Yên Nhi, phải làm khó dễ cô gái này. Kết quả cuối cùng, bản thảo thông qua lại bị cấp trên bác bỏ, anh ta bị Cố Yên Nhi mắng.
Bây giờ, cơ hội cực tốt này, không công đưa đến tay anh ta, sao anh ta có thể từ chối chứ?
“Ha ha ha…mấy vị nói không sai!”
Lâm Vũ Hạo cười nói, bàn tay còn lại túm hai tay Thịnh Thiên Kim ra sau, khiến mặt cô lộ ra: “Thịnh Thiên Kim, bọn họ đều là bạn của tôi. Chúng ta đã có duyên như vậy, tất cả mọi người là bạn, vậy cô đi chơi với chúng tôi đi! Nếu cô đi, không cần phải nghĩ nhiều.”
Lâm Vũ Hạo nói, người bên cạnh lập tức cười hèn hạ.
“Anh thả tôi ra, dieendaanleequuydoon – V.O, tôi không muốn chơi với anh…”
Thịnh Thiên Kim giãy dụa.
Nhưng, một cô gái yếu đuối như cô, đối diện là mấy người đàn ông, cho dù cô không uống say, cũng không kéo lại bọn họ, huống chi là bây giờ.
“Cô đừng như vậy.”
Lâm Vũ Hạo nói, lại cùng với vài người che miệng Thịnh Thiên Kim, nửa kéo nửa tha cô đi vào trong phòng bao.
Thịnh Thiên Kim ra sức giãy dụa.
Chung quanh, cũng có người thấy được.
Nhưng bị ánh mắt mấy người Lâm Vũ Hạo trừng, cũng không dám tùy tiện đi tới giúp đỡ.
Dù sao ở đây thường xuyên xảy ra chuyện này.
Ai biết, người ta có phải là lòng chống cự mà thân nghênh đón không?
…
Thịnh Thiên Kim bị một đám người kéo vào trong phòng.
“Ha ha ha, chơi thế nào?” Có người hỏi.
“Vũ Hạo, cậu nói xem. Dù sao, người là người cậu quen.” Người lúc trước được gọi là Mã thiếu mở miệng.
Lâm Vũ Hạo nghe xong, vẻ mặt lấy lòng: “Mã thiếu, tùy anh. Người này, chỉ là một nghệ sĩ nho nhỏ công ty chúng tôi mới ký hợp đồng. Nghe nói, không có bối cảnh gì, thuần 18 tuyến, còn chưa xuất đạo, cho dù xảy ra chuyện cũng không sao.”
“Ha ha ha ha…”
Mã thiếu nghe xong, nở nụ cười: “Coi như thằng nhóc cậu thức thời.”
Đầu Thịnh Thiên Kim càng mơ hồ, mặt ửng hồng, trông vô cùng mê hoặc.
Mã thiếu thấy, không nhịn được xoa mặt Thịnh Thiên Kim, miệng không ngừng “chậc chậc”.
Người bên cạnh thấy, vẻ mặt cũng là nóng lòng muốn thử.
“Mã thiếu, anh chơi xong rồi, có thể thưởng cho mấy anh em bọn tôi không?”
“Đúng đó, Mã thiếu! Con nhỏ này tươi ngon, chúng tôi cũng muốn nếm thử.”
…
Lâm Vũ Hạo thấy Thịnh Thiên Kim đã chạy không thoát.
“Mã thiếu, các anh từ từ chơi, em canh chừng ở ngoài cho các anh.” Nói xong, đã đi ra ngoài.
—–
V.O: Chúng ta bắt đầu chơi game thử suy đoán cốt truyện tiếp nha, câu hỏi như sau: “Bạch Thận Ngôn có kịp đến cứu Thịnh Thiên Kim không? Hay Thịnh Thiên Kim sẽ bị “bạo hành”?
Số chương tặng phụ thuộc vào câu chuyện sáng tạo của bạn, càng sáng tạo càng nhiều chương^^