Đọc truyện Tổng Giám Đốc, Đừng Tới Đây! – Chương 89: Thì ra anh là Bạch Thận Ngôn như thế
Chương tặng bạn Duale9x
Edit: V.O
Thậm chí, ngay từ sớm.
Bạch Thận Ngôn nhớ tới phần báo cáo điều tra trợ lý Lý gửi tới máy tính.
Trên báo cáo, bày ra rõ cuộc đời Thịnh Thiên Kim, bao gồm gia đình cô. Ông nội thương yêu cô nhất, người cha đột nhiên kế thừa toàn bộ gia sản, mẹ kế ác tâm quen thuộc, cùng với em gái mẹ kế sinh…còn có đã lâu trước kia, chuyện cô bị người giúp việc lòng dạ hiểm độc ngược đãi.
Có thể đến bây giờ Thịnh Thiên Kim đều cảm thấy y đưa ra ý muốn kết hôn, là xúc động nhất thời.
Nhưng thực tế, chỉ có y biết rõ, đó là kết quả trải qua suy nghĩ tường tận.
Từ nhỏ đến lớn, chuyện có thể khiến cho y hứng thú, người có thể khiến cho y hứng thú, rất ít. Nhưng Thịnh Thiên Kim, là một người trong đó, hơn nữa là một người mạnh nhất.
Tối đó, lúc y tiến vào cô, y đã cảm nhận được phần tình yêu bị y ra sức đè nén này.
Tính cách của Bạch Thận Ngôn y, thích, thì sẽ cố gắng giành lấy.
…
Thịnh Thiên Kim đi theo Bạch Thận Ngôn về nhà y.
Sau khi vào cửa, người giúp việc ra đón.
“Tiên sinh, Thịnh tiểu thư.” Người giúp việc đi đến nhận va li.
Động tác đổi giày của Bạch Thận Ngôn hơi dừng lại, sau đó sửa: “Là phu nhân.”
Người giúp việc hít một hơi, nhìn về phía Thịnh Thiên Kim.
Thịnh Thiên Kim ngượng ngùng nhìn đất, lỗ tai nở ra, cười cười với người giúp việc.
“Phu nhân.” Người giúp việc kịp phản ứng, mỉm cười nói.
Biểu hiện của người giúp việc rất tự nhiên, thế nên đến lượt Thịnh Thiên Kim không được tự nhiên rồi.
Cô đi theo Bạch Thận Ngôn lên lầu.
Người giúp việc đặt va li ở cửa, rồi cáo từ đi xuống.
“A a a a, em thật rối rắm!” Thịnh Thiên Kim đặt mông ngồi lên va li, nói.
Bạch Thận Ngôn quay đầu lại, nhìn cô một cái, tiếp tục cởi cà vạt.
Chỉ thấy vẻ mặt Thịnh Thiên Kim rối rắm, nói: “Anh không biết, năm nay em mới 22 tuổi! Không, không đúng, còn thiếu một tháng, mới tròn 22 tuổi! Bây giờ em mới 21 tuổi! 21 tuổi đã kết hôn, dieendaanleequuydoon – V.O, bị người kêu phu nhân, có cảm giác, cảm giác…” Cô cào cào đầu, nhìn chằm chằm y: Anh có biết cảm giác này không?”
Bạch Thận Ngôn lắc lắc đầu, bỏ cà vạt đã cởi ra vào trong tủ quần áo.
“Chính là từ thiếu nữ biến thành thiếu phụ trong một giây!” Thịnh Thiên Kim bật dậy, nói.
Năm tháng tươi xanh của cô, cô vẫn muốn làm “em bé” một lần nữa.
Trước kia ra cửa, được người kêu chị.
Sau này ra cửa, bị người kêu dì.
Nghĩ lại cũng cảm thấy khủng bố.
…
Bạch Thận Ngôn không quá hiểu nỗi buồn này của cô.
Y đi đến bình nước bên cạnh, hỏi cô: “Muốn uống nước không?”
“Muốn!” Thịnh Thiên Kim nói.
Bạch Thận Ngôn đưa cho cô một ly nước, Thịnh Thiên Kim nhận lấy.
Bạch Thận Ngôn lại rót một ly nước cho mình.
Thịnh Thiên Kim cầm lấy ly nước, trong lòng vẫn hơi không cân bằng.
“Chẳng lẽ anh không cảm thấy, anh như là trâu già gặm cỏ non sao?
Đúng lúc này, Thịnh Thiên Kim thình lình nói một câu.
Mà giờ phút này, Bạch Thận Ngôn đang uống nước.
Kết quả, trực tiếp bị sặc.
“Anh có ổn không?” Lần đầu tiên Thịnh Thiên Kim thấy y chật vật như vậy.
“Không sao.”
Bạch Thận Ngôn xua tay, ho khụ khụ vài cái, mới dần dần thở được, sau đó nói: “Trâu già rất tốt.”
“Ơ?” Thịnh Thiên Kim mở to hai mắt, nhìn y.
“Trâu già cày ruộng không biết mệt.” Chỉ nghe Bạch Thận Ngôn bình tĩnh nói.
Trâu già cày ruộng?
Đùa gì vậy?
Thịnh Thiên Kim cầm lấy ly nước, uống nước.
Lúc uống được một nửa, đột nhiên có gì đó thoáng hiện lên trong đầu cô, phun ra một miệng nước.
“Khụ khụ khụ…”
Bạch Thận Ngôn đi đến, vuốt lưng giúp cô.
“Khụ khụ, anh…”
Thịnh Thiên Kim chỉ vào y, nước mắt vòng quanh.
Không nghĩ tới, anh lại là Bạch Thận Ngôn như thế.