Đọc truyện Tổng Giám Đốc, Đừng Tới Đây! – Chương 45: Cuộc chiến cha con
Edit: V.O
Đồ ăn được bưng lên bàn.
Vài người nhà họ Lục ngồi xuống theo thứ tự.
Đó là cái bàn hình chữ nhật. Lão phu nhân ngồi ở vị trí đầu, Lục Cẩm Thiêm và Dương Hoài Thiến ngồi một bên, Lục Du Sinh và Bạch Thận Ngôn ngồi ở một bên khác. Cháu trai cả nhà họ Lục trở về, vốn nên là hình ảnh hòa thuận vui vẻ, nhưng giờ phút này, không khí trên bàn cơm, đã có chút cứng ngắc kỳ dị.
Lão phu nhân là người cực kỳ cưng chiều cháu trai mình.
Lục Cẩm Thiêm lại giống tất cả những người cha nghiêm túc khác, cho dù trên bàn cơm cũng không tùy tiện nói cười. Đối mặt với con trai cả vừa về nước, ông cũng không biểu hiện ra vẻ vui vẻ gì.
Mà Lục Du Sinh, mặt nở nụ cười nhàn nhạt xa cách. Chỉ có lúc lão phu nhân hỏi anh, anh mới có thể mở miệng nói vài câu.
Dương Hoài Thiến là người vợ thứ hai của Lục Cẩm Thiêm, dẫn theo đứa con trai của người chồng đã mất, gả vào nhà họ Lục nhiều năm. Sau khi kết hôn, cô và Lục Cẩm Thiêm luôn luôn không có con, Lục Cẩm Thiêm lại vô cùng coi trọng tài hoa của Bạch Thận Ngôn, từng tỏ vẻ muốn giao Lục thị cho Bạch Thận Ngôn. Bởi vì thế, Dương Hoài Thiến và Bạch Thận Ngôn trở thành cái đinh trong mắt lão phu nhân. Bà luôn cảm thấy, mẹ con Dương Hoài Thiến tới là để cướp gia sản với cháu trai ruột của bà.
Hơn nữa sau khi hai người kết hôn không bao lâu, Lục Du Sinh lại ra nước ngoài, vừa đi, chính là 15 năm. Theo lão phu nhân, cháu trai của bà bị uất ức cực lớn, mới không chịu về nước.
Về phần bản thân Dương Hoài Thiến, đối mặt với lão phu nhân gây khó dễ, luôn nhượng bộ nhiều lần, không muốn xảy ra tranh chấp với bà, luôn luôn cố gắng giữ gìn hòa bình ở mặt ngoài cho nhà họ Lục.
Năm người trên bàn, có lẽ cũng chỉ có Bạch Thận Ngôn là bình tĩnh nhàn nhã. Thật giống như, y thật sự chỉ đến ăn một bữa cơm tối mà thôi.
Dù sao, y không phải họ Lục.
Lục Cẩm Thiêm có coi trọng y, dieendaanleequuydoon – V.O, y cũng không thể trở thành người nhà họ Lục chân chính.
Đạo lý này, y đã biết từ rất sớm rồi.
Chính vì thế, ban đầu khi y gây dựng sự nghiệp, y mới từ chối lời mời muốn cho y đến Lục thị của Lục Cẩm Thiêm.
Thành tích bây giờ y có được, Tập đoàn Thận Thiên trên danh nghĩa của y, đều là y dựa vào sự nỗ lực của chính mình, hai tay dốc sức làm ra, không có chút quan hệ nào với Lục thị. Nhưng cho dù như vậy, mỗi lần y về nhà họ Lục, lão phu nhân vẫn đề phòng y như phòng sói. Thật giống như bất cứ lúc nào y cũng sẽ đổi ý, đi cướp gia sản nhà họ Lục của cháu ruột bà.
Bởi vì thế, mười sáu tuổi y đã chuyển ra khỏi nhà họ Lục, một mình tự lập ở bên ngoài.
Y chẳng thỏa hiệp với lão phu nhân cái gì, chỉ không muốn để mẹ kẹp ở giữa khó xử mà thôi.
Giống như bữa cơm hôm nay.
Bởi vì hàng năm Lục Du Sinh ở nước ngoài, giữa y và anh cũng không có giao tình gì. Nếu không vì……cuộc điện thoại đó, tối nay y cũng sẽ không về nhà họ Lục, chịu đựng không khí kỳ dị này.
“Con tính ở bên ngoài bao lâu?” Đúng lúc này, giọng Lục Cẩm Thiêm vang lên.
Lục Du Sinh dừng một chút, buông đũa xuống, ngẩng đầu nhìn ông: “Con không đi chơi, con cũng đang nghiêm túc làm công việc mình thích.”
Lục Cẩm Thiêm vừa nghe, trực tiếp đập đôi đũa lên bàn: “Đó mà mày gọi là công việc? Cả ngày rảnh rỗi, cầm máy ảnh chụp khắp nơi, đây là công việc đứng đắn gì chứ! Mày đừng quên, mày chính là Đại thiếu gia Lục thị, mày xem công việc mày đang làm, là một người nhà họ Lục nên làm sao?”
“Mẹ nó chứ, chụp ảnh nuôi sống bản thân tôi, sao không thể gọi là công việc đứng đắn? Người nhà họ Lục? Ông nghĩ rằng tôi thích làm người nhà họ Lục sao?” Lục Du Sinh lạnh lùng nói.
“Phản rồi, mày phản rồi…”
Lục Cẩm Thiêm đứng phắt dậy, vươn tay định tát Lục Du Sinh.