Đọc truyện Tổng Giám Đốc, Đừng Tới Đây! – Chương 26: Đến thăm
Edit: V.O
Chạng vạng ba ngày sau, Bạch Thận Ngôn trở về từ công ty, thấy được Cố Niệm chờ ở ngoài cửa.
“Hi, Bạch Thận Ngôn tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau…”
Cố Niệm ôm thùng, đi tới chỗ xe y.
Kết quả, xe hoàn toàn không ngừng, trực tiếp đi ngang qua người cô.
“…”
Cố Niệm sững sờ tại chỗ.
2 phút sau, Bạch Thận Ngôn mới vừa đến phòng khách, điện thoại đã vang: “Lão gia tử…dạ, được, con biết rồi…”
Chờ nhận cuộc điện thoại này xong, mặt Bạch Thận Ngôn vô cảm nói với bảo mẫu, đi ra ngoài mở cửa cho Cố Niệm.
“Bạch Thận Ngôn tiên sinh, chào buổi chiều.”
Rất nhanh, Cố Niệm bước những bước khoan khoái, đi từ bên ngoài vào. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, không giấu được vui vẻ.
Bạch Thận Ngôn lạnh lùng liếc nhìn cô, tầm mắt nhìn vào cái thùng cô ôm trong lòng: “Đồ của lão gia tử đâu?”
“Đây đây.”
Cố Niệm nói, đi qua y.
Bạch Thận Ngôn phất phất tay, người giúp việc đi tới, chặn Cố Niệm lại, lúng túng nói: “Tiểu thư, xin đưa đồ cho tôi đi.”
Tay Cố Niệm dừng một chút, sau đó ánh mắt vui vẻ đưa thùng cho người giúp việc.
“Tiễn Cố tiểu thư về đi.” Bạch Thận Ngôn nói.
Cố Niệm mông lung.
Đây thật đúng là…
“Cố tiểu thư, mời…” Bảo mẫu nói.
“Để sau đã!”
Cố Niệm nói: “Bạch Thận Ngôn, tôi đi thật xa từ Núi Trà đến đưa đồ cho anh, anh không chỉ không mời tôi ngồi một lát, dieendaanleequuydoon – V.O, bây giờ ngay cả ly nước cũng không mời tôi, còn đuổi tôi đi. Đây là đạo đãi khách của anh?”
Bạch Thận Ngôn nhìn cô, nói: “Dì Lưu, cho cô ta một ly nước, sau đó mời cô ta đi đi.”
Sau khi nói xong, y tính lên lầu. Đúng lúc này, Cố Niệm nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi ra, chạm chạm vài cái: “Alo, lão gia tử đúng không? Là con..”
“Bộp…”
Bàn tay to của Bạch Thận Ngôn chộp tới, rút điện thoại từ trong tay cô ra, lườm cảnh cáo cô. Chờ y cúi đầu, lúc chuẩn bị cúp điện thoại, mới phát hiện mình bị Cố Niệm đùa giỡn, hoàn toàn không phải đang nói chuyện điện thoại.
Trước mặt, Cố Niệm cười đắc ý.
Bạch Thận Ngôn đen mặt, trả điện thoại cho cô.
“Còn muốn lần nữa không?” Cố Niệm quơ quơ điện thoại.
Bạch Thận Ngôn nhìn cô, nhíu nhíu mày, nói: “Dì Lưu, rót ly nước cho cô ta.”
Lúc này, không còn câu nói “uống xong thì đi đi” kia nữa.
…
Mấy phút đồng hồ sau, Cố Niệm ôm ly nước, ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, đánh giá bài trí trong nhà.
Bạch Thận Ngôn ngồi đối diện cô, không nói một lời.
“Căn nhà này của anh, trông quá vắng vẻ. Bình thường anh không ở đây sao? Không thấy được chút hơi người nào.” Cố Niệm nói.
Giống như căn nhà được trang trí đẹp đẽ, sạch sẽ, bên trong đặt đầy đủ vật dụng, lại vẫn khiến người ta có cảm giác trống rỗng.
Bạch Thận Ngôn không tiếp lời cô.
Cố Niệm lại nói thầm vài câu.
“Lời nói ngày đó, còn tính không?” Đúng lúc này, Bạch Thận Ngôn ngắt lời cô, hỏi.
“Ơ? Nói gì vậy?” Cố Niệm hỏi.
Bạch Thận Ngôn nhìn cô, mắt hơi hơi híp híp: “Cô nói, chỉ cần đồng ý với cô ba điều kiện, cô sẽ không dây dưa với tôi nữa.”
Bây giờ Cố Niệm có lão gia tử làm chỗ dựa, ở trước mặt y, càng không kiêng nể gì. Muốn thoát khỏi sự dây dưa của cô, chỉ có nhanh chóng thỏa mãn nguyện vọng của cô, khiến cô không còn lý do tiếp cận y.
“À, thì ra là chuyện đó. Tính, đương nhiên tính.” Cố Niệm nói.
“Nhưng, cô không thể yêu cầu tôi…”
“Tôi biết, tôi biết.”
Cố Niệm xua tay: “Đều là chuyện rất đơn giản, tôi tin tưởng Bạch Thận Ngôn tiên sinh tuyệt đối có thể làm được.”