Đọc truyện Tổng Giám Đốc, Đừng Tới Đây! – Chương 19: Không thích câu “thích” của cô (3)
Edit: V.O
Cô cô cô cô cô…
Bị hôn?
Hôn!
Giờ phút này, linh hồn Cố Niệm giống như đã thoát ra, cả người đều choáng váng.
Chờ đến lúc cô kịp phản ứng, Bạch Thận Ngôn đã nhận khăn tay trợ lý đưa qua, lau miệng.
“Cảm thấy thế nào?” Bạch Thận Ngôn nói, đưa khăn tay cho trợ lý bên cạnh.
“Tôi, tôi…cảm thấy…hơi kỳ lạ.” Cố Niệm nhìn y, hiển nhiên là bảy hồn sáu phách còn chưa trở về hết, cả người vẫn còn mông lung.
Cô vươn tay, sờ sờ chỗ vừa mới bị Bạch Thận Ngôn hôn.
Cảm giác, là lạ… thật sự, rất khó hình dung…
“A…”
Đột nhiên, cô hét lên một tiếng, che miệng nhảy lùi về sau một bước, một lần nữa nhảy vào trong mưa: “Vừa rồi anh hôn, hôn tôi để làm gì? Anh, không phải anh nói, anh không thích tôi sao? Đã không thích tôi, vì sao còn hôn tôi? Hơn nữa, anh, anh anh, anh, anh, vừa rồi anh lau miệng là ý gì?”
Nghĩ tới chuyện này, Cố Niệm lại lập tức nổi giận: “Là ghét tôi sao? Đã ghét tôi, sao còn muốn hôn tôi?”
Anh có biết không, đây là nụ hôn đầu của tôi đóoooooo!
Đúng vậy, không sai!
Đây là nụ hôn đầu của cô!
Tuy trông bên ngoài cô có vẻ “phóng túng”, háo sắc, nhưng sâu trong nội tâm, vẫn là một người thuần khiết.
Cô thích đàn ông đẹp trai, nhưng chỉ giới hạn ở thích “bằng mắt”, hoặc là lén YY ở trong lòng, chảy nước miếng trước mặt bạn thân, đại loại như thế.
Thực tế, dieendaanleequuydoon – V.O, người chân chính khiến cô tự mình theo đuổi, ít lại càng ít.
Chu Hi coi như là một người.
Nhưng Chu Hi là tên cặn bã, cô hơi dụ dỗ chút, đã quỳ gối dưới váy cô.
Nhưng dù lúc cô quen Chu Hi, sự thân mật giữa hai người, nhiều nhất chỉ là nắm tay. Ở sâu trong nội tâm, về chuyện thân mật nam nữa, cô vẫn rất bảo thủ.
Cô luôn luôn hi vọng, cho dù là nụ hôn đầu, hay là lần đầu tiên, đều giữ cho người cùng cô cả đời.
…
Ai có thể nghĩ đến, bây giờ lại bị Bạch Thận Ngôn chiếm tiện nghi.
Mấu chốt nhất chính là, tiện nghi tốt như vậy, anh ta chiếm thì đã chiếm, lại còn ghét bỏ!
Sớm biết vậy, vừa rồi cô nên cắn nát môi anh ta, để xem anh ta làm thế nào!
“Đây, chẳng lẽ là nụ hôn đầu của cô?” Bạch Thận Ngôn thấy cô lúc thì trừng mắt, lúc thì há mồm, lúc thì chán nản, lần đầu tiên không xác định.
“Nụ hôn đầu? Ha ha, sao có thể!” Cố Niệm nói, lau mặt một cái: “Anh cảm thấy người được hoan nghênh như bản tiểu thư, sao đây có thể là nụ hôn đầu chứ? Ha ha, đúng là buồn cười, thật buồn cười!”
Cố Niệm vừa nói, tay vừa quạt quạt mặt, dường như rất nóng.
Thực tế, trong lòng lại nổ tung.
Nụ hôn đầu?
Chuyện mất mặt như vậy, sao cô có thể thừa nhận?
Nếu thật sự thừa nhận, không phải là khi không tiện nghi anh ta sao?
Nếu anh ta thích cô, chuyện này dễ nói, mấu chốt là bây giờ anh ta không thích cô, nếu cô thừa nhận, cũng quá mất mặt.
…
Nhìn Cố Niệm giống như con mèo xù lông ở trước mặt.
Sau khi nghe cô phủ nhận, ánh mắt vốn hơi dịu lại của Bạch Thận Ngôn, lại trở nên lạnh lùng.
“Một khi đã như vậy, tôi đây cũng không cần bồi thường gì.” Bạch Thận Ngôn nói.
“…” Cố Niệm há hốc mồm, đáng thương nói: “Tôi có thể thu lại lời vừa nói không?”
Bạch Thận Ngôn không nói, nhưng cô nhìn thấy hai chữ “không thể” không mắt y.
“Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, sao anh lại đồng ý gặp tôi?” Cố Niệm hỏi.
Đối với chuyện nụ hôn đầu bị Bạch Thận Ngôn cướp đi, Cố Niệm vẫn còn canh cánh trong lòng.