Đọc truyện Tổng Giám Đốc, Đừng Tới Đây! – Chương 17: Không thích câu “thích” của cô (1)
Edit: V.O
Hơn mười giờ, sắc trời sớm đã tối đen.
Trên bầu trời, mưa nhỏ rơi.
Lúc xe Bạch Thận Ngôn chạy qua góc, đèn đầu xe chiếu đến, liếc mắt đã nhìn thấy Cố Niệm ôm hai chân, ngồi xổm ở cửa.
Xe ngừng lại.
Ngọn đèn màu trắng, chiếu lên thân thể cô.
Vai Cố Niệm hơi run run, sau đó từ từ ngẩng đầu.
Có lẽ vì ngọn đèn hơi chói mắt, cô che tay trên trán, cản lại.
Sau đó, mở to đôi mắt vô tội, sắc mặt tái nhợt nhìn bên này.
…
Trong xe, Bạch Thận Ngôn vẫn không nhúc nhích.
Một phút sau, cửa xe mở ra từ bên trong, có người miễn cưỡng bật dù đi xuống.
Lông mi Cố Niệm treo một giọt mưa, hơi run nhè nhẹ.
Lúc người đó đến gần, trong ánh mắt Cố Niệm, thoáng hiện lên một chút thất vọng.
Không phải là Bạch Thận Ngôn.
“Cố tiểu thư.”
Trợ lý Lý nhét dù vào trong tay cô, nói: “Bạch gia nói, cô cầm chiếc dù này che mưa, rời khỏi đây đi.”
“Tôi không cần che dù, tôi muốn gặp anh ấy! Tôi có lời muốn nói với anh ấy.” Cố Niệm cố chấp, không nhận chiếc dù này.
“Cố tiểu thư, xin đừng làm tôi khó xử. Bạch gia…” Lúc trợ lý Lý tiếp tục khuyên, Cố Niệm đã dẫm lên nước mưa, đi nhanh đến chỗ xe.
Cô vòng qua đầu xe, đi đến bên ngoài cửa sổ xe Bạch Thận Ngôn.
“Cốc cốc cốc…”
Cố Niệm cúi người, gõ vang cửa sổ xe.
Nhưng, bên trong không có chút phản ứng nào.
“Bạch Thận Ngôn, anh mở cửa sổ xe ra, tôi có lời muốn nói với anh!” Cố Niệm kêu to với người trong xe.
Một lúc sau, cửa sổ xe từ từ hạ xuống.
Mặt Bạch Thận Ngôn ẩn trong bóng tối, dieendaanleequuydoon – V.O, lúc này, Cố Niệm rất khó thấy rõ biểu cảm trên mặt y. Chẳng qua, dù như vậy, cô cũng có thể cảm nhận được tầm mắt nhìn lên người cô, ẩn chứa lạnh lùng và xa cách.
So với lạnh lùng và xa cách, thực ra cô càng tình nguyện nhìn thấy sự tức giận và không hài lòng.
Ít nhất như vậy, có thể chứng minh cô để lại ấn tượng ở trong lòng Bạch Thận Ngôn, mà không phải là người xa lạ không hề liên quan.
…
Cố Niệm hít một hơi thật sâu, hai tay vịn lên cửa kính xe: “Bạch Thận…”
Lời còn chưa nói hết, cô đã nhìn thấy mày Bạch Thận Ngôn, hơi nhíu lại trong bóng tối.
Cố Niệm dừng lại.
“Thật xin lỗi.”
Cô xấu hổ rụt tay lại, áy náy nhìn người trong xe.
Lúc này, mưa vẫn rơi.
Nước mưa rơi xuống đầu, từ trán chảy xuống, chảy qua đôi lông mi dày cong xinh đẹp, chảy qua cái mũi khéo léo cao ngất, chảy qua đôi môi có chút tái nhợt, cuối cùng tụ ở dưới cằm.
Tí tách, tí tách, tí tách…
Cho dù không nghe được, nhưng Bạch Thận Ngôn vẫn có thể tưởng tượng ra, tiếng nó rơi xuống đất.
Y không thể không thừa nhận, Cố Niệm lúc này, cho dù là người lạnh lùng như y nhìn thấy cũng sẽ sinh ra vài phần trắc ẩn.
“Bạch Thận Ngôn tiên sinh.”
Giọng Cố Niệm vang lên, trong cẩn thận lại có mấy phần mong chờ: “Anh có thể cho tôi 2 phút không? Tôi muốn nói chuyện với anh.”
Bạch Thận Ngôn yên lặng.
“Chỉ nói mấy câu, không tốn bao nhiêu thời gian của anh.” Cố Niệm nói: “Hơn nữa, tôi không vào nhà, chỉ đứng ở đây.”
Sợ Bạch Thận Ngôn không đồng ý, Cố Niệm nhanh chóng nói thêm một câu cuối cùng.
Trong xe, Bạch Thận Ngôn nhìn chăm chú vào cô, dường như đang phán xét xem lời này của cô là thật hay giả.
“Cô muốn nói gì.”
Cuối cùng, Bạch Thận Ngôn cũng mở miệng.
“Cảm ơn anh!” Cố Niệm vui vẻ nói.
Lúc cô nói những lời này, hai con mắt đều sáng lên.
Bạch Thận Ngôn thấy, đồng tử hơi hơi rụt lại.