Đọc truyện Tổng Giám Đốc, Đừng Tới Đây! – Chương 119: Thật là tức cười
Edit: V.O
Thịnh Thiên Kim ngừng lại.
Chỉ là, cô cũng không mong chờ, sẽ nghe được điều gì vui từ miệng Thịnh Cát An.
Quả thật, Thịnh Cát An nhìn chằm chằm lưng cô, giọng nói bất mãn và tức giận: “Tôi có phần văn kiện, cần cô ký tên.”
“Vì sao phải ký tên?” Thịnh Thiên Kim quay đầu lại, khóe miệng châm chọc.
Cô cảm thấy người đối diện, đúng là hài.
Cô không nhịn được hỏi, sao trên thế giới này lại có người như vậy?
Sau khi nói như vậy, còn có thể tự nhiên cho rằng, cô sẽ ký cho ông ta?
Ha ha…
Chuyện này đúng là tức cười.
Có lẽ khóe miệng châm chọc của Thịnh Thiên Kim quá chói mắt, làm lòng tự trọng Thịnh Cát An bị tổn thương. Thịnh Cát An trực tiếp đứng dậy, vươn tay tát một bạt tai lên mặt cô.
Nhất thời, đánh cho Thịnh Thiên Kim khiếp sợ.
Ngay sau đó, Thịnh Cát An lại đánh thêm một bạt tai.
Chỉ là lần này, Thịnh Thiên Kim đã có chuẩn bị.
Lúc ông ta đánh, trực tiếp lấy túi cản lại.
Tay Thịnh Cát An đánh vào túi, bị miếng kim loại phía trên cào trúng.
“Mày đúng là phản rồi!”
Thịnh Cát An tức giận đến dậm chân.
Ngay lúc ông ta lại muốn đánh người, Hồ Điệp Nhi vội vàng chạy tới, ôm lấy tay Thịnh Cát An.
“Em làm gì vậy? Hôm nay để anh đánh chết đồ bất hiếu này!” Thịnh Cát An kêu gào.
Thịnh Thiên Kim nghe xong, vẻ mặt lạnh lùng.
Hồ Điệp Nhi xấu hổ nhìn Thịnh Thiên Kim, sau đó lại đến gần tai Thịnh Cát An, nhỏ giọng nói: “Anh đừng xúc động. Anh quên mục đích hôm nay anh tới rồi sao? Nếu ầm ĩ quá, nó không ký tên, vậy hạng mục biển này phải làm sao? Tiền phải làm sao?”
Hồ Điệp Nhi nói mấy câu, khiến Thịnh Cát An từ từ tỉnh táo lại từ trong cơn thịnh nộ.
Ông ta ép sự bất mãn trong lòng với Thịnh Thiên Kim, bỏ cái tay đang giơ cao xuống.
“Nếu mày còn muốn tao nhận mày là con gái, dieendaanleequuydoon – V.O, vậy thì ký phần văn kiện này cho tao.” Thịnh Cát An nói xong, vung một phần văn kiện vào tầm tay Thịnh Thiên Kim.
Mặt Thịnh Thiên Kim lạnh lùng, cầm lấy văn kiện, xem lướt qua một lần.
Sau khi xem xong, vẻ mặt trực tiếp đông thành khối băng.
“Ông muốn ngưng hẳn hạng mục này?” Thịnh Thiên Kim nói.
“Ừ! Bây giờ công ty thiếu tiền, hạng mục này cần phải ngưng!” Thịnh Cát An nói. Sau khi nói xong, giọng nói lại bất mãn: “Cũng không biết ông già nghĩ sao, khi không lại tốn nhiều tiền như vậy bảo vệ sinh vật biển? Mấy động vật đó có gì mà bảo vệ? Chúng nó chết sống, liên quan gì tới chúng ta?”
“Ha ha…”
Miệng Thịnh Thiên Kim phát ra vài tiếng châm chọc ngắn ngủi: “Chẳng lẽ, ông cho rằng mấy hạng mục này, chỉ là bảo vệ sinh vật biển? Ông không xem hạng mục phụ của nó sao?”
Sau khi nói xong, tầm mắt nhìn qua Hồ Điệp Nhi.
Hồ Điệp Nhi hơi chột dạ, tránh tầm mắt cô.
Sự châm chọc trong lòng Thịnh Thiên Kim càng nhiều hơn.
Thịnh Cát An nghe xong, vẫy tay: “Tôi không quan tâm nhiều như vậy. Bây giờ, tôi chỉ cần cô ký tên, ngưng hẳn hạng mục này, cùng với tất cả nghiên cứu liên quan đến hạng mục này!”
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Thịnh Thiên Kim hỏi.
“Nếu cô không đồng ý?” Thịnh Cát An cười lạnh: “Thì chính là không muốn sống! Cô đừng quên, cái bệnh đó của cô, hàng năm phải uống thuốc, cần kiểm tra, mấy thứ đó, chỉ có Thịnh Thế mới có thể cho cô!”
“Ha ha ha ha ha…”
Thịnh Thiên Kim cười, sau đó trực tiếp ném văn kiện lên người Thịnh Cát An.
Ném xong, xoay người đi.
“Mày…”
Thịnh Cát An ngồi lại xuống ghế sofa.
Ở dưới chân ông ta, Hồ Điệp Nhi đang sửa sang lại phần văn kiện kia, một điều khoản nào đó mà ông ta không chú ý viết: Hạng mục sinh vật biển cũng bao gồm nghiên cứu ca bệnh đặc biệt của tiểu thư Thịnh Thiên Kim.