Đọc truyện Tổng Giám Đốc, Đừng Tới Đây! – Chương 113: Nhu tình
Edit: V.O
Đợi đến lúc không có người, Thịnh Thiên Kim buông lỏng tay Bạch Thận Ngôn ra.
Cô lui về sau một bước, tạo ra khoảng cách với Bạch Thận Ngôn. Bạch Thận Ngôn thấy, khẽ cau mày. Lúc này, chỉ nghe Thịnh Thiên Kim mở miệng, nói: “Chuyện vừa rồi, cảm ơn anh.”
Nói tới đây, cô hơi dừng lại, mà mày Bạch Thận Ngôn lại nhíu càng sâu: “Về chuyện nhà họ Thịnh, hẳn là anh đã biết một ít…nhưng còn lại, em hy vọng anh đừng hỏi lúc này. Em cần thời gian, suy nghĩ cẩn thận…”
Nghe đến đó, vẻ mặt Bạch Thận Ngôn hơi dịu lại.
Cô có thể nói như vậy, vậy ít nhất nói rõ cô quyết định thẳng thắn với y, mà không lừa y, coi y là người ngoài. Nhưng, y vẫn không quá thích câu “cảm ơn” vừa rồi của cô.
Vì thế, Bạch Thận Ngôn quyết định nhắc nhở cô.
“Chúng ta đã nhận giấy.” Bạch Thận Ngôn mở miệng.
“Hả?” Thịnh Thiên Kim ngẩng đầu nhìn y, không rõ vì sao đột nhiên y nói đến chuyện này.
Bạch Thận Ngôn bước tới trước một bước, đặt tay lên vai cô, đè xuống: “Cho nên, không cần nói cám ơn với anh. Đương nhiên, anh cũng không hy vọng em nói xin lỗi.”
Nói xong, không đợi Thịnh Thiên Kim kịp phản ứng, đã nhấc chân đi vào trong.
Thịnh Thiên Kim nhìn bóng lưng y, ngẩn ra vài giây.
Chỉ là, rất nhanh cô đã kịp phản ứng, nở nụ cười ngọt ngào lại hạnh phúc.
Những lời này của Bạch Thận Ngôn, không có ý gì, thật ra y chỉ đang quan tâm cô…không, còn hơn cả quan tâm.
Nghĩ đến đây, lòng Thịnh Thiên Kim giống như nở hoa, thật tuyệt.
Chỉ là, niềm vui này cũng không được bao lâu, đã biến thành nghi ngờ.
Rốt cuộc thái độ của Bạch Thận Ngôn với cô là gì?
Thích à.
Nhưng lâu như vậy, một câu “thích” y cũng chưa từng nói với cô.
Không thích.
Vậy y không chỉ kết hôn với cô, còn ra mặt bảo vệ cô vài lần, quan tâm chăm sóc cô rất nhiều.
Vậy rốt cuộc là tình cảm gì?
Thịnh Thiên Kim hoang mang.
Còn có một khả năng, dieendaanleequuydoon – V.O, ạch Thận Ngôn cưới cô, chỉ muốn “phụ trách” với đêm đó.
A a a a…
Nội tâm Thịnh Thiên Kim, đột nhiên rối loạn.
“Em còn đứng đó làm gì? Còn không nhanh đến đây!”
Đúng lúc này, giọng nói quen thuộc vang lên trước mặt.
Thịnh Thiên Kim ngẩng đầu, phát hiện không biết từ lúc nào Bạch Thận Ngôn đã quay trở lại, đang đứng ở chỗ cách cô năm bước chân.
Đôi mắt đẹp kia đang nhìn chằm chằm cô.
Giờ phút này, đột nhiên Thịnh Thiên Kim phát hiện, chuyện rối rắm vừa rồi của mình, hình như cũng không quan trọng nữa.
Bởi vì, chỉ cần trong lòng Bạch Thận Ngôn có cô là được rồi.
Cho dù cái loại “có” này có vì lý do gì.
Ít nhất giờ phút này, cô ở trong lòng Bạch Thận Ngôn, cô là vợ của Bạch Thận Ngôn.
…
Dường như Bạch Thận Ngôn nhận ra cô không quá muốn xã giao ở bên ngoài.
Cho nên sau đó, trực tiếp dẫn cô đến nhà kính của Dương Hoài Thiến.
Nhà kính này, bình thường đều là Dương Hoài Thiến quản lý.
Nhưng từ mỗi cây được chăm chút tỉ mỉ, có thể nhìn ra bà tốn không ít tâm tư vào đây.
“Thích không?” Bạch Thận Ngôn hỏi.
“Thích.” Thịnh Thiên Kim nhìn hoa trước mặt, nói.
“Vậy anh kêu người xây một cái ở nhà.” Bạch Thận Ngôn nói.
Thịnh Thiên Kim nghe xong, đứng dậy, liên tục xua tay: “Hay là thôi đi.”
Bạch Thận Ngôn nhìn cô.
Thịnh Thiên Kim nói: “Có thể anh không biết, trước kia em có biệt danh là “Mạnh tay phá hoa.” Nếu để em trồng mấy hoa này, đảm bảo không sống qua mùa Đông năm nay.”
“Từ từ học là được. Ngày còn dài.” Bạch Thận Ngôn nói.
Thịnh Thiên Kim nghe xong, lòng trào dâng ấm áp.