Đọc truyện Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình – Chương 480: Nắm chặt tay, không xa rời (6)
“ … Đừng khóc … Cháu vốn là một cô gái tốt … Chú biết mà …. mẹ cháu Nhã Ca cũng là người phụ nữ tốt …!”
Tước đứt quãng nói xong, xương sườn đã bị gãy rồi, đâm vào bên trong làm cả người anh đau đớn, trong lòng vẫn lo cho tình trạng của Tường Vi, không thể làm gì khác hơn là nắm chặt tay cô!
“Em đối với hai người như vậy, em tùy hứng lại ích kỷ, còn phả hỏng cả đám cưới của anh, kể cả chuyện lần trước anh bị bắn, em biết rõ là do Triển Diệc Tường thuê người, lại cố tình gài tang vật cho Tường Vi … Anh có cảm thấy em rất xấu xa hay không … Hu hu … Anh đừng có trách em nhé?”
Niệm Tư nhìn Tước máu thịt be bét thê thảm, trên trán còn đang không ngừng chảy máu, cái áo mặc trên người cứ như là vừa bị nhúng máu, nếu như không phải là vẫn thấy được những hơi thở yếu ớt của anh, Niệm Tư thật sự cho rằng, anh đã bị đánh chết rồi!
Quỳ gối trước người Tước khóc sướt mướt, Triển Diệc Tường nhẫn tâm thế nào cô ta đã được lĩnh giáo rồi, nếu như cô ta tới chậm chút nữa, e là Tước …
“Bắt con điên này lại cho tao! Dám làm hỏng chuyện tốt của tao!”
Triển Diệc Tường tức đỏ mắt, nắm chặt cây gậy trong tay đột nhiên dùng sức quật cho Niệm Tư mấy gậy: “Tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân!”
“Á…”
Vì một gậy lấy mạng đó, Niệm Tư bị đánh ngã trên mặt đất, bụng đụng xuống sàn nhà, rên lên một tiếng, giữa hai chân lập tức chảy máu …
“Được! Không phải bảo tôi gặp báo ứng sao? Tôi sẽ đánh rụng nghiệt chủng của cô!”
Nói xong, liền điên cuồng quật từng gậy từng gậy …
“ … Niệm Tư …” Hắc Diêm Tước trơ mắt nhìn Niệm Tư ngã trong vũng máu, trong ngực đau đớn, đó là con của Diệu Tư, dù nó có tùy hứng cỡ nào, kích kỷ cỡ nào, nó vẫn là cốt nhục duy nhất của Diệu Tư …
Nhạc Tín Dương khẽ chửi một tiếng, “Nhanh tới cứu người đi!”
Sau đó Nhạc Tín Dương mang người cùng vọt vào, bọn người được thuê nhanh chóng vật lộn thành một đoàn với Triển Diệc Tường, hiện trường lập tức hỗn loạn.
“Vi …” Hắc Diêm Tước chống cơ thể nặng nề, lập tức dùng dằng dây thừng trói tay, trong lòng như có lửa đốt, sợ Tường Vi bị thương trong lúc hỗn loạn, “Vi … Em cẩn thận một chút …”
Mai Linh muốn thừa dịp xông tới, ngay lúc chạm được vào Tường Vi thì đã bị mấy tên cao to tóm được, cô ta quyền đấm cước đã phẫn nộ gào to: “Thẩm Tường Vi, tao sẽ không tha cho mày! Tao sẽ không tha cho mày đâu! Tao muốn mày chết, tao muốn chúng mày phải chết hết …”
Trận đọ sức một mất một còn này, Tước dưới sự giúp đỡ của hộ vệ, tháo dây trói, huy động tất cả ý chí, anh cố gắng đứng lên, Tường Vi hai mắt đẫm lệ không ôm được anh, “Chúng ta lập tức đi bệnh viện có được không … hu …. đi bệnh viện…”
“ … Vi, đừng khóc, các người đưa cô ấy ra ngoài trước đi …” Anh nói với mấy hộ vệ vừa giải cứu bọn họ, “Lập tức đưa cô ấy đi …”
“Nhưng thưa tiên sinh …” Hộ vệ lo cho tình trạng của anh, có chút do dự.
“Đi mau …” Tước không biết rằng khi anh nói chuyện thì máu trào ra khỏi miệng, anh cố chịu đựng, không muốn dọa Tường Vi, nhưng trong ngực đột nhiên trào máu, anh không nhịn được đột ngột phun ra một ngụm!
“Không …. Tước, xin anh, đừng để ý bọn họ nữa, đi bệnh viện đi anh! Xin anh mà …” Tường Vi gào chói tai, anh đang hộc máu, kiên nghị trong mắt anh làm cho cô muốn hỏng mất! Cô hiểu ý anh, cô hiểu! Chắc chắn là anh để ý tới đứa con của Diệu Tư, anh chắc chắc để ý tới đứa em trai của anh, mặc dù hắn ta điên rồ tới mức nào, bất chấp …. “Hu hu …. Xin anh đấy …”
“Vi …. mau dẫn cô ây đi!” Anh ép mình hạ quyết tâm, nhìn Tường Vi một cái thật sâu, anh không biết liệu mình có thể sống xót được hay không, cơ thể bị thương nặng chống chọi không được bao lâu nữa, xoay người, anh nện từng bước chân lảo đảo đi tới bên cạnh Niệm Tư ___
Sau lưng, Tường Vi khóc rống lên, bị hộ vệ mạnh mẽ đưa đi, cô không muốn …
“Buông tôi ra, buông ra! Tước, Tước … Xin anh, tới bệnh viện đi, tới bệnh viện …” Cô khóc và gào to, nhưng tiếng chém giết đánh nhau trong căn hầm nhanh chóng lấn át lời cô, trong lòng trào dâng một nỗi sợ hãi rất lớn, cô khàn giọng gào lên: “Tước … xin anh, em không muốn anh chết … không muốn anh chết … Em yêu anh, em thật yêu anh … hu …”
Nhưng bóng lưng Tước càng lúc càng xa khỏi tầm mắt cô, bị dòng người loạn đả lẫn nhau che lấp mất.
Hắc Diêm Tước đi tới trước mặt Niệm Tư, cô ta đã thoi thóp một hơi, hai chân ẩm ướt máu tươi, Nhạc Tín Dương khóc tới nước mắt giàn dụa.
“ … Mau đưa nó tới bệnh viện, chết tiệt, mau đi ___”
Tước cắn chặt răng, nhìn Nhạc Niệm Tư ngã trong vũng máu, không nhịn được mà hồng vành mắt …
“ … Không kịp rồi ….. Tước …” Niệm Tư suy yếu nói, nước mắt trào ra như suối, “Tước …”
Tước ngồi xổm xuống, tay run rẩy nắm lấy tay Niệm Tư, “Chú đang ở đây … chú ở ngay đây … ngoan, nghe lời chú đi …”
“Hu …. em thật là ngu có đúng không …. Em thật sự rất … thích anh … Nhưng em biết rõ chẳng thể nào … chẳng thể nào … Nhưng em …” Niệm Tư bị Triển Diệc Tường đánh nên đã xuất huyết bên trong, bị rong huyết vì sảy thai, cô ta biết mình sẽ không trụ được lâu nữa, nhưng mà, cô ta thật sự rất yêu Tước, rất yêu, anh đã cho cô ta thấy được ánh mặt trời giữa bầu trời mây mù, nhưng số mạng trêu người kỡ nào, cô ta yêu, là chú ruột mình …
“Chú biết mà! Chú đều biết … Diệu Tư sẽ tha thứ cho cháu, cháu là người tốt, chú biết rõ …” Tước đau lòng khó nhịn, hốc mắt không nhịn được mà ướt, người thân ra đi, mãi mãi là nỗi đau của anh!
“Cảm ơn … Anh…” Niệm Tư biết, Tước đã tha thứ cho cô ta, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười, chậm rãi đảo mắt, nhìn Nhạc Tín Dương, tái nhợt suy yếu, “Ba … Mặc dù … Con biết ba không thích con từ khi con còn nhỏ …. Con … Nhưng … Cảm ơn ba đã giúp đỡ con nhiều năm như vậy … Cảm ơn…”
“Đứa nhỏ ngốc, là ba có lỗi với con! Đứa ngốc …” Nhạc Tín Dương cắn môi, giọt nước mắt nhỏ lên trên khuôn mặt Nhạc Niệm Tư, sinh mạng trẻ trung cỡ nào, nhưng nó đang dần khô héo trong ngực ông ta … “Con ngoan, con cố lên, ba đưa con đi bệnh viện …”
Nhạc Tín Dương bế Nhạc Niệm Tư lên, lướt qua Tước nhanh chóng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa chảy nước mắt, giờ phút này, ông ta mới nhận ra rằng, trong lòng ông ta vốn đã coi Nhạc Niệm Tư là con mình từ lâu, chỉ vì không chiếm được tình yêu của Nhã Ca, mà tự tạo khoảng cách với con bé …
“Khốn kiếp! Tao liều mạng với chúng mày!”
Triển Diệc Tường bị những người kia mạnh mẽ khống chế, liền khàn giọng tê tâm liệt phế gào thét.
“Mày nên thu tay lại đi thôi …” Tước che ngực đau đớn, đôi mắt ưng vô cùng đau khổ nhìn Triển Diệc Tường đang phát điên, “Tại sao mày lại biến thành thế này … tại sao …”
“Tao thật hận, thật hận! Tao hận tại sao tao không phải là con trai của quốc vương Saudi, lại là con lão ba cầm thú của mày? Mẹ tao chỉ là em gái của mẹ mày, tại sao đi theo mẹ mày lại phải chịu khổ nhiều như vậy? Tại sao còn đưa tao theo chịu khổ cùng? Tao thật hận chúng mày … Tao hận …”
Nói xong, hắn ta điên cuồng giãy dụa lần nữa, thoát khỏi mấy người đang kiềm chế hắn, đang lúc liều chết đánh đấm với đám người đó, trong đám hỗn loạn hắn lôi trong ngực ra một quả lựu đạn.
Trong lúc nhất thời, mọi người kinh hãi.
“Ha ha ha … Hắc Diêm Tước, xuống địa ngục với tao đi.”