Đọc truyện Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé – Chương 74: Nguy Cơ Đồng Thời
Mặc dù ông nội Đông Lí phản đối không chỉ một lần, nhưng bà nội Đông Lí vẫn là căn cứ từ tâm nguyện của mình, vẫn như cũ thường kêu hai người con gái Lam gia đến Đông Lí thị chơi. Thậm chí so với trước kia còn thường xuyên hơn.
Vì thế, ông nội Đông Lí và bà nội Đông Lí xảy ra không ít mâu thuẫn. Nhưng bà nội Đông Lí chính là muốn làm theo ý mình, không chịu thỏa hiệp với ông nội Đông Lí chút nào. Phải làm người ác, tự ông làm đi. Bà sẽ không vì suy nghĩ ích kỷ của ông, làm khó hai chị em khiến người khác yêu thích như vậy.
Đầu mùa hè, khí hậu dễ chịu. Trong hậu hoa viên của chủ trạch Đông Lí thị, tất cả thực vật đều xanh um tươi tốt, vô cùng tốt.
Đá cẩm thạch xây dựng mà thành, trong lương đình phong cách cung đình Châu Âu cổ kính. Một bà già và hai thiếu nữ, ba người phụ nữ, đang vui vẻ phẩm trà, đánh cờ. Hai năm gần đây, bà nội Đông Lí si mê chơi cờ. Bất luận cờ gì, cũng hết sức mê muội. Thời điểm mỗi một lần Lam Mộng Kỳ cùng Lam Hạ Nhụy tới cửa thăm hỏi, cũng nhất định sẽ bồi bà nội Đông Lí chơi cờ thật lâu.
Ba người ngồi ở trong đình, một mặt mũi hòa ái hiền lành, hai trẻ tuổi ngọt ngào diễm lệ. Đứng ở ngoài hoa viên xa xa nhìn vào, ba người như vậy ngược lại tạo nên một hình ảnh duy mỹ có chút ấm áp.
Lam Mộng Kỳ và Lam Hạ Nhụy vẫn ngây ngô ở đến thời gian qua bữa trưa. Hai người cùng với bà nội Đông Lí cùng nhau ăn cơm trưa, đợi đến khi bà nội Đông Lí chuẩn bị đi ngủ trưa thì mới cáo từ rời đi.
Dỗ dành bà nội Đông Lí vô cùng vui vẻ, điều này làm cho Lam Mộng Kỳ và Lam Hạ Nhụy cao hứng cực kỳ. Trên đường về nhà, cảm xúc của hai người tương đối tốt.
Nửa đường, Lam Mộng Kỳ chợt nhận được điện thoại của trợ lý mình. Vốn định cùng Lam Hạ Nhụy cùng nhau về nhà, cô quyết định tự mình đi một chuyến đến phòng làm việc của trợ lý. Cô đem tài xế cùng xe để lại cho Lam Hạ Nhụy, mình lại gọi xe rời đi.
Nửa tiếng sau, Lam Mộng Kỳ thuận lợi đi tới phòng làm việc của trợ lý. Một khu dân cư tư nhân, một gian phòng làm việc cá nhân vô cùng bí ẩn.
“Rốt cuộc chuyện gì, gấp như vậy để tôi tự mình tới đây?” Vừa vào cửa, Lam Mộng Kỳ liền gọn gàng dứt khoát hỏi thăm. Mặc dù hôm nay tâm tình cô rất tốt, cũng không đại biểu cô nguyện ý đi một chuyến tay không.
Trợ lý đóng kín cửa, dứt khoát trả lừoi: “Người phụ nữ kia trở lại.”
Lam Mộng Kỳ trong lúc nhất thời không có phản ứng được, kỳ quái hỏi: “Người phụ nữ nào?”
“Chính là người phụ nữ họ Lan.” Trợ lý nhìn Lam Mộng Kỳ một cái, cô thật sự cho rằng sau khi người phụ nữ kia đi, tất cả vấn đề liền được giải quyết rồi. Chỉ cần bản thân vấn đề vẫn tồn tại, vậy sớm muộn có một ngày sẽ bộc phát ra lần nữa.
Quả nhiên, Lam Mộng Kỳ cả kinh, vội vàng hỏi: “Trở về lúc nào?” Không phải cũng đã đi hơn nửa năm rồi sao? Làm sao sẽ đột nhiên nói trở về thì trở về rồi hả ?
“Mấy ngày trước.” Trợ lý nói xong, từ trên bàn làm việc cầm lấy mấy tấm hình, đưa tới trước mặt của Lam Mộng Kỳ.
Lam Mộng Kỳ một phen nhận lấy mấy tấm hình, nhanh chóng nhìn qua một lần. Hai lông mày xinh đẹp nhất thời liền gắt gao nhăn lại với nhau. “Cô ta trở lại làm cái gì? Cô ta không phải đã rời đi rồi sao?” Lam Mộng Kỳ tức giận đem tấm hình ném trên mặt đất, cùng sử dụng gót giày cao gót hung hăng hướng tấm hình dẫm mấy cái.
“Hơn nữa, cô ta không phải một mình trở về, cô ta còn dẫn theo một đứa bé thật đáng yêu, là một bé gái. Nhìn số tuổi đứa bé, hẳn là con của Đông Lí tiên sinh.” Trợ lý không có ngăn cản hành động của Lam Mộng Kỳ, tiếp tục bổ sung lời nói mà hắn vẫn chưa nói hết. Hiện tại chuyện này cũng đã xử lí không tốt, trước khi đứa bé chưa ra đời cũng đã không giải quyết được. Huống chi đứa con đã được sinh ra rồi?
“Cô ta không phải chỉ cần đứa bé sao? Cô ta bây giờ trở về liền không sợ Đông Lí sẽ đem đứa bé mang đi sao?” Lam Mộng Kỳ bàn chân dẫm càng thêm dùng sức, mỗi một cái, cũng chính xác vô cùng thẳng tắp dẫm ở bên trong tấm hình trên mặt người kia. Giống như là muốn dùng cái này để nguyền rủa đối phương.
“Tôi hoài nghi rất có thể chính là Đông Lí tiên sinh tự mình đi đón họ trở về.” Trợ lý vốn không muốn lắm mồm, nhưng suy nghĩ một chút, hắn vẫn là không nhịn được nói ra. Hắn vẫn luôn có chút cảm thấy kỳ quái, Đông Lí Lê Hân và mẹ hắn nói muốn đi du lịch, liền vội vội vàng vàng trực tiếp xuất phát đi du lịch? Nơi bọn họ đi du lịch, cũng không phải là địa điểm du lịch gì, mà là một thành phố lớn hết sức bình thường. Chẳng lẽ nói Đông Lí Lê Hân và mẹ hắn chỉ là muốn đi ra ngoài cảm thụ một chút những phong tục tập quán của thành phố khác sao? Này giống như rất không có khả năng rồii.
“Tại sao nói như vậy?” Lam Mộng Kỳ cuối cùng vẫn dừng lại chân, vẻ mặt thành thật chờ trợ lý giải thích.
Trợ lý mấp máy môi, đem một chút tin tức hắn không nghĩ nói cho Lam Mộng Kỳ, thổ lộ ra, “Ngày cô ta trở về, chính là ngày Đông Lí tiên sinh và mẹ hắn đi du lịch trở về, hơn nữa bọn họ hình như là ngồi cùng chuyến bay. Địa điểm lên đường cũng là cùng thành phố.” Biết một cái tin như vậy, trong lòng Lam Mộng Kỳ nhất định sẽ không dễ chịu. Nói không chừng còn nhất thời xúc động, làm ra một chút chuyện thiếu suy tính. Nhưng nếu như không nói, trong lòng Lam Mộng Kỳ có lẽ lại thêm một chút phòng bị. Cân nhắc xông, hắn vẫn là nên nói ra.
“Anh xác định?” Thái độ Lam Mộng Kỳ càng thêm âm trầm, cô rõ ràng vẫn luôn theo dõi rất chặt. Người phụ nữ kia rốt cuộc là dùng biện pháp gì để hấp dẫn lực chú ý của Đông Lí Lê Hân?
“Xác định.” Người trợ lý khẳng định gật đầu một cái. “Cho nên, tôi mới có thể gấp gáp như vậy đi tìm cô.” Loại chuyện như vậy, ở Lam gia nhất định là không có tiện nói chuyện với nhau .
Lam Mộng Kỳ nắm chặt hai quả đấm, tức giận một câu cũng nói không nên lời rồi. Lúc trước cùng bà nội Đông Lí chơi rất vui vẻ, tâm tình tốt cũng triệt để trở thành hư không. Cô có thể dỗ bà nội Đông Lí cao hứng thì thế nào? Đến bây giờ, Đông Lí Lê Hân ngay cả con mắt cũng không có nhìn qua cô một cái. Nếu như Đông Lí Lê Hân không chịu nghe lời nói của bà nội, vậy tất cả cố gắng của cô thì có ích lợi gì?
Thấy thế, người trợ lý không khỏi hỏi: “Muốn áp dụng hành động gì sao?” Bất luận Lam Mộng Kỳ muốn làm cái gì, đều là làm cho sớm dễ dàng giải quyết sạch sẽ hơn.
“Trước theo dõi một chút lại nói, nếu cô ta thức thời không đi trêu chọc Đông Lí, vậy coi như xong. Nếu không, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cô ta.” Lam Mộng Kỳ hít một hơi thật sâu, quyết định trước không cần bứt dây động rừng, nhưng ánh mắt của cô lại ngoan lệ tới cực điểm. Trước kia mấy kế hoạch cũng không có thành công, nói vậy trong lòng đối phương cũng sớm đã có phòng bị rồi. Tùy tiện hành động, chưa chắc là có thể chiếm được tiện nghi gì. Hoặc là bất động, một khi đã động thủ nhất định phải thành công. Đối phương lại không phải người ngu, làm sao có thể liên tục để cho cô có cơ hội xuống tay?
“Được, tôi hiểu rồi.” Trợ lý thở phào nhẹ nhõm, xem ra Lam Mộng Kỳ cũng còn phân rõ nặng nhẹ. Hắn chỉ sợ cô ả sẽ kích động.
Tựa hồ là sự ăn ý tương thông giữa hai chị em, trong thời gian Lam Mộng Kỳ đang cùng trợ lý của cô nói chuyện với nhau, Lam Hạ Nhụy đã về đến nhà chỉ trễ hơn một chút cũng nhận được tin tức giống như vậy. Chỉ là người cung cấp cho cô những tin tức này chính là trợ lí riêng của cô.
Đến đây, tâm tình của hai chị em tất cả đều bị phá hư hầu như không còn rồi.
Nhưng còn có một người, đang ở thành phố khác, Mẫn Huyên ở nơi này trong một ngày, hắn vốn chỉ là tâm tình bi thương, cũng bị lây nhiễm sắc thái tức giận.
Vừa bắt đầu, hắn cũng không có suy tính quá nhiều. Chỉ là hỏi qua Đông Lí Lê Hân và Lan Sơ, liền tin tất cả lời của bọn họ đều là lời nói thật. Chưa bao giờ có chút hoài nghi nào, hai người kia có phải hay không đều ở đây nói láo.
Cho đến sau khi Đông Lí Lê Hân và Lan Sơ vội vội vàng vàng rời đi, hắn mới chợt nhớ tới. Hắn tựa hồ chưa từng nghe nói qua tập đoàn Đông Lí có tin vui gì. Mặc dù giữa tập đoàn Hồng Vận cùng tập đoàn Đông Lí không có bất kỳ liên lạc, nhưng loại chuyện như vậy, hắn không đến nỗi sẽ không thu được bất kỳ tin tức nào.
Vì vậy, lúc này hắn để cho người khác đi điều tra Đông Lí Lê Hân và Lan Sơ một chút. Kết quả, hắn vạn lần không ngờ, Đông Lí Lê Hân và Lan Sơ đều chưa kết hôn. Hơn nữa, ở giữa hai người cơ hồ không có liên hệ gì.
Mất đi rất bi thương cùng thống khổ, nháy mắt đối mặt lừa gạt cùng phản bội, thoáng chốc liền biến thành một cỗ lửa giận hủy thiên diệt địa.
Mẫn Huyên gắt gao nhìn chằm chằm tấm hình Lan Sơ trong tay, lần đầu tiên hắn cảm thấy hận Lan Sơ. Cô có thể không chấp nhận hắn, cô có thể không thương hắn, nhưng là tại sao cô có thể chà đạp tim của hắn như vậy?
Đang lúc Mẫn Huyên đầy ngập lửa giận không chỗ phát tiết thì ngoài thư phòng đột nhiên vang lên một tràng tiếng gõ cửa. Ngay sau đó, một người bảo vệ trẻ tuổi, đẩy cửa đi vào thư phòng. Nhỏ giọng mà nói ra: “Mẫn tiên sinh, Vưu tiểu thư tới.”
“Bảo cô ấy xéo đi!” Mẫn Huyên trực tiếp liền rống trả lại. Bậy giờ, ai hắn cũng không muốn gặp. Hắn hận không thể đem Lan Sơ từ tấm hình kéo ra ngoài, lớn tiếng chất vấn cô, tại sao muốn lừa gạt hắn như vậy, tại sao muốn đùa bỡn lòng tin của hắn đối với cô như vậy!
“Huyên ca, em có lời muốn nói với anh.” Nghe thấy Mẫn Huyên rống giận, Vưu Hải Lâm đã đợi ở ngoài cửa liền trực tiếp đi đi vào.
Mẫn Huyên hỏi: “Em muốn nói gì?” Hắn ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Vưu Hải Lâm một cái.
Thấy thế, người bảo vệ trẻ tuổi đó, cùng một người đàn ông khác đang ngồi trong thư phòng, cùng nhau yên lặng lui ra ngoài.
Vưu Hải Lâm đi tới bên cạnh Mẫn Huyên, nhìn những tấm hình rải rác đầy bàn, trả lời: “Chuyện chị Lan và Đông Lí tiên sinh em đã biết.”
“Sau đó?” Mẫn Huyên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Vưu Hải Lâm một cái. Nếu không phải là Vưu Hải Lâm ban đầu nhiều chuyện đi gặp Lan Sơ, chuyện này cũng sẽ không phát triển trở thành cái bộ dạng ngày hôm nay. Nếu như không phải là nghe lời Lan Sơ, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Vưu Hải Lâm.
“Chuyện này cứ như thế trôi qua đi, chị Lan làm như vậy, chỉ là từ bản năng làm mẹ, muốn bảo vệ con gái của chị ấy.” Vưu Hải Lâm thở dài một cái, Lan Sơ đã thành một người mẹ, nhất định là trong lòng chị ấy đối với tất cả mọi người lúc nào cũng duy trì đề phòng rất cao. Mẫn Huyên không để ý nguyện vọng của chị ấy, mạnh mẽ mang chị ấy tới nhà anh . Đương nhiên là chị ấy có thể nghĩ hết tất cả biện pháp rời đi. Mà điểm này, Mẫn Huyên không thể trách cứ Lan Sơ.
Mẫn Huyên xì mũi coi thường. “Đây cùng đứa bé có quan hệ gì?” Hắn là thật tâm thương yêu đứa bé, thậm chí đã đem đứa bé trở thành con gái ruột thịt của mình, Lan Sơ cần bảo vệ đứa bé ở điểm nào?
“Có thể là chị ấy sợ anh sẽ dùng đứa bé để uy hiếp chị ấy.” Vưu Hải Lâm nói lời thật lòng. Mẫn huyên không có làm như vậy, chẳng qua là trước mắt không có làm như vậy mà thôi. Ai cũng không thể bảo đảm sau này anh sẽ không làm như vậy. Nếu Lan Sơ vẫn không chịu tiếp nhận Mẫn Huyên, hắn thật sự có thể kiên nhẫn đợi, mà không làm ra hành động ép buộc gì sao?
Mẫn Huyên lạnh lùng cười một tiếng, hỏi ngược lại: “Cho nên, bất luận cô đối với anh làm cái gì cũng không có lỗi sao? Hay là, đây vẫn luôn là kết quả em mong đợi, khiến anh ở bên cạnh em?”
Vưu Hải Lâm trong lòng đau xót, cố nén tổn thương Mẫn Huyên dùng lời nói gây ra cho cô, kiên nhẫn tiếp tục khuyên: “Huyên ca, anh tỉnh táo suy nghĩ một chút, anh đem chị Lan nhốt ở nơi này, là vì cái gì? Đứng ở góc độ của chị Lan nhìn, không phải là chứng cớ anh bức ép chị ấy tốt nhất sao? Nếu không, tại sao anh muốn giam giữ chị ấy?”
“Anh nếu như không có cho cô ấy tự do hành động, cô ấy như thế nào có thể sẽ có cơ hội dẫn người của tập đoàn Đông Lí tìm tới?” Mẫn Huyên từ chối cho ý kiến, sớm biết như thế, không bằng hắn thật sự cưỡng ép Lan Sơ cho rồi.
Vưu Hải Lâm lắc đầu một cái, hỏi ngược lại. “Nhưng là không cho phép chị Lan rời khỏi anh, không phải sao?”
Mẫn Huyên giải thích: “Anh chỉ là muốn cô ấy cho anh một chút thời gian!” Từ khi vừa mới bắt đầu, hắn chỉ có một yêu cầu đơn giản như vậy.
“Cho nên anh có thể giam lỏng chị Lan sao?” Vưu Hải Lâm từng chữ từng câu, mỗi một câu cũng đâm trúng nơi yếu đuối nhất của Mẫn Huyên.
Mẫn Huyên ánh mắt lạnh lùng nhìn Vưu Hải Lâm, nếu như cô còn tiếp tục nói nhảm, hắn không bảo đảm mình có thể hiện tại liền đối với cô làm ra chuyện gì quá phận hay không. “Nhìn em đã đi theo anh mười năm tình cảm, anh không trách em, hiện tại, lập tức cút đi!”
“Huyên ca, chị Lan cũng đã đi về, anh bây giờ so đo, thì có ý nghĩa gì? Anh vẫn không đi quấy rầy chị ấy, không phải là vì bảo vệ chị ấy sao? Chẳng lẽ anh không muốn tiếp tục bảo vệ chị ấy sao?” Vưu Hải Lâm biết Mẫn Huyên đã rất tức giận rồi, nhưng cô vẫn là nhắm mắt nói xong lời nói trong lòng. Chuyện đã qua chính là đã qua, cũng đã đến hôm nay, tại sao còn nhất định đem chuyện đã qua lật lại lần nữa làm khó lẫn nhau?
“Cút ——!” Mẫn Huyên nhất thời liền gào to.
Vưu Hải Lâm bất đắc dĩ, chỉ có thể xoay người rời đi. Cô cũng chỉ có thể vì Lan Sơ làm được đến đây, về phần Mẫn Huyên có bị cô thuyết phục hay không cô không có một chút xíu lòng tin. Chỉ mong Lan Sơ có thể thành công tránh được Mẫn Huyên một kiếp này.
Mẫn Huyên bừng bừng oán hận hung hăng ném những tấm hình trong tay xuống mặt bàn, đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất. Nhìn vườn hoa rõ ràng vắng lạnh rất nhiều, ánh mắt của hắn không nhịn được lại ảm đạm mấy phần. Hắn cơ hồ cũng đã có thói quen trong nhà này có sự tồn tại của Lan Sơ và đứa bé. Không có Lan Sơ và đứa bé, nơi này làm sao có thể coi là nhà? Chẳng qua chỉ là một phòng ốc tương đối lớn mà thôi. Hắn thật là muốn có một mái nhà, một ngôi nhà chân chính, vui vẻ.
Không biết đã trải qua bao lâu, Mẫn Huyên đi từ từ trở lại trước bàn đọc sách. Lần nữa cầm lên tấm hình của Lan Sơ, nhìn thật lâu, một chút cũng không dời được tầm mắt. Nếu Lan Sơ và Đông Lí Lê Hân thật sự là vợ chồng, hay là cô và người khác là vợ chồng, hắn cũng có thể tìm được một lý do đi bắt buộc mình không cần lại đi quấy rầy Lan Sơ. Nhưng là bây giờ, hắn cũng không tìm được bất kỳ lý do để cho mình không nên đi làm như vậy nữa. Huống chi, hắn cũng sớm đã buông tay không được rồi. Cho dù trong đầu hắn còn có một tia lý trí hơi yếu ngăn cản để cho mình không cần đi làm như vậy, hắn cũng đã khống chế không được chính mình.
Hắn muốn đi tìm Lan Sơ, hắn muốn mang cô về bên người mình. Hắn muốn cùng Lan Sơ còn có đứa nhỏ xây dựng một mái nhà, một mái nhà chỉ thuộc về ba người bọn họ. Chỉ cần Lan Sơ có thể tiếp nhận hắn, hắn nguyện ý buông tha tất cả. Không có Lan Sơ, tất cả hắn có thì coi là cái gì? Từ trước đến bây giờ, hắn chân chính muốn chỉ có Lan Sơ.