Đọc truyện Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi – Chương 49
Lão Tam nghe bọn thuộc hạ bán đứng khuyết điểm của mình chỉ cười, tất nhiên là nói đúng ý của anh ta, đã sớm gặp qua con bé đó rồi nhưng vẫn không có cơ hội gì!
“Ha ha, cái này không được gọi là yêu cầu đâu, Hoắc tổng đã sớm chuẩn bị rồi!” Một gã khác cũng tham gia vào dự án khu vui chơi Đế Vương nói, đồng thời xoay người ra lệnh phục vụ.
“Vô cùng cảm ơn, đại ca!” Lão Tam cùng đám thuộc hạ lại cùng nhau cung kính mời Hoắc Doãn Văn một ly.
“Tốt lắm, tốt lắm, chỉ cần đệ có mắt nhìn, tối hôm nay người sẽ thuộc về đệ!” Hoắc Doãn Văn hào phóng hứa hẹn, nói. Các mỹ nữ ở đây đều được huấn luyện tốt, hơn nữa cũng đạt được mục đích của mình, nên Hoắc Doãn Văn vô cùng hào phóng khoản đãi, không lo sẽ phát sinh những vấn đề khác!
Đúng lúc ấy thì chuông điện thoại của Hoắc Doãn Văn vang lên. Anh cầm điện thoại, đứng dậy: “Xin lỗi, tôi ra ngoài một lúc, các anh cứ tiếp tục!” Nói xong, Hoắc Doãn Văn đứng lên, đi ra ngoài.
Bưng mấy bình Ngũ Lương Dịch đi về hướng phòng bao, Nhan Như Y chợt nhìn thấy một bóng người, trong lòng khẽ run lên.
Hoắc Doãn Văn!
Anh ta cũng ở nơi này sao?
Mặc dù mấy hôm nay, cô đều ảo tưởng đến thứ tư này sẽ kiếm thêm một ít tiền, sẽ có cơ hội gặp Hoắc Doãn Văn, nhưng lại không nghĩ là nhanh đến!
Cô thấy Hoắc Doãn Văn đang vừa nói chuyện điện thoại vừa đi đến một góc tường khác, nên cô cũng không chắc chắn lắm.
Cô có hơi thất vọng!
Được rồi! Dù sao cũng là người thuộc về hai thế giới khác nhau, anh ta có mặt ở đây cũng đâu có gì là lạ?
Đi đến cửa của một phòng khác, tiếng cười lớn bên trong đã theo khe cửa truyểna ngoài, lời nói thô tục, âm thanh chỉ mới nghe thôi cũng biết đó là bữa tiệc của đám nhà giàu mới nổi.
Cô lịch sự gõ cửa, sau đó đẩy ra, đi vào.
Nhan Như Y vừa vào cửa, trong phòng lập tức yên tĩnh, cô cảm giác vô cùng kỳ lạ. Một đám người đều đồng loạt quay sang nhìn cô, ánh mắt giống như đang nghiên cứu một đồ vật.
Cô chưa kịp phản ứng thì đã có tiếng huýt gió, nhao nhao cả lên! “Tam ca, cô gái này vóc người thật cân đối, gương mặt xinh đẹp, cô ta được đấy!”
Thậm chí, có người còn đi đến cầm lấy cái khay trong tay Như Y, kéo cánh tay cô: “Lại đây mỹ nữ, ngồi xuống đây cùng tụi anh uống ly rượu nào!”
“Thật xin lỗi, tôi không tiếp rượu, tôi chỉ là nhân viên phục vụ thôi!” Như Y vội giải thích
Khách sẽ có những cử chỉ thân mật với nhân viên phục vụ, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là nắm tay, nhưng nếu muốn vượt quá giới hạn họ cũng sẽ hỏi đối phương xem có đồng ý hay không. Đương nhiên là nhân viên phục vụ đồng ý, chỉ cần giá cả hợp lý là được.
Thế nhưng, lần này Như Y nghĩ sai rồi!
“Cô em này thật không tệ, đôi chấn mới thon dài làm sao, hấp dẫn quá!” Lão Tam nhìn từ trên xuống dưới mỹ nữ trước mắt, đôi mắt từ từ nhìn đến gương mặt, cổ, khuôn ngực, eo, đùi, lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Không, tôi rất xấu xí, nơi này toàn là mỹ nữ, tôi chỉ đến từ vùng nông thôn thôi.” Như Y vội lui về phía sau, vừa lo lắng nhìn xung quanh vừa suy nghĩ để tìm cách thoát thân.
Nhưng trong phòng này toàn là những gã lưu manh, cô có cơ hội để thoát không?