Đọc truyện Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi – Chương 47: Bạn bè cầu cứu
Ghen?
Cô ngoại trừ có chút tò mò khi nào thì anh ta quen thêm bạn khác giới mà không nói cho cô biết, thì không có cảm giác “ghen”: “Không có!” Cô thành thật trả lời.
Từ Nhất Minh sau khi nghe xong, một thoáng im lặng, bèn hỏi ngược lại: “Em thật sự không ghen sao?”
“. . . . . .” Như Y đã muốn nói lời chia tay, lời đã đến khóe miệng, cuối cùng lại nuốt xuống. Hiện tai anh ấy vẫn còn nằm viện, cơ thể chưa hồi phục, lúc này mà nói “chia tay” thì không có nhân tính: “Anh hôm nay thế nào, đã khỏe hơn chưa?”
Cô không trả lời câu hỏi của Từ Nhất Minh, quan tâm hỏi lại anh ta.
Sự quan tâm này của cô khiến Từ Nhất Minh đau lòng, dù sao là do mẹ của mình nên cô ấy mới không thể đến thăm mình: “Cũng đã tốt hơn nhiều, em đừng quan tâm nữa!”
“Vậy anh nghỉ ngơi nhé ——”
Nói xong, Nhan Như Y cúp điện thoại.
Từng ngày trôi qua, cuộc sống vẫn mãi tiếp tục.
Như Y nghe theo lời đề nghị của Hoắc Doãn Văn, xin thôi việc ở Đế Hào. Cô cũng tìm được một công việc khác có thể linh hoạt về thời gian hơn: phiên dịch. Công việc này không phải lúc nào cũng có, nhưng khoản tiền kiếm được cũng rất khá.
Không còn cách nào khác, chỉ mấy tháng nữa thôi, em trai cô phải vào Đại học rồi!
Ngồi ở trước bàn học, cô bắt dầu mang tài liệu Hán ngữ để dịch. Vì công việc này đòi hỏi độ chuẩn xác nên cô cũng cần tham khảo từ điển chuyên ngành.
‘Tách’ tiếng cửa mở vang lên, Cohen đang cầm một xấp tài liệu đi vào.”Ưmh, Như Y, mau tới giúp tớ một tay!”
“Cái gì vậy? Sao mà cầm nhiều thế?” Nhan Như Y liền đi tới, cầm xấp tạp chí đặt trên bàn. Những thứ này đều có trên internert, không cần phải mang về như thế.
Đứng ở trong phòng Cohen, vừa vỗ vỗ cánh tay ê ẩm, vừa nói: “Những thứ này để bán giấy vụn đó. Hôm nay có người cho tớ đi nhờ xe về, tiện thể tớ mang về luôn!”
“Vậy sao cậu không trực tiếp mang đến tiệm ve chai?”
“Tớ cũng nghĩ thế, nhưng người ta chỉ đồng ý chở tớ về thôi, còn đến tiệm ve chai ư, mất mặt quá!” Cohen lên tiếng than thở, sau đó, đem chồng tài liệu, tạp chí xếp gọn lại trong góc. Xong lại nói: “Ngày mai Chủ nhật, chúng ta đem bán đi!”
“Đồng nghiệp đưa cậu về nhà sao? Thế mà tớ cứ tưởng là bạn trai cậu!” Nhan Như Y hỏi.
“Trời, đừng nhắc tới anh ta nữa, rõ ràng là hẹn với tớ hôm nay sẽ cùng ăn cơm, nhưng cuối cùng là thất hứa, anh ta bảo có việc đột xuất nên phải đích thân giải quyết. Anh ta luôn hết mình vì công việc như thế, nhưng lương thì vẫn như cũ, không tăng tí nào!” Cohen oán trách, đi trở về trong phòng.
Như Y lại quay về bên máy tính, tiếp tục công việc đang dang dở.
Lúc này, biểu tượng QQ bạn tốt truyền đến tin nhắn
‘Như Y, cậu có ở đó không, cứu tớ với…’ Tin nhắn là cô bạn thời Đại học, cũng là người giới thiệu cho cô vào Đế Hào.
‘Sao thế? Cứu cái gì?’
‘Ba mẹ tớ đến thành phố này vào thứ tư, nhưng thứ tư và thứ năm tớ làm thêm ở Đế Hào, cậu có thể đi làm giúp tớ trong hai ngày này được không?’ cô bạn nói.
Ngay sau đó, lại vội vàng bổ sung thêm: ‘tớ cho cậu 3 ngày tiền lương, được không? Làm ơn đi mà, ba mẹ tớ cực kỳ khó tính đấy! ’
Mọi người đều là bạn tốt, ở bên ngoài công việc cũng không dễ dàng gì, nếu có thể giúp, cô tất nhiên muốn: ‘được thôi, cậu cứ đón tiếp bố mẹ cho chu đáo vào. Tớ đi làm thay cho cậu!’ Như Y trả lời.