Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 118: Tư vị gối chăn


Đọc truyện Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi – Chương 118: Tư vị gối chăn

Anh bắt được chân cô, thô bạo xé toạc chiếc vớ da mỏng manh.

Cô thật đau lòng, chiếc vớ gần cả trăm tệ bị anh xé rách không tiếc thương. Đây là đôi vớ da cô phải đấu tranh tư tưởng để mua.”Hoắc tổng, ngài có thể không dã man như vậy được không, ngài để tôi cởi ra là được, xé hư rồi tí nữa tôi làm sao dùng!” Cô bi thương.

Sau khi xé rách đôi tất, Nhan Như Y nằm úp sấp trước mặt Hoắc Doãn Văn. Đôi mông tròn trĩnh vểnh lên đập thẳng vào mắt anh. Đôi mắt anh hấp háy, cô thật hấp dẫn.”Nhưng anh rất thích!”

“Anh thích lãng phí tiền? Anh yêu thích là một chuyện, em còn cần phải tiết kiệm?” Nằm ở trên giường, cô dù khuyên rã họng, anh vẫn bỏ ngoài tai, nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi lại vuốt ngược từ dưới lên.

Đôi môi mang theo lửa nóng thấp thoáng trên da thịt cô, vòng tay anh dính sát vào cô không rời, đôi chân vẫn còn nửa trong nửa ngoài đôi vớ rách thật gợi tình. Anh mê muội lại bị vẻ rũ rượi của cô dẫn dắt, môi anh bắt đầu cắn mút trên từng cm làn da trắng của cô.”Không quan hệ, đôi vớ da bằng tơ tằm đó anh đã trả tiền rồi!”

“Hay nhỉ, anh lấy việc công làm việc tư!”

“Ừ, làm thêm giờ thời gian, nên phải được trả thêm tiền ngoài giờ. Em cứ lấy đó mà chi trả!”

“Tốt, 120 tệ một đôi!” Cô tăng giá lên gấp đôi.

“Anh coi như trả cho em 240 một đôi!”

“Tốt ——”

“Về sau, em sẽ mặc tất da mỗi ngày nhé!” Âm thanh của anh khàn khàn, yêu cầu. Đôi tay anh vẫn bá đạo vuốt ve cơ thể cô, yêu thích không muốn buông tay; giống như bất cứ gã đàn ông thừa tinh lực, đóng cửa tắt đèn, lên giường làm chuyện xấu xa háo!

“Thì ra, anh bị dụ hoặc bởi vớ da, thật biến thái”

“Là đàn ông ai không thích!”

Ai dà, xem ra đôi vớ chân bằng tơ tằm là một dụng cụ gợi tình thật tốt. Phụ nữ dùng vớ da chinh phục đàn ông, rồi đàn ông có nhiệm vụ kiếm tiền, lấp đầy tài khoản ngân hàng! Thì ra, trên thế giới, kẻ thích vớ chân nhất không phải là phụ nữ, mà chính là đàn ông! Nhan Như Y không khỏi cảm thán ——

. . . . . .

Trên chiếc giường lớn, hai thân hình quấn lấy nhau, dây dưa thân mật. Không gian tràn ngập mùi hương ái tình, nồng nàn. Đôi bóng hắt lên tường, lay động mãnh liệt, như thủy triều xô mạnh vào bờ ——

********************************************

Sau vài hồi điên cuồng dây dưa cùng thân mật, cô nằm gối đầu lên lồng ngực của anh, thở hổn hển, anh thật giống bạo long!

Ánh sáng đèn màu vàng nhu hòa lấp loáng trên thân thể anh, làn da màu đồng cổ của anh được thắp sáng bằng một tầng mồ hôi mỏng, lập lòe làm lay động lòng cô.

Cô đưa tay vuốt ve từng tấc da thịt hoàn mỹ của anh, ngón tay đùa nhẹ phiến ngực bền chắc tinh tế của người yêu, trầm mặc không nói!

Hoắc Doãn Văn bắt được bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên khóe miệng gặm gặm.”Nghĩ gì thế?”

“Em đang nghĩ, rốt cuộc anh yêu thích em chỗ nào!” Cô mệt mỏi, nhỏ giọng thì thầm.

Hoắc Doãn Văn cũng không ngại phiền, lại một lần nữa trả lời cô: “Thích em đáng yêu, lạc quan. . . . . .”

Ách. . . . . . Vì sao trong mắt anh cô có vẻ cao thượng như vậy? Cô không thích, cũng chẳng cần, cô chỉ thích anh dùng lý do tục tằn tán dương cô.”Em muốn anh yêu thích em là bởi vì em xinh đẹp. . . . . . Rất đẹp. . . . . .”

Cô cường điệu nói.

“Đúng, đúng, rất đẹp!” Anh luôn miệng đồng ý, đồng thời bàn tay vẫn còn vuốt dọc sóng lưng bóng loáng của cô một cách tinh tế, rồi càng lúc những ngón tay anh càng tinh quái.”Hơn nữa em còn rất hấp dẫn anh!”

“Ha ha —— thật rất hấp dẫn sao?” Không có phụ nữ nào không yêu thích được nghe câu khen ngợi như vậy, thân hình mỹ lệ cử chỉ khêu gợi, cô cũng không ngoại lệ.

“Đúng vậy ——” anh bắt được bàn tay nhỏ bé của cô, hướng dẫn cô lần tới phía dưới anh, ở bên tai cô nói nhỏ.”Em cảm nhận được không?”

Nhan Như Y vừa chạm tay vào đôi ngọc của anh, đã vô tình như phải bỏng, anh lại cứng như nham thạch. Trong nháy mắt, gương mặt cô đỏ ửng như nụ hoa hồng.”Em mệt quá, em không thể…!”


Anh lần nữa lại đặt cô xuống bên người, đôi tay giữ chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.”Một lần nữa đi!”

Nói xong, chiếc giường lớn lần nữa lắc lư, tiếng rên rỉ mập mờ lan khắp căn phòng, thanh âm da thịt không ngừng va chạm, cùng hòa với tiếng nước “ấm a ấm ách” khi anh ra vào trong cơ thể cô. . . . . .

. . . . . .

Hai lần ba lượt hoan ái, trời đã gần rạng sáng!

Nhan Như Y chưa bao giờ biết, dù nhọc mệt sau khi yêu, tinh thần vẫn còn có thể đặc biệt hưng phấn, mặc dù cơ thể mệt mỏi đến không muốn động đậy, nhưng cô vẫn không ngủ được. “Anh vẫn luôn ở khách sạn sao?” Cô đưa mắt nhìn bốn phía, thật quá xa xỉ, mỗi ngày phải trả mấy ngàn tệ!

“Ừ!” Anh nhắm mắt lại, đáp một tiếng.

“Thật kỳ quái, rõ ràng ở B thị, anh không phải chỉ có vài nhà trọ cho thuê, còn có hai ngôi biệt thự!”

“Không có lắp đặt trang thiết bị, không có cách nào ở được!”

“Vậy anh lắp đặt thiết bị đi, ở chỗ này vài ngày đủ tiền trang bị phòng ốc rồi ! Em thật không hiểu, cái người này đi quăng tiền khắp nơi, không thể tính toán nổi!” Cô có chút thương tâm. Có bao nhiêu người cần tiền, còn anh lại lãng phí vô ích!

“Ừ, anh thật sự không biết tính toán, đang muốn tìm người giúp anh quản lý tài sản, em nguyện ý hay không?” Hắn dịch người, đưa tay lục lọi trong chiếc túi quần của mình!

Nhan Như Y hạ đôi mày thanh tú xuống, hình như đã hiểu rõ ràng ý tứ của anh, chỉ là cô làm bộ như không hiểu, tiếp tục duy trì bộ dáng ngây thơ khen ngợi.”Tìm người quản lý tài sản là phải, anh có tiền có thể thuê bất cứ ai đấy!”

“Vậy em sẽ làm người quản lý tài sản cho anh nhé, có được không?” Anh đề nghị!

“À? Em à? Em không được, em không học nghiệp vụ kế toán, anh không sợ em đem tất cả tiền của anh làm tiêu tán hết đi à?” Cô cười lắc đầu.

Hoắc Doãn Văn biết cô cố ý, anh giữ tay cô lại, nặng nề .”Anh nói thật, Như Y, anh đã trang bị hoàn hảo cho một căn biệt thự, nhưng vẫn không dọn vào ở. Anh nghĩ em cũng đã biết tình trạng chia năm xẻ bảy trong nhà anh. . . . . .”

Anh mở miệng khó khăn, vẻ mặt có chút cô đơn!

“Dạ!” Cô nhìn anh.

“Cho tới nay anh không có chỗ ở cố định, nếu nói nhà thật ra so với khách sạn không có gì khác biệt, vậy nên anh thà ở trong khách sạn!”

Thanh âm của anh không lớn, cũng chỉ là câu trần thuật, không chứa bất cứ tình cảm nào, nhưng chính mấy chữ này lại đập mạnh vào sâu thẳm trong lòng cô, làm cô không nhịn được muốn xoa dịu nỗi khổ sở của anh!

“Hi vọng em có thể nguyện ý tiếp nhận nó, có em ở đây, mới có hương vị gia đình, để anh cảm thấy luôn có ánh đèn ấm áp chờ anh trở về nhà!” Anh cầm lấy tay cô, trao cho cô một chùm chìa khóa!

Nhan Như Y cảm thấy bàn tay mình bỏng rát như hơ trên lửa nóng, lập tức đem chìa khóa đẩy trở lại tay anh.”Em ở chung với anh, không phải bởi vì cái này!”

“Em đừng hiểu lầm ý anh, anh không phải muốn dùng tiền. . . . . . duy trì quan hệ của hai ta! Anh chỉ cần em, anh chỉ cần em có mặt trong nhà anh. Anh thích nghĩ đến bóng dáng em sẽ vương vấn khắp nơi trong nhà, không gian của anh rồi sẽ ngập đầy tiếng nói của em, hơi thở của em xoay quanh anh!” Cô căn bản không biết, từ khi cô ở lại đây qua đêm, anh không chấp nhận bất cứ nhân viên phục vụ nào bước vào quấy đục không gian thanh khiết, không cho họ thay drap giường. Chỉ vì, nơi này ngập hương vị của cô, trên giường của anh có mùi của cô!

Nhan Như Y hiểu anh đang lo lắng điều gì, cô hiểu cô cần phải tiếp nhận mọi thứ anh trao, như vậy, tâm anh mới bình an, nhưng cô cũng hiểu rõ cái gì là ranh giới cuối cùng.”Hẹn hò với anh, yêu anh, em chỉ là bởi vì anh chính là anh, không phải vì anh có nhà có đất, có danh vị hay có tiền tài. . . . . .”

“Như Y, em hãy nghe anh nói, anh không muốn lấy tiền vũ nhục em!” Anh nóng nảy giải thích!

Cô gật đầu.”Em hiểu biết rõ anh không có ý định đó!” Anh mới vừa rồi câu ấy ‘không muốn dùng tiền duy trì quan hệ của chúng ta’, từ mỗi câu chữ, cô thấy anh đối với cô rất chân thành. Cô vội khẽ khàng.”Quan hệ của chúng ta đã đủ phức tạp, cũng đừng khiến nó phức tạp nữa, được không?”

“Như Y ——” Anh vẫn rất kiên trì thuyết phục, nhìn sâu vào ánh mắt của cô, thắc thỏm lo sợ, anh sợ không nắm chặt được cô trong tay, bất cứ lúc nào cô cũng có thể biến mất.

“Phốc ——” Cô chợt cười rộ lên, phá vỡ khoảnh khắc nặng nề cùng lúng túng.”Anh không phải cảm thấy không tự tin đối với bản thân mình đấy chứ? Không tin mình có đầy đủ sức quyến rũ quyến rũ em sao?”

Hắn nhếch môi cười. Thật ra, anh thật không tin có người sẽ thích cái vẻ lạnh lùng của anh!

“Tốt lắm, hiện tại em phải về nhà!” Cô cố ý nhảy nhót trên mặt đất, nhặt quần áo của mình vương vãi khắp nơi.

“Đừng đi, hãy ở lại đây với anh đi!” Anh níu tay cô, kéo lại gần mình.


“Không được!” Cô vừa kiên trì chỉnh trang lại trang phục, vừa vuốt thẳng bộ quần áo của anh và đặt lên giường, cương quyết dứt bỏ sự ấm áp của anh, đi ra cửa.

Anh thấy cô muốn về, không thể làm gì khác hơn là mặc quần áo vào, tiễn cô về.

Cô thật sự không muốn rời xa anh, cô muốn sau khi được anh âu yếm, sẽ bình yên vùi đầu vào lòng anh mà ngủ, sáng mở mắt đêm nhắm mắt, người đầu tiên và người cuối cùng cô gặp trong ngày đều là anh.

Thế nhưng anh vốn không thuộc về cô, cô làm sao có thể vô liêm sỉ hưởng thụ!

Ngẩng đầu nhìn lên khung cửa sổ lầu năm, cô vẫy tay tam biệt anh. Anh đứng khuất mình trong ánh sáng lờ mờ, cô khẽ xoay người lại tham luyến nhìn anh. Bóng dáng cô đơn của anh đập vào mắt cô, tâm tình cô phức tạp đan xen vào nhau, đôi mắt không nhịn được ửng hồng.

Cô từ từ quay người lại, đoạn đường còn lại cô cũng đi một mình!

Dù khát khao ngắm anh đến vô cùng vô tận, cô cũng còn chút lý trí kiềm hãm giữ mình không rơi xuống đáy vực sâu, để còn có thể ngẩng cao đầu làm người!

************************* **********************

Sáng sớm ngày thứ hai đi làm, cô mới biết Hoắc Doãn Văn đi Tân Hải, bàn bạc dự án xây dựng khu nhà ở cao cấp và biệt thự liên kế!

Không được thấy anh, cô cảm thấy thất vọng não nề, không có tinh thần làm việc!

Đến giữa trưa, cô nhận được điện thoại của anh. Dường như anh rất bận, mới mở miệng nói chưa tới ba câu, bên kia đã có người gọi anh bàn công việc. Cô vội vàng nhắc nhở anh, không được uống quá nhiều rượu, vô luận là rượu trắng hay là bia cũng không thể uố…ng!

Anh còn chưa kịp đáp lời, điện thoại đã bị cắt đứt!

Suốt một buổi chiều, cô lúc nào cũng chú ý nhìn di động, ngay cả đi vào phòng rửa tay, cô đều cầm theo điện thoại, chỉ sợ lỡ mất anh gọi điện thoại về!

Thư ký Lý kỳ quái nhìn cô điện thoại không rời tay, sau đó cười cười thần bí.”Cùng bạn trai đang bước vào giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt?”

“Chị vừa nói gì?” Cô vừa đem tài liệu giao cho chị Lý, nhất thời chưa hình dung ra vì sao chị ấy lại nói với cô những lời như vậy?

“Chỉ có tình yêu cuồng nhiệt, mới làm em lúc nào cũng chú ý đến điện thoại di động, cầm không rời tay!” Thư ký Lý một câu đã nói toạc ra.

Gương mặt Nhan Như Y không tự chủ đỏ lên, bị người khác đoán trúng tim đen, có chút lúng túng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy cảm giác ấy thật tuyệt đẹp vô cùng.”Không có, chỉ là trong nhà có một chút chuyện!”

“Ha ha, còn rất xấu hổ!”

“Thật không có!” Cô dùng sức lắc đầu.”Thật sự trong nhà có chút chuyện, em trai và em gái của em năm nay phải thi cuối cấp, lên lớp, hai ngày nay thí sinh bắt đầu nhận thư thông báo trúng tuyển!”

Cô thành công lái đề tài đi hướng khác, cắt đứt suy đoán của chị Lý.”À? Hai đứa phải thi tốt nghiệp trung học?”

Nhan Như Y gật đầu một cái.”Dạ, mẹ em mang long phượng thai!” Cảm giác của cô có chút kiêu hãnh, em trai và em gái của cô quả thật cũng được xem là hiếm quý mà, không giống những đứa trẻ bình thường khác, nên chắc chắn sẽ ‘tài trí hơn người’.

Quả nhiên, thư ký Lý rất kinh ngạc, nói dồn: “Long phượng thai à, thật là tốt, lúc chị mang thai cũng đã hy vọng mang thai đôi, như vậy con trai con gái đều có, thật may mắn! Tiếc là chị không có được phúc phận ấy!”

Nhan Như Y cười cười, nhất thời không đề cập đến đề tài này nữa, dù sao cô mới chỉ hơn hai mươi tuổi, chưa từng nghĩ đến có con.

Nhắc tới thư ký Lý, lời của chị có vẻ còn rất kích động.”Như Y, nhiều khả năng, về sau lúc em lập gia đình cũng sẽ có long phượng thai đó, dù sao, cũng có di truyền mà!”

“Ha ha, không nên!” Nhan Như Y liên tiếp khoát tay.”Nuôi một đứa trẻ vất vả lắm, đòi hỏi nhiều công sức, em thậm chí không muốn có con!”

“Tại sao phụ nữ như em lại nghĩ không muốn có con? Đứa con mới giúp em trở thành một người phụ nữ hoàn hảo!” Thư ký Lý vội vàng khuyên nhủ.”Em đó, đừng có mở miệng khép miệng nói không muốn có con, bằng không, dễ dàng tạo thành thói quen sanh non đấy! Em gái của chị làm nữ hộ sinh, từng cho chị biết, hiện tại phụ nữ vô sinh càng ngày càng nhiều!”

“À? Tại sao, làm sao càng ngày càng nhiều người bị vô sinh vậy? Bởi vì bẩm sinh sao?” Mẹ Như Y qua đời từ sớm, lớn lên chỉ có cha chăm sóc nên Nhan Như Y đối với kiến thức sức khỏe phụ nữ cũng không hiểu nhiều, mặc dù khi vào đại học, cô có trao đổi với một vài bạn gái về vấn đề này, nhưng phần lớn thời gian vẫn dành cho việc học, tranh thủ gạo bài để lấy học bổng, hoặc đi làm để kiếm tiền trang trải cuộc sống 4 năm đại học!

“Nguyên nhân tự nhiên là một phần, chủ yếu vẫn là do phá thai nhiều lần hoặc lạm dụng thuốc tránh thai quá độ, cũng sẽ đưa đến vô sinh đấy!”


Nhan Như Y đối với đề tài này vô cùng tò mò.”Hả? Thuốc tránh thai sẽ khiến vô sinh sao? Tại sao có thể như vậy?”

Thư ký Lý đưa mắt nhìn cô, có chút mập mờ, sau đó lại gần cô, nhỏ giọng khuyên bảo.”Mấy cô gái trẻ như em ít khi đi hỏi kinh nghiệm của các chị lớn, cứ thích uống thuốc tránh thai khẩn cấp hoặc sử dụng thuốc ngừa thai định kỳ! Thuốc tránh thai nếu uống nhiều, sẽ làm rối loạn nội tiết, gây tổn thương cho buồng trứng và tử cung . . . . . .”

“A!” Nhan Như Y cảm thán, may là chị Lý nói cho cô biết chuyện này. May là cô mới chỉ sử dụng thuốc tránh thai khẩn cấp có hai ba lần. Về sau, cô sẽ yêu cầu anh mang bao cao su, cô sẽ không cần uống thứ thuốc độc hại đó.

Đang lúc ấy, người mà cô đang chờ đợi gọi điện thoại tới, Nhan Như Y vội cầm điện thoại chạy ra chỗ khuất người.

***********************************************

“Dạ ——”

“. . . . . . Điện thoại nhận rất nhanh, biểu hiện của em không tệ lắm!” Anh vừa nói chuyện vừa thở một cách nặng nề.

Nhan Như Y cũng có thể cảm nhận được hơi nóng từ hơi thở của anh ở phía bên kia.”Làm sao anh lại uống nhiều rượu như vậy?” Mặc dù không cần nhìn, cô cũng có thể đoán được.”Anh có biết thân thể anh không cho phép anh uống nhiều rượu?”

“Không sao, anh đã không thuốc hai ngày nay rồi!” Anh vẫn trả lời cô một cách mạch lạc.

“Nhưng anh mới vừa trải qua phẫu thuật mà!”

“Không còn cách nào khác, ngoại giao với mấy lãnh đạo ban ngành trong chính phủ chính là như vậy!” Giọng nói của anh nhuốm mùi mệt mỏi!

Nhan Như Y có thể hình dung gương mặt anh ửng đỏ, đôi mắt hằn nhiều tia máu.”Anh bây giờ đang ở đâu vậy?” Cô muốn biết anh sẽ có nơi nghỉ ngơi thoải mái.

“Khách sạn, một dự án xây dựng của chính phủ, trang thiết bị nội thất cũng không tệ lắm!”

Tân Hải là thành phố cấp ba, cho nên không có khách sạn năm sao!

“Vậy anh nghỉ ngơi cho thật tốt đi!” Cứ đứng ở hành lang tan gẫu, tâm sự chuyện tình cảm, vốn là cảnh tượng cô rất ghét! Trước kia, nguyên tắc nghe điện thoại của cô, có chuyện thì nói, không có việc liền ngắt điện thoại!

Nhưng bây giờ, cùng người say nói chuyện ngoài hành lang như vậy, cô cảm thấy ngọt ngào tràn ngập trong tim!

Không được, tâm tình như vậy nhất định phải cắt đứt ngay.

Cô tự cảnh tỉnh mình!

“Đừng. . . . . . Đừng. . . . . . Đừng ngắt điện thoại! Anh muốn nghe giọng em!” Anh nỉ non.

Khóe miệng của cô kiềm hãm không được cong lên thành nụ cười khẽ, nhỏ giọng nói: “Nhưng em hiện tại nhiều việc lắm!”

“Phê chuẩn cho em nghỉ ngơi, không cần dịch tài liệu ngay lập tức!” Anh nói.

“Ha ha, hay là thôi đi. Anh chỉ nói lúc uống rượu say thôi, đến lúc anh về cần tài liệu, hối thúc em chạy không kịp, anh không yêu cầu em làm thêm giờ mới là lạ đó, em còn không hiểu anh sao?” Nhan Như Y không đem lời này của anh làm thật. Hẹn hò là hẹn hò, công việc là công việc, tuyệt đối không thể nhập nhằng làm một.

Đây không phải là trách nhiệm của cô, mà còn là niềm kiêu ngạo tự trọng của cô đối với công việc của mình!

“Thật ra, hôm nay anh rất muốn đưa em đi cùng!” Anh nói!

“. . . . . .” Cô không nói ra tiếng, chờ anh nói tiếp. Nếu anh không thể đưa cô theo, nhất định vốn không phải là không cần cô.

“Nhưng.. . . . . Anh cũng vậy, không muốn cùng em ngày càng công tư bất phân. Anh cũng phải vận dụng mọi lý trí để khắc chế. Anh vẫn muốn em ở bên anh ngay lúc này đây!” Cuối cùng anh cũng bật ra những ý nghĩ đè nén trong lòng mình.

Nghe xong cô bật cười.”Vậy khi nào anh về?”

“Muốn anh sao?” Anh trơ tráo hỏi, giọng nói thật vui vẻ!

“Dạ!” Cô thừa nhận!

“Ngày mai, anh còn việc cần xử lý ở đây, hôm sau sẽ sớm trở về với em!”

“Buổi tối anh cũng phải làm việc sao?”

“Ừ, buổi tối, anh phải tiếp đãi vài vị lãnh đạo nữa!”

Anh hôm nay đãi lãnh đạo, mai tiếp lãnh.”Vậy anh phải uống rượu sao?”


“Để anh xem xét, chỉ có thể tận lực uống ít một chút!”

“Vậy anh nghỉ ngơi đi. Bên này, em còn có chút tài liệu tiếng Pháp cần dịch nè!”

Tập đoàn Hằng Viễn không chỉ kinh doanh trong nước, mà còn cùng hợp tác với các tập đoàn quốc tế.

“Ừ, vậy buổi tối anh sẽ gọi lại cho em!”

“Dạ!”

Sau khi nói xong, hai người lưu luyến cúp điện thoại ——

Sợ rằng yêu một người chính là cảm giác này, lúc vắng mặt người yêu, người còn lại nóng ruột nóng gan!

Cô không ngờ, sẽ có một buổi chiều như hôm nay, ngây ngô cầm điện thoại, sợ lỡ mất điện thoại của anh!

Chỉ là, Hoắc Doãn Văn thật sự rất bận!

Cô đợi đến mười một giờ rưỡi, điện thoại cũng không vang lên. Sau đó, cô nắm chặt di động trong tay, tiến vào mộng đẹp ——

**************************************************

Người đàn ông này thật sự ảnh hưởng mạnh mẽ đến cô, ngày thứ hai vắng anh, sáng sớm cô đã ngồi vào bàn làm việc, cảm thấy có chút mất mát!

Cũng may, hôm nay ít việc, không có chuyện gì để làm!

Vì để bản thân mình mau sớm thoát khỏi cảm giác bị tình cảm khống chế, cô mở QQ ra, muốn tìm thúc thúc tán gẫu!

‘Thúc thúc, có ở đây không? ’

Hình chim cánh cụt vẫn tối đen, đèn vẫn không sáng lên!

‘Sao lại không có người? ’

Nhan Như Y hơi thất vọng, đóng QQ lại. Rảnh rỗi, cô lại đi lung tung trên internet, vô tình bắt gặp một bộ tiểu thuyết, hấp dẫn tầm mắt của cô. Tiết tấu của văn phong này khá nhanh, mô tả chuyện tình rất ngược tâm, nhất là nữ chính bên trong, làm cô liên tưởng đến mình!

Bộ tiểu thuyết kể lại câu chuyện nữ chính có mối quan hệ bí mật cùng với tổng giám đốc của cô. Hai người ở chung hơn bốn năm, nam chính đối với nữ chính rất tốt, rất chăm sóc, tuy nhiên nam chính vẫn muốn kết hôn với một cô gái khác – là một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối. Mặc dù, nữ chính vì nam chính mang thai, nhưng không thể thay đổi chủ ý của người đàn ông, tất cả vì lợi ích của hai tập đoàn!

Có lẽ, cảnh ngộ trong tiểu thuyết khá giống mình, Nhan Như Y chợt muốn rơi nước mắt, đau lòng vì cảnh ngộ của nhân vật nữ mà cũng thấu hiểu vì sao nhân vật nam lại chọn đi con đường đó!

Đây thật là câu chuyện rối răm, tựa như cô và Hoắc Doãn Văn, chỉ sợ anh mặc dù rất yêu cô, cũng sẽ không cưới cô. Cô rất hiểu điều đó, nhưng trót vướng tình anh, rối rắm cùng đau đớn!

Cô đã yêu anh từ rất lâu, cô nguyện ý trầm luân cùng anh, nhưng cô phải nhìn thẳng vào thực tế! Cuối cùng, câu chuyện của họ sẽ kết cục như thế nào?

Như Y muốn tìm câu trả lời từ cuốn tiểu thuyết, nên không ngừng lật qua trang tiếp, những mong nam chính sẽ không rời bỏ nữ chính, nhưng không có!

Sau đó, nhìn lại thời gian cập nhật tiểu chương kế, Như Y phát hiện tác giả đã không viết thêm chương mới nào suốt 4 tháng qua. Phía dưới chương cuối cùng, nhiều độc giả gửi tin nhắn lại, hóa ra rất nhiều độc giả nóng nảy chờ đợi chuyện phát triển như thế nào!

Nhan Như Y có thể cảm thấy dường như tác giả này nhất định cũng trải qua một câu chuyện tình khắc cốt ghi tâm, nếu không nhất định sẽ không viết ra được những diễn biến tâm trạng nhân vật một cách chân thực, tựa như cô đang trải qua dằn vặt vì yêu anh!

Vì mình, cũng vì thân phận nữ chính trong cuốn tiểu thuyết, vì một tình yêu biết rõ kết quả, Như Y bất giác tuôn nước mắt ——

“Trợ lý Nhan, đã xảy ra chuyện gì? Sao lại khóc thành như vậy?” Thư ký Lý đi tới quan tâm hỏi, còn những đồng nghiệp khác tò mò nhìn chằm chằm cô.

Nhan Như Y vừa khóc vừa cười, lau sạch vài giọt nước mắt trên mặt, sau đó liên tiếp khoát tay.”Không có việc gì, em xem tiểu thuyết, bị hấp dẫn, cho nên cảm động!”

“Tên gọi là gì, hay vậy sao?” Mọi người rối rít hỏi.

Nhan Như Y nhìn lại cuốn tiểu thuyết trên mạng.”Tên sách là Tổng giám đốc nữ nhân, tác giả Cơ Thủy Linh, mọi người thử đọc qua đi!”

Sau khi trả lời, Nhan Như Y vội chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, hiện chắc mặt mũi cô rất khó coi.

Đang lúc ấy, Hoắc Doãn Văn gọi điện thoại tới, thấy bốn số “3” cuối cùng, cô vô cùng phấn chấn. “Dạ ——”

“Em à! Xin lỗi, tối qua, tiệc xã giao về quá muộn, không thể gọi điện thoại cho em!” Anh rất nghiêm túc nói xin lỗi cô, không một chút qua loa, không một chút đùa giỡn.

Chính cách đối xử của anh khiến Nhan Như Y cảm động, vô luận quan hệ giữa hai người họ sẽ có kết thúc như thế nào, hiện tại, cô tin tưởng anh yêu cô thật lòng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.