Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 17Thả Cô Ta Xuống


Đọc truyện Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Chương 17: Thả Cô Ta Xuống

Dạ Âu Thần cũng không để ở trong lòng, còn tưởng rằng cô đang làm bộ làm tịch, cười lạnh một tiếng.

“Cái bộ dạng đáng thương này, tôi không mềm lòng đau.”

Bóng dáng nhỏ bé ngã trên mặt đất không nhúc nhích.

Dạ Âu Thần nhíu mày. “Cô diễn đủ chưa?”

Người vẫn không động đậy một chút nào, Dạ Âu Thần hơi nheo đôi mắt lại, sau đó di chuyển xe lăn đi về phía trước.

Lúc này mới nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Cửu tái nhợt như tờ giấy, ngay cả đôi môi của mất đi màu máu.

Ngay lập tức, trái tim Dạ Âu Thần như bị nắm chặt.

Hai mươi phút sau, trên hành lang của bệnh viện.

Sắc mặt của Dạ Âu Thần âm trầm, lạnh như băng, ánh mắt lạnh như băng nhìn Lang An bận trước bận sau, xử lý xong rồi thì mới đi về phía của anh.

“Cô ta như thế nào rồi?” Giọng nói Dạ Âu Thần không tốt lành.

Lang An lên tiếng nói: “Bác sĩ nói là khí huyết hư, lại cộng thêm bệnh, lại lao lực quá độ, cho nên động thai, là như vậy đó.”

Nghe nói như vậy, Dạ Âu Thần nhíu mày một lát, sau nó khinh thường cười lạnh một tiết: “Giả bộ đáng thương là tùy tiện liền có thể động thai khí?”

Lang An: “… Cậu Dạ, quả thật là sắc mặt của cô Thẩm không tốt đâu, hơn nữa đây là do bệnh viện khám ra bệnh.”

Ánh mắt của Dạ Âu Thần lạnh lẽo như dao rơi ở trên mặt của Lang An, Lang An

lập tức ho nhẹ một tiếng: “Có thể là khám bệnh sai rồi, vậy cậu Dạ dự định làm như thế nào?”

Dạ Âu Thần nhớ đến mục đích trước đó vẫn còn chưa hoàn thành, lúc cho cô uống viên thuốc thì cũng bị cô nhổ ra ngoài, ánh mắt dần dần lạnh lùng: “Liên hệ với bác sĩ tiến hành phẫu thuật phá thai cho cô ta đi.”


Nghe nói như vậy, Lang An nhịn không được mà trừng to mắt: “Cậu, cậu Dạ?”

“Cô ta cho rằng giả vờ bị bệnh thì có thể giữ lại cái đứa con hoang đó à?”

“Ách, cô Thẩm vẫn còn chưa bỏ đứa bé nữa hả?”

Lang An sờ sờ lên đầu: “Vậy thì đúng là quá đáng rồi, hiện tại cô ấy chính là vợ của cậu chủ, nếu để cho đứa bé này tồn tại, đó không phải là có hành vi ngoại tình đối với cậu Dạ hay sao?”

Nói đến đây, Lang An liền bắt đầu ảo tưởng sắc mặt tái xanh của Dạ Âu Thần, trên đầu lại còn là dáng vẻ xanh mơn mởn, thật buồn cười.

“Muốn chết có phải không?” Giọng nói lạnh như một gáo nước lạnh dội tỉnh Lang An, anh ta bỗng nhiên lấy lại tinh thần, gật đầu: “Vậy để tôi đi liên lạc với bác sĩ.”

Lang An đi khỏi rất nhanh, Dạ Âu Thần di chuyển xe lăn đi vào trong phòng bệnh, bánh xe yên tĩnh trượt vào trong phòng bệnh màu trắng.

Trong mũi đều là mùi thuốc sát trùng, bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của người phụ nữ đó đang nằm ở trên giường bệnh, hai tay đặt ở trước ngực, trên gương mặt xinh đẹp là biểu cảm an tĩnh, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt và bờ môi không có máu ra, cũng không nhìn ra là cô ngã bệnh, giống như là ngủ thiếp đi.

Rõ ràng là một người phụ nữ có mưu

mô, hôn mê lại có bộ dạng như thế nào.

Bánh xe chậm rãi lăn gần về phía giường bệnh,

Đôi mắt màu mực của Dạ Âu Thần dán chặt vào cô.

Là giả vờ à? Nếu không thì làm sao lại trùng hợp như vậy, vào đúng lúc này lại ngất xỉu, cho là như thế này thì sẽ để cô giữ lại đứa con hoang này à?

Dạ Âu Thần nhìn đến mất hồn, lông mi của Thẩm Cửu nhẹ run rầy, chậm rãi mở to mắt ra.

Mới tỉnh dậy nên đôi mắt mang theo chút sương mù, từ từ rõ ràng, sương mù dần dần tiêu tán đi, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy được hoàn cảnh trước mắt.

Là một dòng suối lạnh và sạch sẽ, dòng suối yên tĩnh, giống như là dòng suối được tác giả truyện tranh vẽ bằng màu sắc.


Tớ nhã, tĩnh mịch, ấm áp. Dạ Âu Thần ngơ ngẩn.

Một giây sau, giống như là có một cục đá rơi vào trong mặt suối, tạo nên những con sóng gợn.

Nhìn thấy Dạ Âu Thần, Thẩm Cửu hoảng sợ ngồi dậy, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn nép vào trong nơi hẻo lánh, ánh mắt nhìn về phía anh hiện đầy sợ hãi.

Dạ Âu Thần nheo mắt lại, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi là ma quỷ hả?”

Anh còn đáng sợ hơn so với ma qủy.

Thẩm Cửu âm thầm suy nghĩ ở trong lòng, nhưng mà cô rủ mắt xuống, không dám đối mặt cùng với anh.

“Cầu xin anh đó, để cho tôi giữ lại đứa bé đi.”

Một lát sau, Thẩm Cửu nhỏ giọng năn nỉ.

Giọng nói của cô trầm thấp giống như là một con động vật nhỏ gào thét trước khi chết, sức lực không lớn, nhưng mà lập tức thuận theo máu truyền vào trong lòng của Dạ Âu Thần.

“Một đứa con hoang mà cũng muốn thuyết phục tôi?”

Thẩm Cửu không nói lời nào, chỉ là cắn chặt môi.

“Ở lại nhà họ Dạ cùng giữ lại nó, cô chỉ có thể chọn một.”

Thẩm Cửu ngẩng đầu lên, đôi mắt luống cuống nhìn về phía anh, rõ ràng là cô không nghĩ ra cách, rất bối rối cũng rất bất lực.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, Lang An mang theo bác sĩ xuất hiện trong phòng bệnh.

“Bác sĩ Tùy đến rồi.”


Thẩm Cửu nhìn qua hai người đột nhiên xuất hiện, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng hiện lên vẻ nghi hoặc.

Đây là muốn làm gì vậy?

Đối diện với đôi mắt lạnh như băng của Dạ Âu Thần, Thẩm Cửu lập tức hiểu được.

“Cô Thẩm có đúng không, là người làm phẫu thuật phá thai?”

“Không!” Thẩm Cửu lớn tiếng từ chối, thân thể nhỏ nhắn thu mình vào trong một góc nhỏ, hơi thở bỗng nhiên trở nên bi thương, cô từ chối người khác tiếp cận.

“Cô Thẩm, thuận theo thì sẽ không có đau đớn, nếu không thì…” Lang An vừa dứt lời, ở bên ngoài liền có có hai ba người đàn ông mặc âu phục, đeo kính râm, rõ ràng là có chuẩn bị từ trước.

Cô không thuận theo thì sẽ cưỡng ép bắt cô làm theo.

Như vậy thì như thế nào chứ, cô cũng

sẽ không đồng ý.

“Các người nằm mơ đi.” Thẩm Cửu cắn môi dưới, hung dữ trừng mắt người đàn ông đó: “Đừng đến đây.”

Lang An nhìn bộ dạng của cô, bất đắc dĩ lắc đầu: “Bắt cô ta lại ngay.”

“Vâng!”

Mấy người bọn họ liền đi về phía của Thẩm Cửu, Thẩm Cửu đã sớm chuẩn bị kỹ càng, sau khi bọn họ chạy tới thì đánh tay đá chân với bọn họ.

Thẩm Cửu giống như là một người phụ nữ bị điên, cô quên mất lúc nãy mình vừa mới ngất xỉu, lúc này lại kích động, trước mắt lại có từng bóng tối đang ập tới rất nhanh, liền mất đi ý thức, thân thể mất sức đổ lên trên giường bệnh.

“Cậu Dạ, cô ta… hình như là lại bất tỉnh nữa rồi.”

Dạ Âu Thần đã ngồi ở bên cạnh nhìn

diễn kịch một hồi lâu, thấy như vậy thì cười lạnh một tiếng: “Mánh khóe giống như nhau mà lại dùng đến lần thứ hai là ngu xuẩn rồi, mang cô ta đi đi.”

Lang An gật đầu ra lệnh, cho mấy người kia mang Thẩm Cửu di.

Thân thể mềm mại của Thẩm Cửu được người khác nâng lên, không có bất cứ phản kháng nào, mái tóc dài mềm mại thả tán loạn xuống dưới, cổ áo cũng lệch qua một bên, lộ ra bả vai trắng nõn mịn màng.


Chỉ một cái liếc mắt, Dạ Âu Thần liền cảm giác mắt của mình nhói lên một cái, trước khi anh vẫn còn chưa kịp phản ứng, âm thanh đã tuột ra ngoài trước.

“Thả cô ta xuống.”

Mấy tên thuộc hạ liền kinh ngạc, người vừa mới nói chuyện là cậu Dạ đó hả?

“Tai bị điếc à”

Mấy người bọn họ đều phản ứng nhanh

chóng, bỏ Thẩm Cửu trở về.

Lang An cũng không kịp phản ứng, đành phải hỏi: “Cậu Dạ, sao vậy?”

Dạ Âu Thần chuyển động bánh xe lăn di qua, đến trước mặt của cô thì dừng lại, đưa tay cài lại cúc áo bởi vì vũng vẫy mà mở ra, một lúc sau mới ý thức được là anh đang làm cái gì.

Đám người mang theo vẻ mặt kỳ quái mà nhìn anh, giống như anh đang làm chuyện gì kỳ lạ vậy đó.

Dạ Âu Thần kịp phản ứng rút tay về, nụ cười khát máu.

“Dù thế nào đi nữa thì cô ta cũng là người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi, nếu để cho tôi biết các người nhìn thấy cái gì không nên nhìn, chạm phải cái gì không nên chạm, tôi sẽ để cho các người sống không bằng chết.”

Mấy người đàn ông kịp phản ứng trong

nháy mắt, liên tục gật đầu: “Chúng tôi biết rồi thưa cậu Dạ.”

Dứt lời, Dạ Âu Thần cảm giác cổ áo của mình bị người khác kéo một cái, vừa quay lại liền nhìn thấy Thẩm Cửu nằm ở nơi đó, mở to đôi mắt của mình, biểu cảm vô cùng đáng thương, giống như là một con thú nhỏ bị bỏ rơi.

Giọng nói của cô yếu ớt năn nỉ: “Dạ Âu Thần giữ đứa bé lại đi, có được hay không?”

Nói xong, cô lại ngất đi, bàn tay đang nắm lấy áo của anh cũng rủ xuống theo.

Trong phòng bệnh im ắng, Dạ Âu Thần ngồi đó không nhúc nhích, con ngươi thâm thúy rơi vào khuôn mặt trắng bệch đó.

Thật lâu sau, ánh mắt của Lang An cũng không nhìn về phía Thẩm Cửu, liếm môi dưới: “Cậu Dạ, nếu không… thì không làm phẫu thuật phá thai?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.