Đọc truyện Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi! – Chương 120: Kết
Một năm sau.
Một năm qua thật sự đã có rất nhiều thay đổi….
Ba tháng sau khi Từ Lâm mất tích tin tức đó vẫn được giấu kín và Từ Thiên Tần đã tạm giữ vị trí chủ tịch Đại Từ, nhưng trong những thời gian sau này, tin tức Từ Lâm mất tích đã được truyền đi khắp nơi khiến cả Đại Từ, Doãn thị và Tô thị đều khổ não tìm lí do giải thích trước truyền thông và cổ đông của Đại Từ. Giá cổ phiếu của Đại Từ không ngừng biến động trong suốt một năm qua….
BAMs vẫn do Doãn Thiên Duật lãnh đạo.
Thuyên An đã đi du học để học cách quên đi nỗi đau này.
Từ gia cũng thay đổi rất nhiều, Từ Ngự Phong và Bạch Sính Đình bây giờ chỉ hưởng thụ cuộc sống an nhàn của tuổi già, thỉnh thoảng lại cùng chơi với tiểu Hiên và tiểu Thần- bảo bảo vừa tròn sáu tháng tuổi của Hàn Dĩ Xuyến và Từ Lâm. Từ lão phu nhân đã trở về London sống cuộc sống như trước đây.
Hàn Dĩ Xuyến ngoài công việc ở OY, cô còn thường xuyên đến Đại Từ kiểm tra tình hình. Cô vẫn ở Đài Song Khê cùng hai đứa con và thỉnh thoảng lại cùng con đến thăm Từ Ngự Phong.
Hôm nay là ngày tròn một năm Từ Lâm mất tích. Hàn Dĩ Xuyến đã đến bến tàu năm đó từ sáng sớm, cô nhìn mặt biển mênh mông nhấp nhô, nước mắt cô lại tuôn ra…..
Đã một năm rồi, không ai tìm được Từ Lâm, cũng không ai biết hắn còn sống hay đã chết. Có lẽ mọi người đều đã không còn hy vọng gì nữa nhưng cô vẫn tin rằng Từ Lâm còn sống và hắn đang sống ở đâu đó rất tốt!
Cô không bao giờ quên ngày mà cô sinh tiêu Thần, trong giây phút cô đau đớn nhất và cô đơn nhất, cô đã thấy một bóng lưng quen thuộc bên ngoài cửa, tuy chỉ là thoáng qua nhưng cô vẫn có thể nhận ra. Và cũng tối hôm đó khi cô cùng con đã ngủ say, một tiếng động nhỏ đã đánh thức cô, chiếc khăn choàng mà cô luôn giữ bên cạnh đã bị rơi ngoài cửa!
Cô chắc chắn đó là Từ Lâm!
Hắn đã đến bệnh viện vào ngày cô sinh tiểu Thần.
Vậy là hắn vẫn còn sống, Từ Lâm vẫn còn sống, dù cả thế giới này không tin điều này nhưng chỉ mình cô tin là đủ!
Nhưng tại sao, tại sao hắn lại không đến gặp cô?
Cô rất muốn hỏi hắn, cô muốn gặp hắn đến phát điên.
Đưa tay quệt sạch nước mắt, Hàn Dĩ Xuyến quay lại và đang định gọi cho tài xế thì một chiếc xe thương vụ đột nhiên dừng ngay trước mặt cô.
…………………………….
Gió biển thổi vào làm mái tóc Hàn Dĩ Xuyến và Từ Thiên Tần rối nhẹ.
Hàn Dĩ Xuyến vừa vén lại tóc vừa hỏi
– Anh tìm tôi có chuyện gì sao?
Từ Thiên Tần đút hai tay vô túi quần và nhìn về phía biển cả mênh mông, anh ta khẽ thở dài.
– Anh ấy ích kỷ thật, tôi còn chưa kịp nói một lời xin lỗi. Tôi không biết anh ấy phải giấu kín tâm tư của mình suốt bao nhiêu năm như vậy, nghĩ đi nghĩ lại tôi vẫn thấy xấu hổ với bản thân mình.
Rồi anh ta lại quay mặt lại đối diện với Hàn Dĩ Xuyến.
– Cô vẫn không định từ bỏ?
Hàn Dĩ Xuyến kiên quyết lắc đầu
– Tôi sẽ không từ bỏ đến khi tìm được anh ấy!
Từ Thiên Tần không có ý định tranh luận đề tài này với cô, cậu ta lấy từ trong túi áo ra một vé máy bay và nói
– Của cô đây!
Hàn Dĩ Xuyến nhận lấy tấm vé liền nhíu mày, tự hỏi
– Italia?
– —————————
Chuyến bay suốt mấy tiếng đồng hồ vừa kết thúc, Hàn Dĩ Xuyến xuống sân bay với toàn thân mệt mỏi nhưng trong lòng cô chợt có gì đó rất khẩn trương.
Cô vừa nhận vali thì có một người đàn ông đi tới, cúi chào rất lịch sự.
– Từ phu nhân, tôi đến đây để đón cô!
Hàn Dĩ Xuyến rất đỗi kinh ngạc nhưng vẫn đi cùng ông ta.
Người đàn ông đó lái xe đưa cô đến một khách sạn ở trung tâm thành phố. Trước khi rời đi ông ta còn đưa cô chìa khoá phòng của khách sạn.
– Phu nhân cứ nghỉ ngơi đi ạ!
Lúc bước vào đại sảnh khách sạn, nhân viên tiếp tân không những không truy hỏi cô mà còn cúi đầu rất cung kính.
Những chuyện kỳ lạ liên tiếp xảy ra khiến Hàn Dĩ Xuyến bắt đầu nảy sinh nghi ngờ và lo sợ.
Có khi nào đây là một vụ bắt cóc liên hoàn gì không đây?
Cô đã thử gọi điện hỏi Từ Thiên Tần nhưng anh ta lại nói không biết gì, cô cũng đành chịu.
Bữa trưa và bữa tối đều có người phục vụ cô rất tận tình, mọi chuyện hình như đã có sự sắp đặt sẵn từ trước, rõ ràng là có người đứng phía sau, nhưng rốt cuộc người đó là ai?
Hàn Dĩ Xuyến cảm giác rất bất an trong lòng, cô có nên bỏ trốn khỏi đây không?
Sau khi uống xong một cốc sữa thì ngồi xem tivi một lúc, Hàn Dĩ Xuyến đột nhiên thấy đầu đau nhức và buồn ngủ, chỉ trong tích tắt, hai mắt cô đã lờ mờ không thấy gì và cô nằm lăn xuống giường ngay.
……………………
Cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông với thân ảnh cao lớn bước vào. Người đó bước đến giường và hơi khom người xuống, bế Hàn Dĩ Xuyến lên và để cô nằm ngay ngắn lại. Xong xuôi, hắn ngồi xuống bên cạnh cô, hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt đã gầy đi rất nhiều của cô, nhẹ nhàng vén tóc cô sang một bên, ngón tay hắn di chuyển từng centimet trên mặt cô.
– Dĩ Xuyến, xin lỗi vì anh về muộn.
Bàn tay hắn di chuyển xuống cổ của Hàn Dĩ Xuyến rồi dừng lại trước ngực cô, hắn khẽ bật cười
– Tiểu yêu tinh, thật sự muốn ăn em ngay đấy!
Hắn vẫn không rời mắt khỏi gương mặt cô, đặc biệt là đôi môi anh đào đầy gợi tình của cô, không kìm lòng được hắn liền cúi xuống hôn ngấu nghiến lên môi cô, không ngừng mút hết vị ngọt của cô, tay hắn thuần thục cởi từng cúc áo trước ngực cô ra và nhanh chóng len lỏi từng ngón tay vào trong áo ngực cô, vừa tìm được nhũ hoa quen thuộc kia hắn không chút do dự liền dùng ngón tay vuốt nhẹ rồi véo mạnh một cái khiến Hàn Dĩ Xuyến nửa tỉnh nửa mê mà vô thức gọi một cách khó khăn vì môi vẫn bị bịt lại
– Ưm…. Lâm…. đừng….
Cái tên quen thuộc phát ra từ cái miệng nhỏ của cô càng khiến hắn thêm phấn khích, hắn cởi phăng cả chiếc áo ngực của cô rồi thoả sức nhào nặng cặp tuyết lê đang phập phồng thành đủ loại hình dạng.
Môi hắn rời môi cô và hôn xuống cần cổ trắng ngần, hắn bật cười trong cuống họng và cắn vừa vào xương quai xanh.
Bị kích thích đến từng tế bào, Hàn Dĩ Xuyến dần tỉnh táo, trước mắt cô xuất hiện một gương mặt với bóng dáng quen thuộc, tuy còn hơi mờ ảo nhưng cô vẫn xác định được người đó là ai.
– Lâm…. Lâm, là anh đúng không?
Cô vừa mở miệng thì một bàn tay đã che ngang mắt cô, bây giờ cô không còn nhìn thấy gì nữa nhưng cơ thể vẫn không ngừng bị kích thích.
Nhũ hoa trước ngực cô bắt đầu trở nên căng cứng và ướt át, cô có thể cảm nhận được người đàn ông phía trên đang liếm mút nó như thế nào, mặc dù cô không nhìn thấy nhưng vẫn gọi
– Lâm…. là anh thật sao?
Người đàn ông không nói gì mà tiếp tục hôn khắp da thịt cô, hắn di chuyển môi lưỡi lên môi cô, khoá chặt miệng cô lại để cô không thể nói nữa.
Hàn Dĩ Xuyến chỉ còn biết rên rỉ trong cổ họng, đầu óc cô càng lúc càng trở nên mơ hồ….
Người đàn ông đó vẫn không bỏ tay ra khỏi mắt cô, hắn dừng những nụ hôn của mình lại và lấy một cốc nước đưa đến môi của cô.
Hàn Dĩ Xuyến hiểu ý của hắn, cô cũng không biết rõ trong cốc đó có gì nhưng vẫn nghe theo lời hắn mà uống hết nước trong cốc đó.
Đó là số thuốc ngủ còn lại trong gói thuốc mà nhân viên khách sạn đã bỏ vào ly sữa của Hàn Dĩ Xuyến.
Vừa uống hết nước, chỉ một lúc Hàn Dĩ Xuyến đã ngủ thiếp đi.
Người đàn ông sửa sang lại quần áo cho cô rồi cúi đầu hôn lên trán cô thật sâu.
– Ngủ ngon vợ yêu, ngày mai gặp lại!
Rồi đứng lên, đắp lại chăn cho cô và lấy chìa khoá phòng đang đặt trên bàn của cô, ra khỏi phòng và khoá trái cửa lại.
– ——————————
Lúc Hàn Dĩ Xuyến tỉnh lại vẫn còn thấy mơ mơ màng màng, đầu cô đau nhức khi ngồi dậy, chiếc cốc trên bàn nhắc cô nhớ lại truyện tối qua. Cô giật mình nhìn xuống dưới áo mình, cảm giác vẫn còn rất chân thật, rõ ràng không phải là mơ, và người đàn ông đó chắc chắn là Từ Lâm!
Hàn Dĩ Xuyến vò vò tóc rồi chui vào trong phòng tắm, cô hoảng hốt khi nhìn thấy những dấu hôn mờ nhạt trên cổ, vai và ngực cô; cảm giác tối qua một lần nữa ùa về.
Cô chắc chắn người đó là Từ Lâm!
Ấn kí như vậy là của hắn; hơn nữa, hơi thở đó, nhịp tim đó, nụ hôn đó, cái vuốt ve đó, tất cả đều là của hắn!
Nhưng tại sao hắn không để cô nhìn mặt, lại không trả lời cô?
Cầm chiếc cốc đó lên xem, cô có thể thấy được vài vết đọng lại của bọt thuốc.
Là thuốc mê hay thuốc ngủ gì đây?
Nếu thật sự là Từ Lâm thì tại sao hắn lại làm như vậy? Hắn lại cho cô dùng thuốc ngủ?
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ hiện tại của cô.
Vừa mở cửa ra đã thấy rất nhiều người đứng bên ngoài và trên tay mỗi người đều bưng một cái khay, cùng lúc cúi đầu
– Phu nhân, chúng tôi đến giúp cô thay đồ.
Hàn Dĩ Xuyến suýt chút nữa thì bị doạ cho ngất rồi, cô không tin nổi mà nhìn bọn họ như sinh vật lạ, đồng thời lùi lại phía sau và đang định đóng cửa lại thì một lực đảo mạnh hơn giữ chặt cánh cửa lại, tiếp đó những người còn lại lần lượt đi vào.
Chẳng mấy chốc mà bọn họ đã vây quanh Hàn Dĩ Xuyến và bắt đầu quá trình “tân trang” lại cho cô.
– Này, các cô làm gì vậy? Mau thả tôi ra, đi ra khỏi đây ngay! Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!
– Phu nhân, cô nên ngồi yên ạ, nếu không lớp trang điểm sẽ bị hỏng đấy ạ!
– Tôi nói lại lần nữa, nếu các cô không ra ngoài tôi sẽ kiện các cô tội xâm nhập trái phép!
– Phu nhân, chúng tôi chỉ làm theo lệnh thôi ạ!
Hàn Dĩ Xuyến không ngừng chống đối và tranh cãi với bọn họ.
Sau một tiếng đồng hồ, đám người này đã biến Hàn Dĩ Xuyến thành một con người khác, từ trên xuống dưới của cô vô cùng lỗng lẫy.
Không phải chỉ dừng lại ở việc ăn mặc và trang điểm cho Hàn Dĩ Xuyến mà đám người này còn bắt cô xuống đại sảnh khách sạn.
– Này, rốt cuộc các người đang làm gì đấy! Đây là tội bắt người trái phép đấy!
– Phu nhân, cô không nên làm ồn.
Bên dưới đại sảnh, người đàn ông hôm qua đưa cô đến khách sạn đã đứng đợi sẵn. Ông ta đứng trước Hàn Dĩ Xuyến và cúi đầu.
– Từ phu nhân, mời cô đi cùng tôi!
Hàn Dĩ Xuyến thật sự bị bọn họ chọc đến phát điên rồi, cô còn bị bắt lên xe và rời khỏi trung tâm thành phố, rốt cuộc thì chuyện quái gì đang xảy ra với cô thế này?
Cuối cùng chiếc xe cũng đến nơi.
Đó là một khu dã ngoại rất thanh bình. Người đàn ông để Hàn Dĩ Xuyến xuống xe rồi rời đi.
Hàn Dĩ Xuyến càng lúc càng thấy kinh ngạc, nhưng cô lại bước vào trong theo linh cảm.
Suốt dọc đường đi chỉ toàn những cây tử đẳng to lớn đứng thành hai hàng thẳng tắp, tạo nên một sắc trời màu tím rất huyền ảo; những cánh hoa tử đằng rơi đầy trên mặt đất và những cánh đang rơi xuống đỉnh đầu cô khiến cô nhớ đến vườn hoa tử đằng ở Đài Song Khê mà Từ Lâm đã trồng cho cô.
Tử đằng…. Từ Lâm…..
Lòng cô thoang thoảng nhói lên.
Đã một năm rồi, cô còn có thể hy vọng được hay không?
Hình như đoạn đường đã hết, phía trước là một cái lều trại rất lớn được trang trí vô cùng đẹp mắt, đặc biệt bên cạnh đó là một người đàn ông đang đưa lưng về phía cô.
Như có gì đó thôi thúc khiến Hàn Dĩ Xuyến bước đến đó nhanh hơn, khi cô đã đứng cách người đàn ông đó nửa bước chân thì đột nhiên cô lại dừng bước, tay cô nắm chặt góc váy và khẽ hỏi.
– Xin hỏi, anh là ai vậy?
Tim cô đập nhanh hơn bình thường, một cảm giác vô cùng gần gũi và quen thuộc cứ len lỏi vào trong người cô.
Bóng lưng này, thân ảnh này thật sự rất quen thuộc. Là Từ Lâm!
Cô run giọng thử gọi
– Lâm… Lâm…. Là anh đúng không?
Nghe cô gọi, người đàn ông đó thật sự đã quay lại…..
Bốn mắt từ từ chạm nhau…
Hàn Dĩ Xuyến đứng ngây ngốc ra nhìn và xúc động đến rơi lệ, cô không thể tin nổi vào mắt mình nữa.
– Lâm, Lâm, là anh thật sao?
Từ Lâm cũng rất xúc động khi nhìn người phụ nữ trước mặt, hắn mỉm cười.
– Dĩ Xuyến, anh về rồi! Xin lỗi vì anh về muộn!
Hàn Dĩ Xuyến xúc động đến bật khóc, cô kiểng chân lên ôm chầm lấy hắn, vùi mặt vào cổ hắn mà khóc.
– Đồ xấu xa, tại sao bây giờ anh mới về? Tại sao? Anh có biết em nhớ nhiều thế nào không?
Từ Lâm cũng ôm chặt cô vào ngực, hắn không ngừng hôn lên khắp đỉnh đầu cô, khoé mắt hắn cũng đã cay cay, giọng hắn khàn khàn dỗ dành cô.
– Anh xin lỗi, xin lỗi em….
Hàn Dĩ Xuyến chui ra khỏi ngực hắn và đẩy nhẹ hắn ra, hai tay cô nắm chặt và đấm từng đấm liên tục vào ngực hắn, vừa đánh cô vừa mắng, nước mắt không ngừng tuôn trào.
– Đồ xấu xa, tại sao? Tại sao bây giờ anh mới tìm em? Một năm qua anh đã ở đâu? Tại sao bây giờ mới xuất hiện? Anh có biết em đã sợ lắm không? Em sợ anh sẽ không về nữa, sợ anh sẽ bỏ em và con lần nữa, anh có biết em đã phải sống như thế nào không hả? Đồ xấu xa! Đồ tồi!
Từ Lâm vừa cười vừa cố gắng ôm chặt lấy cô, nhưng trong nụ cười của hắn là một nỗi chua xót đến tận cùng.
– Dĩ Xuyến, xin lỗi em….
Hắn cúi đầu hôn lên trán, lên mắt, lên mũi, lên má cô như để bùa đắp một phần nỗi nhớ nhung.
Hàn Dĩ Xuyến trong ngực hắn vẫn chưa thể nín khóc, cô ôm chặt lấy hắn như sợ hắn sẽ biến mất, thỉnh thoảng cô lại kéo áo khoác của hắn lại để lau nước mắt nước mũi.
– ——————————-
Sau một trận kích tình suốt ba tiếng, Hàn Dĩ Xuyến mệt mỏi hít thở như cá thiếu nước nhưng vẫn không rời mắt khỏi Từ Lâm, cô vẫn nép mình trong người hắn, chân quấn ngang qua bụng và thắt lưng hắn.
Từ Lâm một tay vòng qua vai cô mà ôm lấy cô, tay kia liên tục di chuyển trên gương mặt xinh đẹp của cô, hắn nhìn cô rất say đắm và khẽ bật cười.
– Sao vậy? Em cứ nhìn anh như vậy khiến anh không thể chịu nổi đấy!
Ngón tay trắng ngần của Hàn Dĩ Xuyến chạm nhẹ vào trước ngực hắn, đặc biệt là vết sẹo trên đó.
– Anh đau lắm đúng không?
Từ Lâm vuốt má cô và lắc đầu
– Anh chỉ đau khi không thể trở về với em như lời đã hứa!
Hàn Dĩ Xuyến lặng nhìn hắn rồi nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo đó, cô lại nằm xuống ngực hắn, nhẹ giọng hỏi.
– Hôm đó đã xảy ra chuyện gì với anh?
Từ Lâm vừa vuốt tóc cô vừa nhớ lại mọi chuyện.
– Bọn anh đã bị trúng kế của Hắc Long nên rất nhiều anh em đã chết, Hắc Long đã quyết lấy mạng của anh và Triết Liệt cho bằng được nên chúng đã giết cậu ấy, ngay trước mặt anh. Bọn họ đã tặng anh một viên đạn ở đây, Triết Liệt lại tặng Hắc Long một nhát dao sau lưng. Anh và ông ta cùng rơi xuống biển, ông ta vẫn quyết không tha cho anh nên anh và ông ta đã giằng co rất lâu dưới nước biển lạnh lẽo, đến khi ông ta chết, nhưng anh cũng bị thương khá nặng. Cũng may đã có người cứu anh. Anh đã nằm liệt trên giường bệnh suốt sáu tháng. Nhưng sau đó vì vài lí do thời gian điều trị lại kéo dài thêm ba tháng. Sau sáu tháng điều trị, anh đã đến Italia. Trong sáu tháng đó, anh đã thu phục toàn bộ Hắc Long Bang để lấy máu bọn họ tế vong hồn Triết Liệt.
Hàn Dĩ Xuyến yên lặng nằm trong ngực hắn mà nước mắt cứ tuôn ra.
– Vậy đêm hôm đó, đêm mà em sinh tiểu Thần, người đã đến bệnh viện có phải là anh?
Từ Lâm cúi xuống hôn lên mắt cô và gật đầu
– Là anh! Anh đã nhờ bệnh viện cho anh được đến nhìn em và con.
Hàn Dĩ Xuyến không kìm lòng được mà ngẩng đầu lên hôn thật sâu vào môi hắn, cô nghẹn ngào từng tiếng.
– Vì vậy mà anh mới phải kéo dài thêm thời gian điều trị, có phải lúc anh đến gặp em và con đã xảy ra chuyện gì không?
Từ Lâm vừa lau nước mắt cho cô vừa lắc đầu
– Không phải như vậy đâu!
Hàn Dĩ Xuyến vừa khóc vừa lắc đầu
– Anh không cần phải nói dối, em biết anh vì muốn thực hiện lời hứa đó với em nên mới gặp nguy hiểm, lúc đó vì em anh mới bị đánh lén, mới mất tích như vậy, cũng vì em mà anh bị thương càng nặng, tất cả là tại em! Em phải làm gì đây? Em phải làm gì cho anh đây?
Từ Lâm cúi xuống hôn lên môi cô, hắn cẩn thận lau nước mắt cho cô.
– Đó không phải lỗi của em, đừng tự trách bản thân mình. Em không cần làm gì cả, chỉ cần sống thật hạnh phúc!
Từ Lâm phải dỗ mãi cô mới nín khóc. Xong, cô lại hỏi.
– Vậy sau chín tháng anh đã đi đâu?
Từ Lâm điều chỉnh lại tư thế nằm và kéo cô lại gần hơn.
– Sau chín tháng điều trị, anh đã đến Italia. Trong vòng hai tháng, anh đã thu phục toàn bộ Hắc Long Bang để lấy máu bọn họ tế vong hồn Triết Liệt.
Hàn Dĩ Xuyến buồn bã gật đầu
– Về cái chết của Triết Liệt, em thật sự rất tiếc…. Em cũng đã nghe Thiên Duật nói chuyện Hắc Long Bang bị tiêu diệt một cách nhanh chóng, nhưng cậu ấy lại không biết ai đã làm chuyện này!
Từ Lâm suy tư trong giây lát mới nói.
– BAMs có được ngày hôm nay một phần là sự giúp sức của Triết Liệt, cậu ấy vừa là thuộc hạ vừa là người bạn, người em tốt của anh, kẻ đã giết cậu ấy anh sẽ không để chúng được sống.
Trong mắt hắn ngập một màu đỏ tươi và còn có sự mất mác rất lớn.
Hàn Dĩ Xuyến đã kịp thời bắt lấy cảm xúc của hắn, cô nhướn người hôn lên trán hắn rồi khẽ thở dài.
– Triết Liệt yêu Thuyên An nhưng lại kết hôn với Lisa vì trách nhiệm, vì vậy mà anh đã từng khuyến khích cậu ấy ngoại tình với Thuyên An?
Cô nửa thật nửa đùa hỏi, cô chỉ muốn hắn có thể vui lên một chút…
Từ Lâm quay sang nhìn cô rồi khẽ giương môi cười.
– Không được sao?
Hàn Dĩ Xuyến lườm hắn một cái rồi nói
– Anh biết như vậy khốn nạn lắm không?.
Từ Lâm véo nhẹ lên mũi cô, hắn vừa nói vừa bước xuống giường.
– Vì vậy nên anh mới không muốn mình trở thành kẻ khốn nạn!
Hàn Dĩ Xuyến không hiểu hắn đang nói gì và không biết tại sao hắn có thể không mặc gì mà đi lại trước mặt cô.
Một lúc sau, hắn quay lại và cầm trên tay một chiếc hộp nhung màu xanh. Hắn ngồi xuống bên cạnh cô và mở chiếc hộp ra, cầm chiếc nhẫn kim cương trong đó lên và nắm lấy tay Hàn Dĩ Xuyến, trực tiếp đeo vào ngón áp út của cô.
Hàn Dĩ Xuyến nhìn hắn như sinh vật lạ, cô ngẩn người ra rồi hỏi.
– Lâm, anh đang làm gì vậy? Bán kim cương à?
Từ Lâm ngước mắt lên nhìn cô, thản nhiên trả lời.
– Cầu hôn!
Hàn Dĩ Xuyến kinh ngạc đến há hốc mồm, cô nhíu mày một cách khó tin.
– Cầu hôn? Lâm, anh có biết thế nào là cầu hôn không? Anh còn chưa hỏi em có đồng ý hay không đấy!
Từ Lâm vẫn trả lời rất tự nhiên.
– Em không đồng ý thì cũng không thể từ chối vì anh đã chuẩn bị xong xuôi hết lễ cưới rồi!
Hàn Dĩ Xuyến thiếu chút nữa đã ngất đi, cô liền hỏi.
– Cái gì? Chuẩn bị xong rồi? Anh đã chuẩn bị bao lâu chứ?
Từ Lâm nhìn cô và trả lời rất tự nhiên
– Sáu tháng.
Hàn Dĩ Xuyến không thể tin nổi vào tai mình nữa, cô gian nan nuốt một ngụm nước miếng rồi hỏi.
– Anh đã chuẩn bị những gì trong sáu tháng chứ?
Từ Lâm thành thật trả lời
– Anh không muốn để ai chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta nên anh đã tự làm từ đầu đến cuối, nhưng anh không biết phải chuẩn bị thế nào nên mới mất thời gian lâu như vậy.
Hàn Dĩ Xuyến vỗ vỗ trán rồi hỏi
– Anh đã định sẵn ngày cưới rồi sao?
Từ Lâm gật đầu
– Hai ngày nữa!
Hàn Dĩ Xuyến lắc đầu xu tay
– Không được, không được, anh cầu hôn vẫn chưa lãng mạn nên em chưa thể đồng ý! Ai mà lại cầu hôn trên giường vậy chứ?
Từ Lâm đột nhiên nở nụ cười mờ ám, hắn tiến lại gần Hàn Dĩ Xuyến, hai tay chống hai bên vai cô và nhướn mày
– Đối với anh chỉ có trên giường là lãng mạn. Em không đồng ý? Không sao! Anh sẽ khiến em đồng ý sau ba hiệp!
Mặt Hàn Dĩ, Xuyến đã đỏ như quả gấc, cô tròn mắt nhìn hắn đang từ từ nằm đè lên người cô; đến khi hắn tắt đèn bên cạnh cô mới bắt đầu phản ứng.
– Này, anh mau tránh ra, tên biến thái!
– ———————————
Tin tức Từ Lâm trở về cùng với thông báo kết hôn của hắn và Hàn Dĩ Xuyến thật sự đã trở thành một quả bom rất lớn ném xuống Đại Từ, Từ gia và BAMs.
Tiệc chào mừng Từ Lâm trở về vừa kết thúc thì hôn lễ đã bắt đầu.
Hội trường hôn lễ được trang trí toàn bộ bằng hoa tử đằng và lấy màu tím làm tông màu chủ đạo.
Khách khứ đã đến rất đông đủ và đâu đâu cũng ngập tràn những câu chúc mừng rất ý nghĩa.
Phòng thay đồ của cô dâu đã đầy người.
Thuyên An và Lệ Băng ngồi sát bên cạnh Hàn Dĩ Xuyến, trước đó nữa là Khải Đình và Ann.
Còn rất nhiều nữ nhân viên của OY và Đại Từ đang vây xung quanh.
Tiếng cười đùa vui vẻ của họ vang khắp căn phòng.
– Này, Dĩ Xuyến, Từ tiên sinh mới thoát nạn trở về, có thể anh ấy đã bị hỏng ở đâu rồi đấy! Tối nay cậu phải kiểm tra cho kỹ đấy!
– Chị Thuyên An, chị đừng lo chuyện này, cô Hàn đã kiểm tra lâu rồi, lúc còn ở Italia đấy!
– Khải Đình, cô nói gì đấy!
– Cô Hàn, khắp OY ai mà chẳng biết tối hôm đó Từ tiên sinh đã vào phòng của cô trong khách sạn, ngài ấy còn ở rất lâu đấy!
Tất cả mọi người cùng hù theo nhau mà trêu chọc Hàn Dĩ Xuyến, khiến cô đỏ mặt lúng túng, chỉ còn biết quát đại
– Tôi kiểm tra rồi đấy, không chừng năm sau tôi lại xin nghỉ phép để sinh thêm bảo bảo nữa!
Rất nhiều tiếng ồ lên và những nụ cười ranh ma cứ hướng về cô.
Hàn Dĩ Xuyến lúng túng đến sắp ngất đi rồi.
…………………………….
Lúc bọn họ đi ra hết thì không bao lâu Phàm Diệc đi vào, anh nở một nụ cười ôn nhu với Hàn Dĩ Xuyến rồi đứng trước mặt cô.
– Lần nãy cũng như sáu năm trước, anh không thể ở lại chứng kiến cảnh em đeo nhẫn cưới cho người đàn ông khác được. Anh phải đi đây!
Hàn Dĩ Xuyến nhìn cách ăn mặc của anh và chiếc vali phía sau, cô buồn bã hỏi
– Lần này anh lại đi đâu?
Phàm Diệc cười cười
– Cộng hoà Séc. Anh định đi ba năm, Dĩ Xuyến, em nhất định phải hạnh phúc đấy!
Hàn Dĩ Xuyến gật đầu một cách chắc chắn.
– Anh đi mạnh khoẻ!
Phàm Diệc chìa tay ra trước mặt cô, đến khi cô bắt lấy tay anh.
– Dĩ Xuyến, hứa với anh sẽ không để anh gặp lại em sau vài tháng nữa, hãy để anh gặp lại em sau ba mươi năm!
Khoé mắt Hàn Dĩ Xuyến bắt đầu cay cay, cô hiểu những gì anh nói nên liền gật đầu thật mạnh.
…………………………….
Hai người vừa đọc lời tuyên thệ xong liền bắt đầu trao nhẫn. Trong lúc trao nhẫn cưới, Từ Lâm liền ghé sát tai Hàn Dĩ Xuyến nói
– Em đã chuẩn bị sẵn bộ váy cưới này không phải đã sớm đồng ý kết hôn với anh rồi sao?
Hàn Dĩ Xuyến cũng nói vào tai hắn.
– Em đã lập lời thề trong vòng ba năm nếu anh không về thì em sẽ kết hôn với người khác, nên bộ váy cưới này không phải chuẩn bị vì anh đâu!
Từ Lâm ghé sát tai cô hơn, hắn cắn nhẹ vào vành tai cô rồi nói.
– Anh không quan tâm quá trình mà chỉ cần biết kết quả, hôm nay em đã mặc nó và đứng bên cạnh anh.
Hàn Dĩ Xuyến tiếp tục nói với hắn
– Đồ biến thái, tối hôm đó anh vào phòng em định làm gì chứ? Anh tưởng che mắt em rồi thì em không biết là anh sao?
Từ Lâm khẽ bật cười và thì thầm vào tai cô.
– Anh đâu có ý định giấu em, chỉ là bịt mắt em lại càng kích thích hơn thôi!
Hàn Dĩ Xuyến ngượng chín cả mặt, cô không biết phải đối đáp với hắn thế nào nữa nên chỉ còn biết nói bừa.
– Vậy tại sao lại cho em dùng thuốc ngủ, còn lấy chìa khoá phòng của em?
Từ Lâm hôn nhẹ lên vành tai cô rồi nói
– Vì sợ em sẽ chạy mất!
Vừa xong màn trao nhẫn, Từ Lâm đã áp môi bạc lên môi anh đào đầy quyến rũ trước mặt trong khi Hàn Dĩ Xuyến vẫn còn đờ người ra.
Từ Hạo Thần đang được Từ Ngự Phong bế trên tay vừa cầm cái búa nhựa vừa cười khúc khích mà nhìn ba mẹ ở trên.
Tiểu Hiên cũng che mắt lại mà cười, tay nắm lấy tay của mẹ Hàn.
Bên dưới đều ồ lên đầy phấn khích, mặt ai cũng hớn hở.
Những ngôi sao đang toả sáng trên bầu trời như lời chúc phúc của những người đã đi đến thế giới khác tới những ai còn sống, hy vọng tất cả đều hạnh phúc…..
– ——————————
Từ Lâm vừa trở về phòng đã thấy Hàn Dĩ Xuyến đang nằm sấp trên giường xem những cuốn album. Cô vừa thấy hắn liền ngẩng đầu lên hỏi.
– Con ngủ hết rồi sao?
Từ Lâm mệt mỏi ngã lưng xuống giường, hắn khẽ ừm một tiếng.
– Tiểu Thần phá như vậy mà em phải dỗ nó mỗi đêm đúng là vất vả cho em rồi!
Hàn Dĩ Xuyến chỉ cười mà không có chút thái độ mệt mỏi gì.
– Không phải giống anh sao? Lúc con mới chào đời ai cũng bảo con rất giống anh..
Từ Lâm cười thoả mãn và kéo Hàn Dĩ Xuyến vào trong ngực trong khi cả hai người đều chưa thay đồ ra.
– Con anh không giống anh thì giống ai?
Hàn Dĩ Xuyến lườm nhẹ hắn một cái rồi ôm cuốn album đến trước mặt hai người.
– Anh đã xem ảnh của con lúc nhỏ chưa?
Từ Lâm không nói gì, cho dù hắn đã xem rất nhiều lần rồi, ảnh của tiểu Thần từ lúc mới sinh ra đến bây giờ trong một năm qua hắn đã xem qua, và ảnh của tiểu Hiên hắn cũng xem khi rảnh rỗi. Nhưng dù xem lại bao nhiêu lần hắn vẫn muốn xem.
Cả hai người cùng xem hết mấy quyển album, có ảnh của tiểu Hiên, tiểu Thần, còn có ảnh của Từ Lâm lúc nhỏ…..
Đã hơn nửa đêm, Hàn Dĩ Xuyến ngủ gật lúc nào mà không hay.
Từ Lâm vừa cười vừa nhìn cô, hắn lắc đầu và cất những quyển album vào chỗ cũ rồi định giúp Hàn Dĩ Xuyến thay đồ, nhưng cô đột nhiên ôm lấy cổ hắn, miệng ú ớ gọi.
– Lâm, anh đừng đi…..
Từ Lâm nhìn kỹ gương mặt cô trong ánh đèn mờ ảo rồi cúi đầu hôn lên trán cô.
– Dĩ Xuyến, anh ở đây, anh sẽ không đi đâu cả! Mãi mãi…..
Bên ngoài trời vẫn tối đen nhưng ánh sáng hừng đông đang dần dần xuất hiện ở phía cuối chân trời như tình yêu của hai người.
– ——————HẾT ———————