Đọc truyện Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi! – Chương 117: Kế hoạch
Hàn Dĩ Xuyến vừa bước xuống sảnh đã nhìn thấy Phàm Diệc đang ngồi đợi trông rất sốt ruột, anh liên tục đứng lên lại ngồi xuống,cứ nhìn khắp xung quanh rồi lại bắt nhân viên lại hỏi.
Hàn Dĩ Xuyến hít thở một hơi thật sâu rồi bước từng bước chắc chắn đến chỗ anh, khi đến gần cô liền gọi
– Anh đợi em có lâu không?
Phàm Diệc vừa nghe giọng cô liền quay sang nhìn và đứng lên
– Anh còn tưởng em sẽ không ra gặp anh!
Hàn Dĩ Xuyến có chút khó xử nhìn anh, cô gượng cười và bước đến gần hơn
– Em biết anh có chuyện quan trọng cần nói nên mới đến tận đây tìm em, sao em có thể không ra gặp anh được!
Tầm mắt Phàm Diệc quét một vòng dọc theo người cô xuống, dừng lại trên cái bụng đã hơi nhô cao của cô, ánh mắt anh nặng nề trùng xuống rồi cũng cố nặn ra một nụ cười thật tự nhiên.
– Đây là lần thứ hai rồi nhỉ? Anh đều nhìn thấy em trong hình ảnh một thai phụ. Cả hai lần đều giống như vậy……
Nói được một nửa thì đột nhiên anh dừng lại, cười chừ rồi chuyển sang câu khác.
– Chắc tiểu Hiên rất vui vì sắp có thêm em trai rồi!
Hàn Dĩ Xuyến có thể đọc được những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu anh, cô luống cuống cắt ngang lời anh.
– Tiểu Hiên cũng rất nhớ anh, anh có thể đến thăm nó như trước đây mà!
Phàm Diệc cười cười và lắc đầu, sau đó cúi gầm mặt xuống một lúc
– Anh còn tư cách đó sao?
Hàn Dĩ Xuyến như bị chặn họng, cô không thể tìm ra được lý luận nào khác nữa.
– Phàm Diệc, anh đừng nói như vậy!
Phàm Diệc đột nhiên lại ngẩng đầu lên nhìn cô, anh vừa cười vừa nói, nhưng giọng nói cực kỳ chua xót
– Dĩ Xuyến, anh ghét em lắm biết không? Tại sao ngay từ lúc bắt đầu em không lạnh nhạt với anh, tàn nhẫn với anh như lúc đó? Em luôn khiến anh rung động, khiến anh do dự, đã rất nhiều lần anh muốn quên em, muốn thu lại tình cảm của mình nhưng em lại cười với anh, em lại gọi tên anh, lại nhìn anh; em có biết anh ghét em đến thế nào không? Dĩ Xuyến, em thật sự rất đáng ghét đấy!
Từng câu từng chữ anh nói ra khiến Hàn Dĩ Xuyến không thể kìm nổi nước mắt, cô nức nở từng tiếng.
– Em xin lỗi, Phàm Diệc, em xin lỗi, em không biết anh đã khổ tâm nhiều đến như vậy…..
Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên hai bên má cô mà tất cả những ý định trách móc trong lòng Phàm Diệc đều tan biến, anh vội lấy khăn lau sạch nước mắt cho cô, dịu dàng dỗ dành.
– Được rồi, Dĩ Xuyến, đừng khóc nữa, anh chỉ đùa một chút thôi! Xem em này, đã làm mẹ rồi mà vẫn còn khóc lóc như trẻ con như vậy!
Hàn Dĩ Xuyến nức từng tiếng và đưa tay lau nước mắt không ngừng.
– Anh lại chọc em!
Nhìn bộ dạng này của cô Phàm Diệc không khỏi bật cười, anh tiếp tục lau hết nước mắt nước mũi trên gương mặt xinh đẹp của cô.
Nhận thấy khoảng cách giữa hai người rất gần cùng với động tác thân mật của Phàm Diệc, Hàn Dĩ Xuyến khéo đẩy nhẹ anh ra, vừa tự lau sạch nước mắt cho mình vừa cười nói.
– Phàm Diệc, anh đến đây chỉ để trách em thôi sao?
Biết rõ cô đang cố tình giữ khoảng cách nên anh cũng không có thêm hành động gượng ép gì nữa mà chủ động lùi lại hai bước nhỏ, anh nghiêm túc nhìn cô, chân thành nói
– Anh đến để xin lỗi em! Chuyện xảy ra hôm đó đều là do anh không thể kiểm soát được! Anh biết mình đã phạm phải tội lớn, anh không biết em có chấp nhận lời xin lỗi của anh không nhưng anh vẫn muốn nói xin lỗi với em!
Từ lúc nghe anh nói đến lời xin lỗi thì Hàn Dĩ Xuyến đã im bặt và chỉ nghe anh nói, cô im lặng rất lâu mới mở lời và mỉm cười
– Phàm Diệc, chuyện đó em đã quên rồi, chúng ta cứ xem như nó chưa từng xảy ra đi!
– ————————————
Vừa từ toà nhà hội nghị bước ra, Từ Lâm đã vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ dạng thất thần của Triết Liệt; hắn tự mở cửa xe ra và lên tiếng hỏi
– Có vấn đề gì sao?
Nghe câu hỏi, Triết Liệt vội định thần lại và cúi đầu xin lỗi.
– Xin lỗi Từ tiên sinh, thuộc hạ đã thiếu tập trung!
Từ Lâm nhìn cậu ta một lượt rồi lại đóng cửa xe lại, hắn bước tới gần Triết Liệt và hỏi bằng thái độ quan tâm thật sự.
– Lại nhìn thấy cô ấy?
Gương mặt góc cạnh của Triết Liệt khẽ cúi xuống, cậu ta đau xót trả lời.
– Từ tiên sinh, cảm giác đó có lẽ ngài sẽ không hiểu được! Trên thế giới này rõ ràng có rất nhiều phụ nữ nhưng tại sao thuộc hạ chỉ yêu một mình cô ấy? Đã rất nhiều lần thuộc hạ muốn làm tròn trách nhiệm với gia đình của mình nhưng chỉ cần nghĩ đến cô ấy thì thuộc hạ không có cách nào để yêu một người khác!
Trên mặt Từ Lâm hiện rõ sự suy tư, đột nhiên hắn cười nhẹ rồi vỗ vài cái lên vai Triết Liệt.
– Yêu một người đến không thể dứt ra được, yêu hơn tất cả những gì mình có, cậu nghĩ tôi không hiểu cảm giác này sao? Lúc tôi gặp lại Dĩ Xuyến ở nhà hàng hôm đó, tôi đã từng có suy nghĩ rằng sẽ đưa cô ấy trở lại bên cạnh mình dù phải dùng thủ đoạn như trước kia. Nếu cô ấy đã có bạn trai thì tôi sẽ cướp cô ấy từ tay kẻ đó, nếu cô ấy đã có gia đình thì tôi sẽ cuốn cô ấy ngoại tình với tôi!
Nghe đến câu cuối cùng mà Từ Lâm nói, Triết Liệt thật sự kinh ngạc và quay sang nhìn hắn.
Trái lại với biểu hiện khó tin của cậu ta, Từ Lâm vẫn thản nhiên nhếch môi cười, hắn đứng dựa người vào thân xe, rút hai điếu xì gà và đưa một điếu cho Triết Liệt, hắn vừa châm lửa vừa nói.
– Dĩ Xuyến khi là tình nhân của tôi thì bất cứ thứ gì cô ấy muốn tôi đều có thể cho; nếu tôi lôi cô ấy vào mối quan hệ cấm kỵ mà tôi muốn tạo ra kia thì tôi cũng sẽ làm tất cả mọi thứ cho cô ấy. Chỉ cần cô ấy ở bên cạnh tôi. Nhưng dĩ nhiên có một cái mà tôi không thể cho cô ấy, đó chính là danh phận!
Càng nghe Triết Liệt càng không hiểu.
– Nếu đã như vậy rồi tại sao ngài lại khuyên tôi ngoại tình với Thuyên An chứ? Hơn nữa, Thuyên An không giống phu nhân.
Từ Lâm chậm rãi nhả khói ra, hắn nhẹ lắc đầu, vẻ mặt suy tư nói
– Cậu đã từng một lần dũng cảm giữ lấy cô ấy? Thử một lần ở bên cạnh cô ấy dù là sai trái, dù cho cả thế giới này có nhổ nước bọt vào mặt cậu và mắng cậu là tên khốn? Cậu đã bao giờ nghĩ rằng sẽ cưới Thuyên An?
Triết Liệt càng nghe càng không thể đồng tình, cậu ta vừa lắc đầu xong đã nói.
– Từ tiên sinh, chúng ta phải sống vì trách nhiệm chứ không thể chỉ vì tình cảm cá nhân của mình!
Từ Lâm không hài lòng nhìn cậu ta, hắn hơi cao giọng mà nói.
– Trách nhiệm? Vậy trái tim của người phụ nữ đó ai sẽ chịu trách nhiệm đây? Đối với Lisa, cậu nghĩ rằng chỉ cần làm tròn nghĩa vụ của một người chồng thì cô ấy sẽ hạnh phúc? Cậu sai rồi, phụ nữ đều cần có tình yêu; mỗi đêm cậu nằm bên cạnh vợ mình nhưng trái tim lại ở bên cạnh người con gái khác. Cậu nghĩ rằng Lisa không biết? Ngay từ lúc bắt đầu cậu đã rất rõ là cô ấy cố ý kiến sắp đặt mọi chuyện để được kết hôn với cậu, vậy cậu đã từng nghĩ cô ấy mong muốn điều gì?
Triết Liệt không thể ứng phó kịp với một tràng lí luận của Từ Lâm, nhưng cậu ta vẫn hình dung được tình thế của mình hiện tại.
– Thuyên An là một cô gái tốt, là người mà thuộc hạ yêu thật lòng nên thuộc hạ mới phải buông tay cô ấy. Cho dù thuộc hạ có quay lại thì cô ấy cũng sẽ không chấp nhận mối quan hệ ngoài luồng đó, càng không thể có chuyện cô ấy chấp nhận thuộc hạ li hôn với
Lisa để quay lại với cô ấy.
Từ Lâm gật gật đầu rồi cười nhẹ, hắn trầm tư nói.
– Cậu nói đúng, không ai lại muốn bản thân mình trở thành kẻ chen chân vào hạnh phúc gia đình người khác cả. Và không có gã nào lại muốn người mình yêu chịu thiệt thòi! Nhưng tôi vẫn hy vọng cậu có thể đưa ra quyết định đúng đắn cho bản thân mình, cứ dùng lòng mình để cảm nhận!
Dứt lời, hắn ném tàn thuốc xuống và giơ chân giẫm lên, đồng thời vỗ nhẹ lên vai Triết Liệt vài cái; hắn vừa nhìn đồng hồ vừa nói.
– Đã đến giờ hẹn với bác sĩ rồi, tôi đi đón Dĩ Xuyến đây!
Hắn vừa bước đi và đang sắp mở cửa xe thì Triết Liệt đột nhiên nói lớn.
– Từ tiên sinh, phu nhân thật sự đã thay đổi được ngài. Từ tiên sinh mà thuộc hạ biết sẽ không bao giờ nói những lời đáng suy ngẫm như vậy. Nếu thuộc hạ có thể thay đổi như ngài thì khi đó thuộc hạ đã chọn được đúng mái ấm của mình!
Từ Lâm xoay người lại, cười nhẹ một cái
– Chúc may mắn!
Rồi bước lên xe và rời khỏi…..
Triết Liệt cũng đang định đến chỗ đậu xe thì điện thoại chợt đổ chuông, cậu ta điềm nhiên bắt máy.
– Có chuyện gì sao?
– ———————————-
Sau một cuộc trò chuyện, Hàn Dĩ Xuyến đã dần quên hết những chuyện từng xảy ra, cô đã không còn giữ khoảng cách với anh như lúc nãy nữa.
Đã đến giờ Phàm Diệc ra về, lúc cả hai cùng đứng lên thì đột nhiên Hàn Dĩ Xuyến lại luống cuống dụi mắt.
Phàm Diệc nhìn qua thì không khỏi lo lắng mà hỏi
– Em sao vậy?
Anh vừa kéo hai tay cô vừa xem thử tình trạng của cô, quan tâm hỏi
– Em đau ở đâu sao?
Hàn Dĩ Xuyến không thể trả lời ngay, tay cô bịt chặt hai mắt và lắc đầu.
Phàm Diệc càng lo lắng hơn nữa, anh cố gắng kéo tay cô ra để cô có thể trả lời. Nhưng mãi cô vẫn không bỏ tay ra khỏi mắt. Anh phải tiếp tục hỏi cô.
– Dĩ Xuyến, em bỏ tay ra trước đi, để anh xem thử!
Cảm thấy đã đỡ đau, Hàn Dĩ Xuyến mới từ từ bỏ tay ra, cặp mắt cô bây giờ đỏ ửng như vừa bị bụi bay vào. Cô nhìn Phàm Diệc rồi nói vài câu chấn an anh
– Em không sao đâu mà, cả tuần nay em vẫn thường xuyên bị đau như vậy, chắc là do quá mỏi mắt thôi.
Nghe cô nói xong Phàm Diệc càng thêm hoảng loạn, anh không tin nổi mà hỏi lại
– Cả tuần nay rồi? Anh ta có biết không?
Hàn Dĩ Xuyến cười và lắc đầu.
– Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, em không thể khiến anh ấy thêm phiền lòng được, chuyện của mẹ đã khiến anh ấy rất đau lòng rồi!
Phàm Diệc không nói gì nữa, anh kéo cô lại gần và hạ thấp giọng nói.
– Đứng yên nào!
Rồi ghé sát mặt vào mặt cô, môi anh đặt trước mắt cô và bắt đầu thổi nhẹ.
Hàn Dĩ Xuyến từ kinh ngạc đến khó xử, cô lúng ta lúng túng không biết phải làm gì ngay lúc này.
Cô không thích sự thân mật này của hai người, càng không thích ở nơi làm việc của cô mà anh luôn thể hiện sự quan tâm của mình vượt quá giới hạn như vậy!
Bầu không khí chỉ trong chốc lát đã yên lặng khác thường…..
– Hai người đang làm gì đấy?
Giọng đàn ông trầm thấp và lạnh lẽo bất ngờ vang lên từ phía sau khiến Hàn Dĩ Xuyến giật mình quay lại nhìn, theo phản xạ tự nhiên cô vội lùi lại vài bước để giữ khoảng cách với Phàm Diệc và bối rối nhìn Từ Lâm, cô khẽ gọi
– Lâm, anh xong việc rồi sao?
Từ Lâm vừa nhìn qua cô, thấy hai mắt cô đỏ ửng và hơi sưng, hắn không nhịn được mà bước nhanh tới, kéo cô lại gần và kiểm tra, tay hắn chạm nhẹ xung quanh viền mắt cô và hơi cao giọng hỏi
– Em đã ngồi máy tính bao lâu rồi?
Hàn Dĩ Xuyến có thể nhận ra bây giờ hắn đang nổi giận, nhưng cô thật sự không biết hắn đang giận chuyện gì, giận chuyện cô ở cùng Phàm Diệc hay chuyện gì khác nữa?
Nhưng dù là chuyện gì đi nữa thì cô cũng nên im lặng đi thì hơn, cô chỉ dám lắc đầu nhẹ
– Em chỉ làm hết những việc còn tồn đọng thôi!
Gương mặt Từ Lâm đanh lại, hắn lườm cô một cái rồi nói
– Nếu lần sau em còn ngồi trước màn hình máy tính lâu như vậy nữa thì đừng nghĩ đến chuyện đi làm làm gì!
Hàn Dĩ Xuyến uất ức cắn chặt môi rồi cúi thấp đầu.
Nhìn cảnh trước mắt khiến Phàm Diệc không nhịn nổi mà lên tiếng
– Từ tiên sinh, có phải anh đã quá rồi không? Dĩ Xuyến không được khoẻ, hơn nữa cô ấy còn đang mang thai, dù anh có tức giận cũng không nên lớn tiếng với cô ấy như vậy!
Lúc này Từ Lâm mới để ý đến sự có mặt của Phàm Diệc. Hắn nhìn Phàm Diệc và hừ lạnh một tiếng, sau đó bước đến trước mặt anh, thản nhiên hỏi
– Phàm tổng, không biết anh lại đến gặp vợ tôi có việc gì quan trọng không?
Hàn Dĩ Xuyến cẩn thận đảo mắt một vòng để quan sát cả biểu hiện trên gương mặt của hai người; Từ Lâm vẫn là nụ cười bỡn cợt treo trên môi, Phàm Diệc thì giận đến xanh mặt, tay anh đã nắm chặt thành quyền nhưng vẫn cố kìm nén cơn thịnh nộ mà đáp lại.
– Từ tiên sinh, tùy tiện chen vào cuộc nói chuyện của người khác không phải là đã quá thất lễ rồi sao?
Câu nói của anh mười phần thì đã có chín phần châm chọc, khiêu khích; nhưng trả lại anh lại là gương mặt chai lìa của Từ Lâm, hắn cười nhếch mép
– Vậy ư? Nhưng chúng tôi đã đặt lịch với bác sĩ rồi, tôi đến đưa vợ tôi đi đến bệnh viện là tùy tiện?
Gương mặt Phàm Diệc lúc này thật sự rất khó coi, cổ họng anh như bị chặn lại, không thể đáp trả lại Từ Lâm nữa.
Hàn Dĩ Xuyến bị kẹt ở giữa thật sự không biết phải phân giải thế nào, nếu không cẩn thận thì không biết chừng bọn họ có thể đánh nhau tại đây!
Cô lần lượt nhìn hết người này rồi lại nhìn người kia, cuối cùng chỉ dám níu hờ tay áo Từ Lâm và nhẹ giọng gọi
– Lâm, anh đừng như vậy, mọi chuyện cũng đã qua rồi….
Từ Lâm quay lại nhìn cô rồi đẩy mạnh Phàm Diệc ra, nhìn đồng hồ rồi nói
– Đã đến giờ hẹn với bác sĩ rồi, chúng ta đi thôi!
Vừa nói hắn vừa vòng tay qua sau lưng Hàn Dĩ Xuyến và đưa cô rời đi.
Phàm Diệc hụt hẫng nhìn theo và chỉ thấy Hàn Dĩ Xuyến ngoảnh lại nhìn một lúc rồi cũng bước đi thẳng.
……………………………
Vừa ra đến bãi đậu xe, Hàn Dĩ Xuyến đã vội gặng hỏi
– Lâm, anh cố tình đúng không? Anh nói chúng ta phải đến bệnh viện là nói dối, rõ ràng tuần sau nữa mới là ngày kiểm tra định kỳ, anh nói như vậy là cố tình công kích Phàm Diệc?
Từ Lâm không ngăn lại mà chỉ đứng cười nhìn cô, chờ cô nói xong mới trả lời.
– Anh không nói dối, hôm nay chúng ta thật sự có lịch hẹn với bác sĩ!
Hàn Dĩ Xuyến kinh ngạc nhìn hắn, cô khó hiểu mà hỏi
– Lịch hẹn? Lịch hẹn gì chứ?
Từ Lâm đưa tay xoa xoa đầu cô rồi lướt ngón tay xuống mắt cô, vuốt nhẹ xung quanh đó, thấp giọng nói
– Là lịch hẹn với bác sĩ chuyên khoa mắt, anh muốn chữa khỏi mắt cho em!
Hàn Dĩ Xuyến im lặng nhìn hắn rất lâu, ngực lại nhói lên, cuối cùng cô cũng đưa ra suy nghĩ của mình.
– Anh đã biết rồi? Vậy nên mới âm thầm lên lịch hẹn như vậy?
Từ Lâm gật đầu thừa nhận
– Phải, anh biết em đã phải khó khăn đến thế nào khi làm việc, khi xúc động, anh biết em rất đau, rất khó chịu nên anh không muốn chần chừ thêm nữa. Dĩ Xuyến, nghe lời anh, làm phẫu thuật được không em?
– ———————————-
Giữa một khu đất bỏ hoang, một chiếc xe đã đợi sẵn và sau đó là một chiếc xe khác chạy đến, hai xe với hai chiều ngược nhau nhưng khi cửa kính xe vừa giao nhau thì giọng người đàn ông liền cất lên.
– Cô nói rõ hơn xem, là người của lão phu nhân?
Người phụ nữ tháo cặp kính đen, đó không phải ai khác mà chính là Ninh Diệp, bà thận trọng nói
– Tôi đã xác nhận lại rồi, chắc chắn là người của Từ lão phu nhân. Bây giờ chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?
Người đàn ông ngồi trên chiếc xe còn lại chính là Triết Liệt, cậu ta thử hỏi
– Cô có chủ kiến gì?
Ninh Diệp suy nghĩ một lúc rồi đưa ra quan điểm của mình.
– Nếu Từ lão phu nhân đã ra mặt giúp đỡ rồi thì chúng ta nên rút lui thì hơn, tránh để Hắc Long chú ý.
Triết Liệt nghe xong liền lắc đầu, cậu ta đột nhiên nở một nụ cười rất thâm sâu.
– Chúng ta không thể rút lui. Giết cô ta đi! Người mà lão phu nhân cài vào, cô hãy giết cô ta đi! Nếu cô ta sống thì chúng ta đều sẽ chết!
Ninh Diệp cảm thấy mơ màng không hiểu gì, bà liền hỏi
– Đó không phải người cùng thuyền với chúng ta sao?
Triết Liệt lại lắc đầu, ánh mắt hướng về phía xa xăm, cô đơn nói.
– Lão phu nhân sẽ không để Từ tiên sinh tìm lại được hài cốt của phu nhân. Bởi vì đối với bà ấy chỉ có huyết thống mới là quan trọng, bà ấy không quan tâm Từ tiên sinh do người phụ nữ nào sinh ra, chỉ cần biết ngài ấy là con cháu Từ gia. Bà ấy không muốn người thừa kế của Từ gia phải vướng bận vì một người phụ nữ vô dụng!
Một luồng khí lạnh lẽo xông đến tận từng sợi dây thần kinh của Ninh Diệp, bà hoảng sợ hỏi
– Ý cậu là gì? Từ lão phu nhân rốt cuộc là thế nào?
Triết Liệt thở dài nặng nề và tiếp tục nói
– Ba mươi lăm năm trước, lão phu nhân đã chăm sóc và chấp nhận phu nhân? Giả dối cả thôi! Chẳng qua bà ấy đang huấn luyện một con chó trung thành cho mình. Kết quả là phu nhân không đủ sức mạnh để bước chân vào Từ gia, vậy nên lão phu nhân đã bỏ rơi bà ấy. Thiếu phu nhân là con rối mà lão phu nhân lựa chọn tiếp theo. Sáu năm trước vì Từ tiên sinh đã kết hôn với cô ấy nên lão phu nhân mới bỏ ra sáu năm để mua Tony Ward để huấn luyện thành một con chó khác, một con rối có thể giúp bà ấy giữ được con người Từ tiên sinh. Thiếu phu nhân đã may mắn vì Từ tiên sinh đưa cô ấy trở về, nếu không, cô thử nghĩ xem lão phu nhân sẽ làm gì cô ấy? Tiểu Hiên là con của Từ tiên sinh, là huyết thống của Từ gia!
Hai tay Ninh Diệp lạnh run cả lên, bà không thể tin nổi mà lắc đầu.
– Ma quỷ, bà ta rõ ràng là con quỷ ăn thịt người!
Triết Liệt lấy một điếu thuốc và đưa vào miệng ngậm, châm lửa rồi nói
– Cô cũng không thể kết luận nhanh chóng như vậy được! Lão phu nhân làm vậy tuy rằng đã khiến những người phụ nữ liên quan đến đàn ông của Từ gia phải gặp khổ sở nhưng thật chất bà ấy chỉ muốn trái tim của những người đàn ông đó không bị hoá đá.
Ngừng một lát, cậu ta lại nói tiếp trong khói thuốc mờ ảo
– Lão phu nhân xuất thân từ dòng dõi hoàng tộc và cuộc hôn nhân giữ bà ấy với lão thái gia chính là một cuộc hôn nhân thương mại. Bà ấy rất yêu lão thái gia nhưng trái tim lão thái gia chỉ có mỗi một người phụ nữ, đó là một người phụ nữ xuất thân bần hàn, cô ấy là một người vẽ tranh biếm họa ở lề đường. Trái tim lão thái gia đã sớm hoá đá từ khi kết hôn với lão phu nhân. Chính vì điều đó mà lão phu nhân không muốn nỗi đau này lặp lại trên người Từ tiên sinh sau khi chứng kiến con trai mình cũng như chồng mình, đều bị hôn nhân thương mại biến thành một con xác sống. Nguyện vọng cả đời của lão phu nhân chính là muốn một lần được nhìn thấy chồng mình cười, khóc. Nhưng điều đó là không thể! Điều mà bà ấy cả đời không làm được nhưng phu nhân làm được, thiếu phu nhân làm được! Vậy nên bà ấy đã chọn họ. Nhưng dù sao đi nữa thì bà ấy và họ cũng không cùng đẳng cấp, xuất thân. Đối với bà ấy họ đều là những người phụ nữ bình thường! Bà ấy muốn biến những người phụ nữ có thể làm cho những người đàn ông trong gia đình bà ấy luôn tươi cười trở thành những có vị thế trong giới thượng lưu này!
Ninh Diệp thoáng chốc liền im lặng, lát sau bà mới hỏi
– Nếu tôi giết cô ta thì sẽ khiến Hắc Long chú ý.
Triết Liệt lắc đầu và nói
– Dụ cô ta ra bên ngoài, tôi sẽ xử lý. Ba ngày nữa Từ tiên sinh sẽ có một lô hàng mà ngài ấy đích thân vận chuyển đến Malaisia, lần này chúng tôi sẽ đi đường biển. Đây chính là thời điểm tốt nhất để cô hành động, hãy bí mật đem hài cốt của phu nhân ra bến tàu, tôi sẽ thông báo với Từ tiên sinh để trợ giúp và đưa cả hai người trở về an toàn. Nhưng phải thật sự cẩn thận!
Ninh Diệp gật đầu một cách chắc chắn nhưng trong lòng vẫn dâng lên một dự cảm không lành.
– —————————————–
Hàn Dĩ Xuyến vẫn chưa đủ dũng cảm để đưa ra quyết định với sự sắp xếp của Từ Lâm, cô cứ liên tục nhìn qua hắn đang tập trung lái xe, phải rất lâu cô mới hỏi
– Lâm, nếu em làm phẫu thuật thì bảo bảo vẫn an toàn chứ?
Nghe cô hỏi, Từ Lâm liền quay sang nhìn cô, hắn không chút do dự mà trả lời.
– Anh nhất định sẽ bảo vệ em và con đều khoẻ mạnh ra khỏi phòng phẫu thuật. Con sẽ không rời khỏi bụng em cho đến ngày em sinh ra nó!
Hàn Dĩ Xuyến cắn cắn môi nhìn hắn, cô ngập ngừng một lúc
– Vậy nhỡ… em không còn nhìn thấy gì nữa…..
– Sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra!
Cô còn chưa kịp nói dứt câu thì Từ Lâm đã nhanh chóng cắt ngang.