Đọc truyện Tổng Giám Đốc, Ăn Trước Yêu Sau – Chương 32: Anh bị thương
Edit: Junie
Beta: Diep Diep
Đôi mắt Hạ Ngưng Âm chú ý mảng sưng đỏ tại lồng ngực Tư Khảm Hàn, vô thức cắn móng tay, cảm giác áy náy dâng trào trong ngực.
Cô thật lòng không cố ý, mặc dù từ đầu đến giờ cô không ưa anh, đối với thái độ của anh càng thêm chán ghét, nhưng cô cũng chỉ nhất thời nói cho đã miệng, chứ chưa có ý nghĩ trả thù anh.
Thời gian lẳng lặng trôi, hai người họ trầm mặc chờ đợi tiếng nói của đối phương, lát sau, thư ký Lam gõ cửa, nhanh chóng đi vào, sau lưng có thêm người đàn ông tuấn tú.
Lam Nguy thấy Tư Khảm Hàn quần áo xốc xếch, tròng mắt nhìn qua lại bọn họ, đến tột cùng là người nào bị thương.
Anh chần chờ mở miệng, “Tư tổng, anh bị thương?”
Tư Khảm Hàn lẳng lặng cởi tây trang, lộ ra một mảng sưng vù trước ngực.
Lúc này Hạ Ngưng Âm cũng bước tới, đập vào mắt là vết thương đỏ chói, tiếp theo tự động liếc qua vẻ mặt của Tư Khảm Hàn.
Lam Nguy vừa nhìn đã kinh ngạc quay đầu hướng tới Hạ Ngưng Âm, cũng hiểu đại khái sự tình, vội vàng dắt tay người đàn ông kia, “Tuyên, mau trị thương cho Tư tổng, có nghiêm trọng không?”
Hạ Ngưng Âm bởi vì đau lòng, đem hết mọi sự chú ý đặt lên người Tư Khảm Hàn, mặc cho người bác sĩ mới vào phòng là Lăng Tuyên.
Hạ Ngưng Âm nghe được tên gọi quen thuộc, ngước mắt nhận ra là anh ta như không thể tin được, giật mình thốt lên: “Tuyên ca.”
Còn Lăng Tuyên từ lúc đi vào thấy sự xuất hiện của cô cũng ngạc nhiên không kém, đặc biệt sự quan tâm của cô dành cho Tư Khảm Hàn làm lòng anh bức bối, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, đối với Hạ Ngưng Âm chỉ cười mỉm “Tiểu Âm, em cũng ở đây à.”
Nhưng nào có thời gian để hàn huyên, Lăng Tuyên nhanh chóng xử lý vết thương theo chuẩn mực lương tâm người bác sĩ.
Tư Khảm Hàn nghiêng đầu đến chỗ phát ra âm thanh, cuối cùng rơi vào đúng cảnh Hạ Ngưng Âm cười dịu dàng với Lăng Tuyên, sau đó mắt cô cũng chạm phải mắt anh khiến cô nhất thời bối rối, rũ hàng mi dài như đứa trẻ mắc phải lỗi sai, nhép nhép miệng, tiếng xin lỗi thủy chung không nói thành lời.
Tư Khảm Hàn nhăn trán, cũng không có ý nói thêm, bởi vì anh đang rất đau với vết thương của mình, khóe miệng co quắp, cặp mắt vẫn bất động như sơn.
Lam Nguy là người ngoài cuộc, nhạy cảm phát hiện bầu không khí có sự trầm mặc dị thường, tinh ý dò xét Hạ Ngưng Âm và Lăng Tuyên, đôi môi lại giật giật cười rất thần bí.
Rất nhanh, Lăng Tuyên đã giúp Tư Khảm Hàn bôi thuốc xong, thu dọn đồ đạc quay sang bàn chuyện công việc với thư ký Lam.
Tư Khảm Hàn nhận lấy áo sơ mi từ tay Lam Nguy, ưu nhã mặc vào, điềm tĩnh hạ lệnh đuổi khách: “Lam Nguy, tiễn Lăng tiên sinh.”
Lam Nguy gật đầu, nhưng phát hiện giữa Hạ Ngưng Âm và Lăng Tuyên có lời muốn nói lại thôi, Hạ Ngưng Âm khẽ mỉm cười với anh, đưa tay chào tạm biệt.
Lăng Tuyên cười gượng gạo, đôi mày rậm nhếch lên, sau đó đi theo Lam Nguy rời khỏi phòng.
Phòng lớn thế chỉ còn lại Hạ Ngưng Âm cùng Tư Khảm Hàn, con ngươi sắc bén thu hết những cái liếc mắt đưa tình của cô dành cho tên kia, mím môi thật chặt.
Tư Khảm Hàn nâng tay trái lên nhìn đồng hồ chỉ đúng 11 giờ 30, thời gian trôi thực nhanh, mắt lại nhìn bản khế ước dang dở, chau mày kiếm, tới bên sofa, ngồi xuống.
Anh cầm văn kiện lên, mặc cho sự lo sợ của Hạ Ngưng Âm, lạnh lùng bảo: “Tới đây.”