Bạn đang đọc Tông Chủ Ác Ma Của Ta – Chương 34: Trái Tim Ác Ma Có Phản Ứng Lạ
Khiêm Tử Lăng phóng Huyết Kiếm bay thẳng ra cửa với tốc độ kinh hoàng,Mộ Tuyết nhanh chân nhảy lùi ra sau,liền dùng kinh công chạy đi.
Huyết Kiếm theo lệnh truy sát kẻ thù,đuổi theo Mộ Tuyết sát nút,Mộ Tuyết dù có rẽ qua mấy khúc quanh,nó vẫn bám đuôi không tha.
_Ôi đệt! kiếm hay hoả tiễn mà theo ông gắt rao như vậy hả?
Mộ Tuyết xoay người ,triệu Hoả Lôi ra tay ,dùng hết linh lực đang có gạt mũi Huyết Kiếm.
_Choang!
Huyết Kiếm trúng chiêu lệch hướng lộn mấy vòng rồi cấm mũi xuống đất,cũng vừa lúc Tử Lăng dịch chuyển đi đến.
Bọn lính gác đi tuần thấy Tử Lăng thì hoảng hồn.
_Đại Vương,Đại Vương,có chuyện gì mà Ngài lại đến đây ạ!.
Tử Lăng rút kiếm cầm lên
_Hừm! có kẻ khả nghi đã chạy đến đây! đây là nơi nào?
_Dạ dạ bẩm! đây là Hành Cung nghỉ ngơi của các nữ nhân ứng tuyển Cung Phi ạ!
Tử Lăng mặt đanh lại ,gằn giọng.
_Mau bảo bọn chúng tập trung ra đây hết cho Bổn Vương xem.
_Dạ dạ tuân lệnh.
Nghe lệnh đòi,Sếu Ma Ma vội chạy đến tiếp giá.
_Lão Nô tham kiến Đại Vương.
Khiêm Tử Lăng ngồi trên ghế ngọc mà bọn lính đã mang đến đặt ở hành lang ,nhìn bọn nữ nhân được triệu ra đứng trên sân.
_Nói! khi nãy ai đã rời Biệt Viện?
_Có người Rời biệt viện sao ạ!.
không thể nào! số người nhập Cung vẫn còn đông đủ ,Lão Nô đã liên tục đi kiểm tra từng phòng! không thể có người rời đi mà Lão Nô không biết được!
_Hừm! ý của bà là ta mắt kém! không biết chính xác tên đột nhập chạy đi đâu sao?
_Ý ý! của Lão Nô không phải như vậy! xin Đại Vương bớt giận!.
Tử Lăng ngồi hơi nghiêng sang trái,một chân gác lên ghế một chân chạm đất ,một tay cầm Huyết Kiếm cấm mũi xuống đất ,một tay gác lên gối ,y nhếch mép cười ,trong khi ánh mắt thì sắc lạnh nhìn về bọn nữ nhân,khiến cho họ sợ run lẩy bẩy,cúi mặt chẳng dám ngước lên.
nhìn.
_Hừm!.
thay vì đợi đến sáng mai tuyển Phi,ta nhân dịp này lựa chọn Cung Phi luôn thể!.
từng người,từng người một đi đến trước mặt ta!.
bắt đầu từ người bên trái hàng đầu tiên!
Bọn nữ nhân bắt đầu đi lên
Mộ Tuyết đứng ở hàng giữa cạnh A Thố.
_Cũng may là khi đó hắn chưa nhìn thấy ta!.
_Ân Nhân! khi ngài đi ta đã lấy một bộ y phục đặt vào chỗ của ngài! có lẽ vì ngài đen quá nên Sếu Ma Ma không thèm để ý đến,bà ta chỉ nhìn qua một lượt là rời khỏi phòng!
_Ngươi thông minh đó !
_Bùm!
_Ôi má ơi! giật cả mình! chuyện gì vậy?
Giữa lúc đó thì một tiếng nổ vang lên làm cho Mộ Tuyết giật bấn người,khi y ngó lên chỗ của Tử Lăng thì chỉ nghe tiếng hắn càu nhàu.
_Cái gì mà Tuyết Thiên Tằm!.
sâu bọ gớm ghiếc!.
muốn thành tuyết sao?Bổn Vương cho ngươi toại nguyện! hừ! người! tiếp! theo!
Thì ra có một con Tằm Yêu vừa ra diện kiến,chỉ nghe qua tên của ả có chữ Tuyết ,Khiêm Tử Lăng đã một chưởng nghiền ả thành tuyết mịn.
Bọn nữ nhân sợ điếng hồn,có kẻ ngất xỉu luôn,Sếu Ma Ma bèn cho người khiêng quăng ả ra khỏi Cung,tránh làm cho Khiêm Tử Lăng thêm phát điên.
Một Quỷ Nữ có dung mạo sắc sảo ,y phục màu đen lấp lánh ánh pha lê,trang sức phụ kiện sang trọng chầm chậm đi đến đứng cúi đầu hành lễ trước Tử Lăng.
_Tiểu nữ Kim Ngọc Cốt tham kiến Đại Vương!.
Nhan sắc của Kim Ngọc Cốt đúng là mê hoặc ả có làn da trắng mịn màng,môi mọng đỏ thắm,mũi cao ,mắt phượng,đôi mi như mưa,eo thon chân dài ,ngực sữa tròn lẳng lấp ló như muốn trào ra khỏi chiếc áo yếm ẩn dưới lớp vải mỏng manh của y phục ngoài ,nụ cười quyến rũ khiến cho nam nhân nhìn vào là tim rạo rực say đắm.
Khiêm Tử Lăng đổi tướng ngồi thành hai chân chạm đất ,hai tay vịn lên chuôi kiếm để phía trước.
Khiêm Tử Lăng nhìn nàng không chớp mắt,nhìn lâu đến nỗi làm cho Mộ Tuyết đứng đằng xa bức bối,hai tay của y nắm chặt vào vạt áo trước ,vò xé liên hồi.
_Grừ nhìn gì mà nhìn lâu thế hả?Ả chẳng qua chỉ là một bộ xương khô cẩn vàng cẩn ngọc thôi có gì đẹp đâu mà nhìn! grừ! không được nhìn nữa,grừ!.
A Thố đứng kế bên trông thấy cũng lúng túng.
_Ân nhân! ân nhân xin người bình tĩnh!
_Bình tĩnh cái gì?ta đây rất bình tĩnh!
_Ngài xé nữa thì chỉ còn lại cái áo yếm thôi đó!.
_Hả?
Mộ Tuyết lúc này mới nhìn lại thân y,thì há họng
_Ớ! sao sao !.
còn có hai cánh tay áo thôi vậy?
Do Mộ Tuyết xé hăng quá nên chiếc áo ngoài đã bị xé nát hết vạt trước,dây lụa buột ngang eo cũng rơi xuống đất,áo của y bây giờ chỉ còn thân sau và hai cánh tay áo,phía trước lộ hết áo yếm ra ngoài.
Nhưng do y đã biến hình thành nữ nhân nên nhìn y có chút khiêu gợi chứ không phản cảm.
_Grừ!.
Khiêm Tử Lăng! chết bầm đáng ghét!
Tử Lăng hỏi
_Kim Ngọc Cốt?ngươi thuộc dòng tộc nào?
_Dạ Tiểu nữ thuộc Dòng Tộc Quỷ Tướng Kim Ngọc ở Tây Ma Vực.
_Ừm!.
đúng là có cốt cách! ta phong nàng làm Kim Phi ,người đâu đưa Kim Phi về Cung nghỉ ngơi đi.
_Dạ! đa tạ Đại Vương!
Khiêm Tử Lăng lúc này nhìn.
đến hàng ngũ của Mộ Tuyết,thấy y đen đúa kỳ lạ liền gọi y đến trước mặt.
_Hửm! cái cái ả đó ! cái ả chỉ có đôi mắt thấy tròng trắng đó bước đến đây!.
Mộ Tuyết ngớ người một lúc
_Ta mắng nhỏ vậy mà hắn cũng nghe hả? Tai thính thế!
Mộ Tuyết rụt rè bước chầm chậm đi lên
_Đừng nhận ra ta,không nhận ra ta,không nhận ra ta!.
hic!
Mộ Tuyết đứng hai tay để hoa lan ngay chỗ rốn,cúi mặt né tránh ánh mắt của Tử Lăng.
_Dạ dạ dạ!.
Tham tham tham! kiến Đại Vương!
Mặt của Tử Lăng khó chịu,một đầu mài nhếch cao,mắt khẽ nheo ,cứ như đang nhìn thấy một loài sinh vật lạ.
Y đứng lên bước ra khỏi ghế ,một tay cầm Huyết Kiếm,đi đến bên Mộ Tuyết,một nhịp chân bước của Tử Lăng là mười nhịp đập tim của Mộ Tuyết,tim của y vì sợ mà đã vọt lên trên cổ họng rồi.
_Ngươi!
_Á!
Mộ Tuyết vừa nghe tiếng của Tử Lăng đã hoảng vía ngã ra sau,Tử Lăng theo phản xạ dùng tay vòng qua eo đỡ sau lưng Mộ Tuyết.
Cả hai đưa mắt nhìn nhau ngỡ ngàng,Mộ Tuyết bậm chặt môi để không cho hai cánh môi run lập bập,mắt không chớp một cái nào khiến cho đôi mắt phím hồng ướt lệ,trống tim y đánh liên hồi.
Tử Lăng cũng nghe tiếng tim mình đập loạn xạ.
_”Má lún đồng tiền! ánh mắt mèo con ngấn lệ!.
“
Tử Lăng đỡ Mộ Tuyết đứng thẳng lên,y hỏi
_Ngươi tên là gì?thuộc dòng tộc nào?
_Dạ dạ dạ!.
Tiểu nữ là Điệp Tinh tự tu luyện,tên gọi là Lãnh Trợ Cấp.
_Hả?! ngươi cũng mang họ Lãnh!
_Hước!.
Mộ Tuyết sợ đông cứng người
_”Hận người ,hận tên ,hận luôn cả họ hả ?đừng mà ,người đả thương ngươi không phải là ta đâu!.
đừng hận ta!.
“
_Tại sao da của ngươi lại đen như thế?Điệp Tinh ta cũng đã thấy nhiều! chẳng có ai tự tu luyện mà ra hình thù kỳ quái như ngươi!.
_Dạ dạ tại tiểu nữ bị trúng độc ạ!.
_Hừ!.
Sếu Ma Ma!
_Dạ có Lão Nô!
_Cho ả này làm nô tỳ phục vụ ở Thẫm Cung của ta.
_Ớ!
Sếu Ma Ma há hốc mồm
_”Đúng là khẩu vị khác người! “
_Dạ! tuân lệnh.
Sau một lúc không tra ra người khả nghi,Khiêm Tử Lăng cũng không truy cứu nữa,nhưng trước đó cũng cho bay màu cả chục ả yêu tinh ,quỷ nhân làm cho Hắn chướng mắt.
A Thố vì là Miêu Tinh nằm trong dòng dỗi Ngũ Tinh có tiếng ở Tây Ma Vực nên cho ở lại làm.
nô tỳ phụ trách bắt chuột,đuổi gián đuổi ruồi.
! !
Đông Kỳ Vân ngồi trên giường vận công điều khí,y thi triển linh lực cố biến cái ghế đẩu đặt ở trước mặt thành hình người,nhưng biến mãi vẫn không biến ra được gì.
_Grừ!.
thuật biến hình dễ như vậy mà ta bây giờ lại không thi triển được!.
làm sao qua mặt được cái Tên Hồ Ly đó đây chứ?Hic!.
lẽ nào cả đời Đông Kỳ Vân này anh Tuấn Phong lưu lại chết già trong Quỷ Cung chứ hả?không,không được ta còn phải lấy vợ,còn phải sinh con sinh cháu ta không muốn ở lại đây! hic hic!.
không có ta sẽ là một thiệt thòi lớn nhất của các mỹ nhân Trung Nguyên!.
ta! biến!.
grừ!.
biến!.
á!.
_Cạch!.
.
bịch!.
Tiếng cửa ở gian nhà bên ngoài mở ra làm Đông Kỳ Vân chú ý,Y thu linh lực lại,bước xuống giường đi ra cửa xem thử,thì thấy Bạch Diễn Tình mặt mài đầy máu,y phục rách rưới,máu loang lổ khắp thân đã ngã nằm sấp bất tỉnh trên sàn nhà.
Y hớt hãi chạy đến đỡ hắn lên.
_Diễn Tình,Diễn Tình ngươi bị sao vậy?Lại bị tên Khiêm Tử Lăng đánh nữa à!.
sao khổ đến như vậy hả?
Đông Kỳ Vân xốc Bạch Diễn Tình lên bế vào trong đặt xuống giường,rồi độ linh lực vào cơ thể hắn điều thương.
Một lúc sau Đông Kỳ Vân lấy khăn nhẹ nhàng lau máu băng vết thương cho Bạch Diễn Tình.
Lúc này Bạch Diễn Tình tỉnh lại,hắn đưa mắt nhìn Đông Kỳ Vân.
_Ngươi lại dùng linh lực điều thương cho ta à?hừ!.
không biết tự lượng sức ,còn một chút sao không giữ lại cho ấm người!.
đồ ngu ngốc.
Đông Kỳ Vân vừa lau vết máu trên bàn tay của Bạch Diễn Tình vừa nói.
_Hừ!.
nếu nói đến ngu ngốc ta sao bằng ngươi,đã biết rõ Khiêm Tử Lăng chỉ thích gương mặt của Lãnh Mộ Tuyết sao ngươi còn biến trở lại gương mặt của mình làm gì,chọc giận hắn chỉ có mà chuốc hoạ.
Bạch Diễn Tình nổi cáu ,giật tay lại,ngồi dậy.
_Hừ!.
đó là chuyện của ta! ngươi không cần phải quản! đừng tưởng lần trước nói vài lời giúp ta giải vây thì sẽ trở thành ân nhân của ta nhé! hừ!.
Bạch Diễn Tình phóng đuôi ra quấn lấy cổ của Đông Kỳ Vân đưa lên cao.
_Á! thả ta xuống!.
thả xuống! ặc ặc! tên Hồ Ly thúi,tên Hồ Ly vô ơn! ặc ặc! lần trước nếu không nhờ ta nói giúp thì Khiêm Tử Lăng đã xé nát thây của ngươi rồi! ặc ặc! Hồ Ly điên khùng! ặc!
_Hừ!
Bạch Diễn Tình rút đuôi về làm cho Đông Kỳ Vân té rầm xuống sàn nhà,y ôm mông nhảy dựng.
_Á!.
cái mông của ta!.
!.
Từ khi Bạch Diễn Tình cứu Đông Kỳ Vân về Quỷ Thành luôn giữ y ở lại Biệt Viện của mình,Đông Kỳ Vân ban đầu nhìn thấy Bạch Diễn Tình đều sợ đến ngất xỉu.
Một ngày Y có thể ngất trên mười lần,đến một hôm Khiêm Tử Lăng ngoại thương đã lành ,điên tiết xông vào phòng của Bạch Diễn Tình.
Đôi mắt đỏ hằn hộc nhìn Bạch Diễn Tình như muốn ăn tươi nuốt sống.
_Đại ! Đại Vương sao lại đến đây giờ này ạ!.
Người không cho thông truyền ,Diễn Tình không kịp chuẩn bị đón tiếp,thật là thất lễ quá!.
_Hừ! yaa!
_Bốp!
_Rầm!
Không nói không rằng Tử Lăng phát chưởng đánh ngã Diễn Tình,khiến cho y bay vào cái bàn trà vỡ tan tành.
_Đại Vương tha tội,Đại Vương tha tội!.
_Đứng lên!.
Mộ Tuyết không có hèn nhát mà quỳ như vậy!.
đứng lên cho ta!.
Bạch Diễn Tình vừa đứng lên đã bị Tử Lăng dùng tay bốp lấy cổ Y.
_Grừ!.
tại sao! tại! sao!
_Á! ặc! ặc! Đại Vương! ặc !.
_Bốp! bốp!
Bạch Diễn Tình bị bóp cổ dập mạnh vào vách phòng liên tục,Y đau đớn ,mặt đỏ tía ,miệng ọc máu ,không thể chống lại nổi sức mạnh trâu bò của Tử Lăng lúc này,Y chỉ có thể dùng hai tay giữ lấy cổ tay của Tử Lăng một cách bất lực.
Đông Kỳ Vân vì tiếng đỗ vỡ mà giật mình tỉnh dậy,Y nghe tiếng Tử Lăng la hét,trong lòng có chút sợ hãi nhưng cũng len lén đi ra phía phòng ngoài xem xét,thấy cảnh tượng Y vội đánh một đạo bùa đến Tử Lăng,nhưng linh lực của Y đã bị giảm một nửa,đạo bùa chưa bay đến nơi đã bị Tử Lăng dùng ánh mắt thiêu ra tro.
_Dừng tay đi!.
biến!.
_Hừm!
_Chíu! phừng phựt!
Tử Lăng buông Bạch Diễn Tình ra quay sang nhìn Đông Kỳ Vân,khiến Y phát hoảng run lẩy bẩy.
_Á! ta ta ta ! đùa thôi,ta đùa thôi!.
đừng giận,đừng giận! Tử Lăng Ca Ca bớt bớt giận!
Khiêm Tử Lăng đã lâu lắm chưa nghe lại Đông Kỳ Vân gọi Y là ca ca ,bất chợt nghe thấy liền nhớ đến Tạ Quang Hành.
_Hừm! ở Bách Kiếm Sơn Trang ngươi dùng Đạo bùa của mẹ ta đánh văng ta bay đi cả trăm dặm,ta còn chưa tính sổ với ngươi! bây giờ ngươi ở trong Địa bàn của ta , lại dùng bùa chú đánh lén ta!
_Tử Lăng ca ca!.
khi đó ta lỡ tay thôi,chỉ lỡ tay đánh nhầm bùa thôi! hề hề!.
_Vậy sao?vậy còn bây giờ!.
_Hước!.
ta! ta!.
bây giờ! ta linh lực yếu! đạo bùa khi nãy dù có đánh trúng huynh cũng chỉ như gãi ngứa thôi mà!.
ta chỉ muốn huynh bình tĩnh lại thôi!.
huynh hận Lãnh Mộ Tuyết nhưng cũng đâu thể trút giận lên Cung Phi của mình chứ! hắn hắn là Bạch Diễn Tình không phải Lãnh Mộ Tuyết!.
hắn luôn trung thành với huynh! xin hãy tha ,tha cho hắn đi!
Tử Lăng liếc sang nhìn Bạch Diễn Tình thấy hắn đang quỳ một gối vẻ mặt kinh hãi vẫn chưa hết,ho sù sụ ôm ngực nhăn nhó,rồi lại nhìn vào Đông Kỳ Vân.
_Bạch Diễn Tình tại sao ngươi bắt hắn về đây mà không nói với ta!.
ngươi là Cung Phi của ta,lại giấu người trong Tư phòng của mình?
Bạch Diễn Tình sợ hãi vừa quỳ vừa bò đến trước mặt Khiêm Tử Lăng nói.
_Xin Đại Vương tha tội! bởi vì Đại Vương suốt mấy ngày qua điều khí dưỡng thần không muốn ai làm phiền,nên Diễn Tình chưa kịp báo cho Người biết ạ!.
_Vậy sao?hay ngươi muốn mưu tính điều gì?
_Diễn Tình không dám,Diễn Tình không dám!.
Tử Lăng đảo mắt suy nghĩ điều gì đó,rồi nói.
_Vậy thì cứ để hắn ở đây cho ngươi canh giữ,nếu hắn trốn mất,ta sẽ lột da ngươi ra làm áo choàng.
_Dạ,dạ! tuân lệnh Đại Vương!
_Hừm!.
“Nếu nhốt hắn ở Nhà Lao ,xích mộc sẽ hút cạn máu thịt của hắn,biết đâu hắn không trụ lâu để dụ Lãnh Mộ Tuyết đến,để Bạch Diễn Tình trông chừng hắn cũng tốt,đối diện với Hồ Ly Lưỡng Tính để xem ngươi bị dày vò như thế nào, xem như là trả nợ đả thương ta lúc trước.
“
Khiêm Tử Lăng giũ áo choàng bỏ đi,Đông Kỳ Vân lao mồ hôi thở phào.
_Hừm! Tạ Tông Chủ phù hộ,hic ! cũng may là ta dùng chiêu gợi nhớ tình xưa ,không thì đã bỏ mạng rồi.
_Ụa!
Lúc này Bạch Diễn Tình ói máu ngất đi,làm cho Đông Kỳ Vân lúng túng.
_Này,này ngươi bị sao vậy hả! đừng có vờ vịt nha,ta ta bỏ mặc ngươi đó! ê! ngất,ngất thật rồi! hừm!.
Đông Kỳ Vân đi đến đỡ Bạch Diễn Tình lên thì ngạc nhiên.
_Ôi! hừ! bị thương như vậy sao không chừa chút ma lực lại cho ấm bụng,biến hình làm gì!.
thật! kỳ quái!
Bạch Diễn Tình không biết nghĩ gì trong đầu,mà trước khi ngất đi lại biến gương mặt trở về hình dạng vốn có của hắn.
Đông Kỳ Vân bèn bế hắn về lại giường ngủ thi triển linh lực điều thương cho hắn.
Kể từ đó Đông Kỳ Vân ở lại thẳm cung của Bạch Diễn Tình,không còn ngất vì sợ nhìn vào Bạch Diễn Tình nữa, phải chăng đây là phản ứng ngược của thần kinh ,không sợ vì quá sợ?
Có một điều rất kỳ lạ là Bạch Diễn Tình dù có đi đâu cũng mang bộ mặt của Lãnh Mộ Tuyết,nhưng khi trở về biệt viện của mình thì hắn biến lại gương mặt thật,điều này thỉnh thoảng cũng gây hoạ cho hắn khi mà Khiêm Tử Lăng bất chợt ghé thăm.
Hôm nay hắn to gan lại biến gương mặt mình trở lại khi Khiêm Tử Lăng muốn ân ái cùng hắn,bị chọc điên sẵn cơn hận Lãnh Mộ Tuyết ,Tử Lăng đánh Bạch Diễn Tình nhừ tử,hoạ lây sang cả các Cung Phi đến sau.
Đông Kỳ Vân ngồi xuống rót chung trà uống một ngụm rồi đi ra cửa,Bạch Diễn Tình ngạc nhiên hỏi.
_Ngươi đi đâu,giờ này là giới nghiêm ,quân tuần tra rất đông ngươi muốn chết thì cứ việc trốn đi!.
Đông Kỳ Vân nhếch mép cười khẩy
_Hừ! Đông Kỳ Vân ta vẫn còn trân quý sinh mạng lắm chứ không giống như ngươi, ta đi nhà bếp tìm gà ,Ngươi nên uống chút máu gà tẩm bổ!.
Vẻ mặt thoáng ngớ ra của Bạch Diễn Tình làm cho tim Đông Kỳ Vân đập loạn,Y đỏ mặt vội chạy đi.
_”Trời ơi ! tâm bệnh lại tái phát! chạy mau chạy mau!.
“
Y co giò chạy lẹ ra cửa
Bạch Diễn Tình thấy nét mặt sợ hãi của Đông Kỳ Vân ,hắn cũng khẽ mỉm cười.
_Hắn là người duy nhất nhớ gương mặt ta,là người thứ hai nghĩ đến thương thế của ta !.
.
!.
.
Mộ Tuyết được giao cho công việc quét dọn Thẩm Cung của Khiêm Tử Lăng,ngoài ra không cần làm gì cả cho nên Y rất rảnh thời gian mà đi lanh quanh Quỷ Cung.
_Đúng là cái gì cũng có hạng sử dụng,con mèo ánh sáng chưa gì đã biến mất rồi! ma thuật của A Thố đúng là giống như hắn! không tin tưởng được.
Nhà Lao ở chỗ mô tê nào vậy trời,đi một hồi cứ như đi vào mê cung ấy! Đông Kỳ Vân không biết hắn đã bị “thịt” chưa?tính ra hắn cũng là một mỹ nam chắc không bị rút hết linh lực rồi bán vào lầu xanh như A Thố nói chứ hả?
Y đang vừa đi vừa suy nghĩ thì thấy Đông Kỳ Vân đứng dưới một tán cây ,cầm quạt ngâm thơ thở dài.
_Uý!ta nhìn nhầm sao!.
Y dụi mắt lia lịa nhìn lại cho thật kỹ thì đúng là Đông Kỳ Vân đang đứng.
_Đông huynh!
Đông Kỳ Vân nghe có người gọi tên mình thì nhìn sang ,y giật bấn nhăn mặt.
_Khiếp!sao lại có Ả Quỷ chết Cháy xấu xí đến như vậy chứ?cung nữ mỹ miều đâu hết rồi,bộ Quỷ Cung hết tiền trả công thuê người đẹp rồi sao,sao lại tuyển cái thứ này vô đây ám Hoàng Cung thế này.
?
_Đông huynh ,huynh chưa chết à,thật là tốt quá,ta còn định đến Nhà Lao tìm huynh đấy.
Đông Kỳ Vân ngạc nhiên
_Cô nương ta không quen biết cô nương,cô tìm ta làm gì hả?
_Xùy! là ta,là ta nè!.
Lãnh Mộ Tuyết.
_Á!
Đông Kỳ Vân kinh hãi thốt lên
_Là là là! Lãnh sư huynh?Khiếp!! sao huynh không biến thân thành mỹ nữ mà lại thành Quỷ Chết Cháy xấu ma chê quỷ hờn thế này?a hay là ngươi đang dối trá hả ả Đen kia?
Lãnh Mộ Tuyết liền bắt đầu hàn huyên tâm sự mỏng với Đông Kỳ Vân.
_Chuyện dài dòng lắm!.
ta bị trúng độc trái cây dại!.
sau đó!.
A! B! C! D!
Đông Kỳ Vân há họng bất ngờ
_Ta không ngờ! thật là ta không thể ngờ! Khiêm Tử Lăng lại có sở thích quái dị đến vậy!.
cỡ như huynh mà cũng chọn giữ lại bên cạnh hầu hạ!.
“Nếu là ta,ta đã một chưởng tống cổ huynh ra khỏi Quỷ Cung để thanh tẩy cảnh quan”
Mộ Tuyết thở dài.
_Bây giờ tìm được huynh rồi,chỉ còn hái Hoa Dạ Nguyệt nữa là chúng ta có thể rời khỏi đây.
_Thế còn cái bùa chú huynh bị tên Quỷ Điệp Ma Quân gì đó yểm vào người thì tính sao hả?
_Ta cũng không biết nữa ,nhưng Động Tu Linh có tấm Ngọc Thạch Diện Bích ,biết đâu nó sẽ thanh tẩy được đạo bùa này.
_Hừm! huynh không thiên về chú thuật nên nói thấy dễ nghe nhỉ!.
có nhiều loại chú thượng cổ khó giải lắm đấy!.
để ta xem thử nào !
Đông Kỳ Vân không ngại ngùng mà dùng hai tay vạch cổ áo của Mộ Tuyết ra nhìn,đôi gò bồng đảo đen thùi của Mộ Tuyết nhú ra khỏi chiếc áo yếm phân nửa ,cũng không làm cho Y xao động.
_Khó thấy quá huynh cởi nốt cái áo yếm ra đi!
_Ừ,chờ chút!
Mộ Tuyết liền đưa tay ra sau cổ định mở nút buột dây áo thì nghe tiếng quát muốn bể cổ họng của Bạch Diễn Tình.
_Hai ngươi đang làm cái gì vậy hả?
Đông Kỳ Vân chưa hiểu ra chuyện gì đã bị Bạch Diễn Tình tát cho một bạt tay ngã người qua gốc cây.
_Bốp!
_Á!
Sau đó hắn dùng ánh mắt đỏ rực ,sắc bén nhìn Mộ Tuyết.
_Cái ả Đen xấu xí này! ngươi không muốn sống rồi hả,dám đến Hành Cung của ta giở trò lẳng lơ?
Mộ Tuyết trợn mắt há họng khi thấy có một người giống hệt diện mạo của mình đứng trước mặt.
_Cửu Vĩ Hồ?
Bạch Diễn Tình tung đuôi quất Mộ Tuyết ngã xuống đất trượt dài ra sau,tiếp đến hắn còn vận ma lực đánh bồi thêm một chưởng.
Mộ Tuyết bị trúng đòn bất ngờ vẫn chưa ngồi dậy nổi nên không thể đỡ chưởng lực đang bay đến.
_Ầm.
Một luồn chưởng lực khác bay đến cản lại khiến hai luồn ma lực phát nổ.
Khiêm Tử Lăng xuất hiện.
Bạch Diễn Tình sợ sệt chấp tay thi lễ
_Đại Vương!.
Khiêm Tử Lăng nhìn vào Mộ Tuyết đang ngã nghiêng đứng dậy một cách đau đớn.
_Ngươi không ở Thẩm Cung của Bổn Vương chạy đến đây làm gì?
Mộ Tuyết nhanh trí nói.
_Dạ dạ bẩm Đại Vương! nô tỳ ! đi lấy rượu cho Đại Vương! nhưng không nhớ đường bị lạc đến đây ạ!
Khiêm Tử Lăng nhìn sang Bạch Diễn Tình.
_Ả chỉ đi nhầm vào chỗ của ngươi ,sao lại đánh ả đến như vậy?hay ngươi đang ganh ghét người của Bổn Vương.
Bạch Diễn Tình run run nói
_Diễn Tình nào dám!.
Diễn Tình không biết ả là nô tỳ hầu cận của Đại Vương nên ngỡ là kẻ gian thám thính !.
xin Đại Vương tha tội!.
Tử Lăng lại nhìn sang Đông Kỳ Vân ,thấy một bên mặt của Y in rõ dấu bàn tay thì ngạc nhiên.
_Mặt của ngươi!.
Đông Kỳ Vân sợ gây nhiều chuyện sẽ làm Mộ Tuyết bại lộ danh phận nên nhanh miệng nói.
_Là ta tự vỗ mặt mình ,ta ta đập muỗi!.
hề hề! muỗi ở Quỷ Cung hút máu dữ tợn quá!.
_Hừ!.
ta tưởng ngươi không an phận định bỏ trốn đấy chứ!
_Nào dám,nào dám!.
Lăng Ca ca đa nghi thôi!.
_Hai ngươi nên biết an phận! đừng chọc giận ta!
_Diễn Tình không dám!
_Ta dám đâu!
Đoạn Tử Lăng kéo tay Mộ Tuyết dịch chuyển đi xuyên mọi vật,chừng năm bước đã biến về Tư Phòng của mình.
Đông Kỳ Vân nhìn theo nói nhảm một mình
_Chưa kịp xem thì đã !
_Ngươi muốn xem ngực hả?được ta cho toại nguyện!.
Đông Kỳ Vân nhìn Bạch Diễn Tình một cách khiếp đảm.
_Không có,ta ta không có!.
Bạch Diễn Tình dùng đuôi quấn cả người Đông Kỳ Vân lôi vào phòng,căn phòng liền vang lên những tiếng có phần kinh dị.
_Á!.
đừng có xé áo!.
ta chỉ còn mỗi bộ này thôi!
_Á! đừng quất đuôi,đừng cắn ! đau.
đau đau! ta ta ta! cắn trả đấy nhá!.
!.
Khiêm Tử Lăng về đến nơi là xô Mộ Tuyết sang một bên,theo đà Y văng luôn vào vách phòng.
_Bốp!
_Á! ặc ặc! hai cái bánh bao của ta!.
hức hức!
_Đại Vương!.
Ngài trở về rồi! ơ! Ngài đi vội như vậy là để tìm cái ả Đen này á! ?
Tiếng của Kim Ngọc Cốt vang lên từ phía giường ngủ làm Mộ Tuyết ngạc nhiên.
“_Uý trời!.
đây là tình huống gì vậy?cái cái cái ả ngực to đó sao lại ở đây chứ?”
Kim Ngọc Cốt được gọi đến hầu hạ cho Tử Lăng,sau khi hắn từ Quỷ Điện trở về,đang thư thả để cho Kim Ngọc Cốt đấm bóp chân thì hắn chợt nhớ đến trong tư phòng vẫn còn một ả nô tỳ Đen Thui,liền gọi mấy hồi.
_Điệp Tinh?
Không nghe tiếng trả lời hắn liền hỏi lính gác Thẩm Cung mới biết Mộ Tuyết đã đi nhà bếp lấy rượu từ sớm.
Tính đa nghi nên Tử Lăng vội đi tìm Mộ Tuyết.
_Hừm!.
khi đó ở ngoài cửa ta chỉ thấy một đôi mắt trắng !.
có khi nào kẻ đột nhập đó là ả ?
Thế là đúng lúc cứu Mộ Tuyết một mạng đem về.
Kim Ngọc Cốt ẻo lả đi đến ôm lấy tay Tử Lăng cùng hắn bước về hướng gian phòng phía trong.
_Lúc Đại Vương rời đi,Ngọc Cốt đã chuẩn bị xong rượu thịt ,nước tắm cũng vừa ấm ,chúng ta vào bên trong đi Đại Vương!
_Ừm.
.
Kim Ngọc Cốt không quên ngoái đầu lại ném ánh mắt quyền lực về phía Mộ Tuyết.
_Ngươi!.
bưng khay rượu vào đây!.
Mộ Tuyết nuốt khan nén giận xuống
_”Tay ngươi bị què rồi hả?ôm người yêu của bà còn ra giọng má?bà mà hồi phục được linh lực bà sẽ đánh cho ngươi ra bã! grừ!.
chọc điên tôi mà!.
“
Phía phòng trong là một hồ nước tắm,có đá sỏi xung quanh, có trang trí đầu của những con quái thú bằng thuỷ tinh tím quanh hồ,miệng của những cái đầu này phun ra nước nóng ,phòng có yểm chú nên quan cảnh giống như một khu vườn ,có những cây táo đầy quả đỏ tươi,hơi nước bốc lên mờ ảo khắp phòng.
Khiêm Tử Lăng được Kim Ngọc Cốt hầu cởi y phục,khi chiếc áo trung y được cởi xong thì lộ ra chi chít những vết sẹo lớn nhỏ trên người hắn.
Mộ Tuyết đứng cầm khay rượu nhìn thấy mà kinh ngạc.
_”Năm xưa ở động Tu Linh trên người của hắn chỉ có vài vết sẹo ,không ngờ bây giờ lại chằng chịt thế này?”
_Này! ngươi nhìn đủ chưa?
Tiếng của Tử Lăng nói lên làm cho Mộ Tuyết chợt tỉnh,miệng y há ra từ nãy đến giờ vẫn chưa khép ,mắt chớp chớp nhìn Tử Lăng.
_Nô,nô,nô!.
Kim Ngọc Cốt khó chịu lên tiếng.
_Ngươi để khay rượu xuống rồi ra ngoài đi.
_Ờ!.
Mộ Tuyết ngồi xuống đặt khay rượu lên một cái bàn chân thấp khoảng một gang tay đang kê ở thành hồ.
Lúc này Khiêm Tử Lăng đã bước xuống hồ nước,Kim Ngọc Cốt cũng cởi lớp áo ngoài xuống,thấy Mộ Tuyết vẫn đứng đực mặt ra nên quát lên.
_Còn chưa đi?
Mộ Tuyết đi chầm chậm lướt qua Kim Ngọc Cốt,Y ném ánh mắt ghen tức đỏ ngầu vào lưng của Ngọc Cốt,miệng lầm bầm.
_”Ta cầu cho ngươi trượt chân té nhàu đầu! grừ! “
_Bốp.
_Ối mẹ ơi!.
hơ hơ!
Vì mãi lo liếc xéo Ngọc Cốt mà Mộ Tuyết không chú ý đến cây táo đang ở trước mặt,khi Y quay đầu lại thì cụng trán vô thân cây một cái như trời giáng,tối tăm mặt mũi bước lùi về sau.
_Ùm!.
_Á!.
Mộ Tuyết té ngửa luôn xuống hồ,đang trong lúc chới với thì Y cảm nhận ra một đôi tay hữu lực bế xốc Y lên.
Khi lấy lại tinh thần Mộ Tuyết mở mắt ra nhìn,thì thấy Tử Lăng đang ướt đẫm đầu tóc mặt mũi nhìn mình chầm chầm,còn Y đã nằm gọn trong tay hắn.
Không để cho Mộ Tuyết cảm nhận thêm chút ấm áp nào ,Tử Lăng thẳng tay ném Mộ Tuyết lên trên sàn nhà.
_Đừng làm bẩn hồ nước!.
cút.
_Á!
_Bạch!.
Mộ Tuyết đau buốt toàn thân,đứng lên khập khiểng đi từng bước ra ngoài,vừa đi vừa khóc.
_Hú hú hú!.
.
đau quá đi! hú hú hú!.
Tử Lăng nghe tiếng khóc kinh dị của Mộ Tuyết chẳng những không cảm thấy ồn,mà lại cảm thấy tim của hắn đập mạnh vô cùng,toàn thân như nóng lên.
Ngọc Cốt thấy Hắn trầm tư liền hỏi.
_Đại Vương không sao chứ ạ?
_Cút đi! cút ra ngoài!.
Tử Lăng bổng dưng thay đổi tính khí,phát công cho nổ khắp nơi trong phòng.
Ngọc Cốt hoảng kinh vội chạy ra ngoài không dám ngoái đầu lại.
_Dạ tuân lệnh! !.
Tử Lăng thở dốc hỗn hễnh ,một tay sờ vào ngực mình tự hỏi.
_Trái tim này!.
sao sao sao lại như vậy! nó không phải chỉ phản ứng như vậy trước Mộ Tuyết thôi sao?
_