Tổng Biên Tập Tình Cũ

Chương 21: Có nhà mà không thể về


Đọc truyện Tổng Biên Tập Tình Cũ – Chương 21: Có nhà mà không thể về

Vừa tỉnh lại sau cú sốc, khó khăn lắm mới bình ổn lại tâm trạng thì nay Dạ Lan lại lâm vào tình trạng có nhà mà không thể về, bởi đứng chật trước cổng căn biệt thự của Đặng Khang lúc này là đám phóng viên.

“”Giờ cô tính làm sao đây?”” Luận ngó xuống bên dưới hỏi Dạ Lan.

“”Tôi cũng không biết nữa, chắc đành liều thôi dẫu sao bọn họ cũng không dám lấy mạng tôi.”” Thoáng chút do dự, Dạ Lan hít lấy một hơi sâu, tay vươn ra tính mở cửa xe.

“”Cô có vẻ rất thích được nổi tiếng nhỉ?”” Tháo xuống cặp kính đen, Tường Quân ngồi im lặng nãy giờ lên tiếng, kèm theo hành động hạ chốt cửa xe ngăn cản Dạ Lan. “”Đánh xe đi, đến khu đô thị Vinhomes.””

“”Đến đó làm gì?”” Dạ Lan còn chưa hiểu chuyện gì thì chiếc xe đã chuyển bánh.

“”Nhà tôi ở đó.”” Tường Quân bình thản đáp.

“”Vậy anh cho xe dừng ở phía trước là được rồi, ngày hôm nay đã làm phiền anh quá nhiều rồi.”” Vừa nói Dạ Lan tay chân nhanh lẹ cầm lấy chiếc túi xách, tinh thần chuẩn bị xe dừng sẽ kéo Đặng Minh theo cùng.

“”Không muốn trả ơn sao, ít nhất cô cũng nên nấu cho ân nhân bữa tối.”” Tường Quân nói mà ánh mắt vẫn không rời khỏi chiếc gương, nơi mà bên trong đó đang phản chiếu một gương mặt thanh tú nổi bật với đôi mắt trong veo, chiếc mũi cao và đôi môi mềm mại.

Thoáng chút do dự Dạ Lan gật đầu: “”Vậy được, đến Vinhomes thôi.””

“”Cháu không thích đến đó.”” Đặng Minh người im lặng thứ hai cuối cùng cũng lên tiếng phản đối sau đó quay sang nhìn Dạ Lan với ánh mắt mong chờ: “”Mẹ, chúng ta không thể về nhà sao? Còn sư phụ nữa đến giờ mẹ không có tin tức gì sao?””


“”Sư phụ nào vậy.”” Máu tò mò của Luận lại trỗi dậy, tiếp tục ngó xuống bên dưới nghe ngóng. Biết Đặng Minh lỡ mồm Dạ Lan vội lắc đầu, giải thích qua loa: “”Là sư phụ dạy đàn cho thằng nhóc ấy mà, mấy ngày trước anh ấy có qua nước ngoài công tác nên thằng bé cứ mong.”” Nói xong cô không quên dành cho Đặng Minh bên cạnh một cái lườm: “”Đừng có thắc mắc nữa bởi ý kiến của con sẽ được bảo lưu, chuyện con đánh bạn mẹ sẽ nói chuyện sau, ok.””

“”Vầng.”” Đặng Minh xụ mặt xuống, nhóc đang nghĩ đến những tình huống khi mình làm sai trước đây và cách mà mẹ trừng phạt mình.

Ngưng nhìn gương mặt thanh tú kia, ánh mắt Tường Quân lại chuyển sang cái thằng nhóc đang xụ mặt ngồi bên cạnh Dạ Lan, đoạn đối thoại có chút lấp liếm này của hai mẹ con vốn không qua nổi mắt hắn.

Xe dừng trước một căn biệt thự nằm trong khu đơn lập của Vinhomes, khu đô thị được biết đến với thiết kế và xây dựng theo mô hình của thành phố Venice (Italy), ngoài ra xung quanh còn được bao quát bởi cây cối và sông nước tạo nên cảm giác thoải mái giao hòa với thiên nhiên.

Nhà ở vốn của một người đàn ông độc thân cho nên khi mở tủ lạnh ra thì bên trong hoàn toàn trống rỗng, Dạ Lan thấy vậy bèn đề xuất đi siêu thị mua sắm, Tường Quân sẽ làm tài xế, còn nhóc Đặng Minh thì nói muốn đi coi thử siêu thị ở khu nhà giàu có gì khác biệt, cuối cùng chỉ còn lại Luận ở lại với nhiệm vụ trông coi nhà cửa.

Khép cánh cửa lại Luận không quên lẩm bẩm: “”Nhà anh đi công tác cả tháng trời còn chẳng sợ trộm đột nhập, mấy người muốn đoàn viên thì cứ nói trắng ra, cần gì phải lắm lí do vậy chứ.””

Siêu thị tầm này người mua sắm rất đông, vì trời cũng đã tối dần cho nên Dạ Lan nhanh chóng nhặt mấy thực phẩm cần thiết dành cho bữa tối rồi bỏ vào giỏ xe, đẩy theo sau đó là Tường Quân còn Đặng Minh đi bên cạnh cũng không hề rảnh rỗi, bởi đi ngang qua khu đồ chơi mắt nhóc cứ dán vào bộ đồ chơi xếp gỗ.

“”Muốn cái đó sao?”” Một tay bỏ túi quần âu, tay kia Tường Quân chỉ vào đúng món đồ Đặng Minh đang để mắt tới, hỏi.


“”Không ạ.”” Đặng Minh bị bắt gặp ngay lập tức phủ nhận rồi đi thẳng về phía trước, lắc đầu với phản ứng đi ngược lại với mong muốn này của nhóc Tường Quân tiện tay nhấc món đồ đó để vào trong giỏ. Dạ Lan vì đang mải mê chọn thực phẩm phía trước nên cũng chẳng hay cuộc đối thoại hết sức ngắn gọn xúc tích của hai người kì quoặc vừa rồi.

Sau khi ra quầy tính tiền, sờ đến món đồ chơi xếp gỗ kia Dạ Lan nhíu mày quay lại hỏi Đặng Minh: “”Con mua sao?””

Thoáng nhíu mày khi trông thấy món đồ Đặng Minh ngay lập tức nhìn sang người bên cạnh đang nhàn nhã bỏ tay túi quần, lắc đầu: “”Không phải con, là chú ấy.”” Nhóc chỉ vào Tường Quân.

“”À.”” Thốt lên một tiếng, Dạ Lan lại quay lại với công việc chờ đợi tính tiền của mình.

“”Của quý khách hết 1.250.000 đồng.”” Nhân viên bán hàng là một cô gái trẻ trung, đưa tờ hóa đơn về phía Dạ Lan, nhưng ánh mắt cô gái này dường như dành chọn cho người đàn ông quyến rũ đứng sau cô.

Đang loay hoay đếm tiền trong ví, Dạ Lan bỗng cảm nhận rõ một mùi hương quen thuộc mỗi lúc một gần: “”Dùng cái này.”” Tường Quân đưa chiếc thẻ vàng của mình đặt xuống bàn, còn cô nhân viên bán hàng trẻ trung vẫn đang tiếp tục ngây người, ánh mắt si mê nhìn Tường Quân.

“”Như vậy đâu được tính là trả ơn anh chứ.”” Đặt mấy tờ tiền polime xuống quầy thu ngân, Dạ Lan nhặt lại tấm thẻ đưa trả cho Tường Quân với thái độ hơi bối rối, thế nhưng ai kia lại nói ra mấy câu hết sức lạnh lùng: “”Tôi không cần mấy đồng tiền lẻ của cô.”” Đặt chiếc thẻ trở lại quầy thu ngân, Tường Quân lạnh lùng xoay người đi trước. 

“”Mẹ, người sếp này của mẹ tính tình tệ quá.”” Đặng Minh lắc đầu chê bai.

“”Trẻ con không được nói vậy nghe không, đi thôi.”” Vẫn như mọi khi, một tay Dạ Lan xách đồ đạc lỉnh kỉnh, tay kia dắt theo Đặng Minh vì sợ đường đông cô sẽ để lạc mất thằng bé.


Ra gần đến xe ô tô Dạ Lan đã trông thấy dáng ai đang dựa lưng vào cửa xe, trên tay Tường Quân lúc này đang cầm điếu thuốc, nhìn thấy dáng vẻ này Dạ Lan bỗng cảm thấy hắn rất đơn độc khiến cô thấy nhói lòng. Nhưng cảm xúc đó chỉ kịp lướt qua nhanh chóng trong đầu cô rồi vụt tắt, đặt đồ đạc vào trong cốp xe rồi đóng lại, khi đã yên vị trên xe Dạ Lan không quên đưa lại tấm thẻ tín dụng trả về chủ cũ: “”À, cái này gửi lại anh, còn có cả hóa đơn nữa.””

Nhận lại mỗi tấm thẻ, Tường Quân đánh xe đi suốt cả quãng đường cũng không nói thêm gì nữa, nhóc Đặng Minh ngồi bên cạnh cũng nhìn ra bên ngoài cửa xe, bên ngoài mọi thứ thật náo nhiệt những nơi đi qua đèn điện đủ màu thắp sáng cả thành phố. Tuy nhiên không khí bên trong xa thì lại vô cùng ngột ngạt.

Bữa tối thịnh soạn được dọn ra, ba người đàn ông đang ngồi ở phòng khách chơi xếp gỗ đều bị cuốn hút bởi mùi hương bay ra từ phòng ăn mà bỏ lại trò chơi đang dang dở.

“”Ăn cơm thôi.”” Dạ Lan trông thấy cả ba cùng ùa vào bèn nở một nụ cười theo phép lịch sự, quay sang Đặng Minh cô không quên nhắc thằng nhóc này phải rửa tay trước khi ngồi vào bàn ăn.

Chẳng đợi chủ nhà là Tường Quân lên tiếng, Luận động đũa đầu tiên vào món nem rán vàng ươm, nhanh chóng gắp một miếng bỏ vào bát của mình: “”Woa, ngon tuyệt, kể từ khi ra nước ngoài du học cho đến khi trở lại Việt Nam đến giờ đây là lần đầu tiên tôi được ăn một món nem mang hương vị truyền thống đặc trưng đến như vậy, Dạ Lan cô đúng là đẹp người đẹp nết.””

Được khen ngợi nụ cười trên môi Dạ Lan mang thêm vài nét tươi, tuy nhiên ánh mắt cô khi nhìn sang ai kia vẫn chưa có phản ứng gì thì ánh mắt cô chợt buồn, chỉ lặng lẽ đơm cơm vào bát cho từng người.

Luận vẫn không thôi khua tay khua chân, múa mép miệng nhai thức ăn còn tranh thủ gắp một miếng nem bỏ vào bát người ngồi bên cạnh: “”Sếp anh còn ngồi ngây ra đó làm gì, lát hết đừng có trách em ăn hết không phần đấy.””

“”Cậu làm như sơn hào hải vị không bằng.”” Vừa cắn một miếng, Tường Quân liền cảm nhận được lớp vỏ bên ngoài giòn tan ra, một hương vị truyền thống quen thuộc thấm vào đầu lưỡi, lúc này đây đúng là hắn vô cùng ân hận vì câu nói vừa thốt ra khỏi miệng bởi món ăn Dạ Lan làm quả đúng như Luận nhận xét, cô vừa đẹp người lại đẹp cả nết, món ăn cô làm đúng là ngon không thể chê vào đâu được.

“”Chú thấy sao?”” Sau câu hỏi với chất giọng trong trẻo của Đặng Minh, Tường Quân lúc này được ưu ái bởi ánh nhìn của ba cặp mắt đang đổ về mình, cố điều chỉnh cái tâm trạng đang bị xao động trước tài nghệ của Dạ Lan, Tường Quân hắng giọng một cái đưa ra hai từ nhận xét: “”Tạm được.””

“”Nói vậy là những món ăn mẹ cháu làm không phù hợp với khẩu vị cao cấp của chú rồi.”” Trái với biểu cảm của ba người lớn trước mặt, Đặng Minh lúc này dường như rất vui vẻ với câu trả lời này của Tường Quân, nhóc sẽ viện vào lí do này để đưa mẹ rời khỏi đây và khiến ông chú “”xấu tính”” này không còn lí do gì bắt bẻ mẹ mình phải làm cái này cái nọ nữa, quay sang Dạ Lan nhóc cầm lấy tay cô, hớn hở nói nói: “”Mẹ cơm đền đáp ân nhân cũng đã nấu, con ăn no rồi, chúng ta về thôi.””


Dạ Lan từ khi gặp lại Tường Quân cho đến giờ tâm trạng vẫn luôn ở trên mây, mãi đến khi có sự hiện diện của Đặng Minh bên cạnh mới nhắc nhở cho cô biết đây không phải mơ mà là sự thật, nếu không phải là mơ thì cô luôn muốn chạy trốn. 

“”Thằng bé còn có buổi biểu diễn vào ngày mai, tôi phải chuẩn bị vài thứ, tôi xin phép.”” Lúc này đây cô đành để mặc cho thằng nhóc bốn tuổi kéo đi còn bản thân chỉ nói mấy lời thừa thãi rồi bước theo con trai, Luận thì ú ớ không ra câu, đôi đũa trên tay Tường Quân cũng bị đặt mạnh xuống bàn.

“”Ding dong…”” 

Chuông cửa bất thình lình reo lên khi hai mẹ con Dạ Lan vừa chạm tay vào nắm cửa, xuất hiện trước mắt cô lúc này là Á Thư trong chiếc váy hiệu Chanel cùng đôi giày 10 phân và mùi nước hoa nồng nặc cùng cặp mắt trợn tròn hết mức khi trông thấy Dạ Lan bước ra từ đó. 

Đóng sầm lại cánh cửa cô ta kéo Dạ Lan ra bên ngoài hành lang, vẫn là vẻ mặt khi đã nổi đầy gân xanh vì giận dữ, Á Thư rít lên: “”Thứ nạ dòng như cô tại sao cứ lởn vởn bên cạnh anh ấy vậy hả, cô không nghe thấy những lời tôi đã cảnh cáo cô trước đó hay sao, hay là để tôi giúp cô nói cho cả thiên hạ này biết cô đã bán tình yêu của mình với giá bao nhiêu?””

Gạt tay cô ả ra, Dạ Lan vội vàng đưa tay áp chặt hai tai của Đặng Minh ngăn không cho thằng nhóc nghe thấy mấy lời lẽ cay độc kia, cũng như những lời mà mình sắp nói với cô ả: “”Thay vì ở đây cãi nhau với tôi thì cô nên ở bên cạnh và giữ người đàn ông đó cho chặt vào, hoặc mau mau tìm cách ép anh ta kết hôn với cô rồi dùng đó làm lí do trói buộc anh ta, đừng để anh ta tự do rồi tìm cách quấn lấy người khác nữa. Đã nhiều năm như vậy rồi ngoài lén đâm sau lưng người khác và làm những trò bẩn thỉu thì cô chẳng khá hơn được là bao.””

“”Cô, loại người như cô lấy tư cách gì mà dạy đời tôi hả?”” Từ lúc sinh ra cho đến giờ, đây là lần đầu tiên có người thẳng mặt nói với cô ả những lời như vậy khiến cô ả tức đến run người. Đang định lao về phía Dạ Lan thì cánh cửa kia lại một lần nữa bật mở, thấy người từ trong đó bước ra hành động của Á Thư liền bị ngăn lại, cô ta nhanh chóng chuyển về trạng thái hiền thục, ngoan ngoãn như thường ngày mà ngã vào lòng Tường Quân, ngây thơ chỉ vào Dạ Lan: “”Em vừa thấy cô ấy từ trong nhà đi ra, ai vậy anh, trông ăn mặc như vậy chắc là giúp việc mới đúng không anh.””

Tường Quân từ lúc bước ra đến giờ ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt thanh tú của Dạ Lan, nghe Á Thư hỏi như vậy cũng chẳng đáp lại, mặc kệ cô ta hiểu thế nào thì hiểu, quay sang Luận đầu vẫn đang ngoái vào trong phòng bếp với ánh mắt tiếc rẻ, Tường Quân nói: “”Cậu đưa hai mẹ con họ về đi, trời cũng tối rồi.””

“”Vâng”” Chìa khóa cũng đã sẵn trong người Luận chẳng cần chuẩn bị gì thêm mà đưa hai mẹ con Dạ Lan về cùng với lời chào: “”Tiện đường tôi cũng về nhà luôn.””

“”Được.”” Lạnh nhạt đáp lại, nhưng ánh mắt Tường Quân vẫn dõi theo cho đến khi bóng dáng thanh tú kia đi khuất. Á Thư đứng bên cạnh dù vô cùng ghen ghét, đố kỵ với ánh mắt mà Tường Quân đang dành cho Dạ Lan nhưng vẫn phải vờ như không thấy và tỏ ra ngọt ngào, nũng nịu, bởi một lần thôi cô ta từng ước ánh mắt như vậy của Tường Quân sẽ nhìn mình.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.