Tổng Biên Tập Tình Cũ

Chương 19: Lần chạm mặt ở siêu thị


Đọc truyện Tổng Biên Tập Tình Cũ – Chương 19: Lần chạm mặt ở siêu thị

“”Anh nghĩ cứ mãi chạy trốn như vậy sẽ giải quyết được vấn đề hay sao? Tháng sau sẽ công bố với báo chí lễ đính hôn của hai người đấy, đến lúc đó xem anh còn có thể tiếp tục chạy trốn nữa hay không?”” Vừa lái xe, Luận vừa lo lắng nhìn sang người bên cạnh.

“”Cứ trốn đến lúc có thể thôi.”” Tường Quân mắt vẫn không ngừng nhìn vào tấm ảnh cầm trên tay, hờ hững đáp lại.

“”Sự quyết đoán trong tình cảm anh khác xa so với trong công việc.””

“”Là do tôi chưa tìm được lí do khiến bản thân quyết đoán thôi, giờ chúng ta đi đâu đây?”” Cất bức ảnh vào trong túi áo ngực, Tường Quân này mới ngẩng lên hỏi Luận.

“”Sao lại hỏi em chứ, anh là người đề xướng ra ý tưởng bỏ trốn này mà.”” Đôi lúc Luận cảm thấy người sếp khó tính này của mình thật lạ lùng, khó hiểu.

“”Cậu cũng là tòng phạm đấy đừng có trả lời như thể bản thân cậu bị hại như vậy?””

“”Thì đúng là như vậy còn gì?”” Luận lẩm bẩm.

“”Tôi nghe thấy hết rồi đấy, cậu muốn đi xin việc chỗ khác không?”” 

“”Ngoài chiêu đuổi việc em anh không còn cách nào khác sao?””

“”Nhiều cách lắm nhưng trước mắt cách là là hữu hiệu nhất với cậu.”” Ngưng cười đùa, nghĩ tới chuyện sắp nói thái độ của Tường Quân bỗng nghiêm lại: “”Chuyện tôi bảo cậu tìm hiểu có kết quả chưa?””

“”Kết quả có rồi, rất đặc sắc là đằng khác.”” Với tay lấy từ trong ngăn đựng đồ, Luận đưa cho Tường Quân một tập ảnh mà nhân vật chính trong đó lại là Thiên Phúc và Đặng Khang đang tình tứ bên nhau.

Công ty giải trí BOM…

Đặng Khang vừa nhận được thông báo lịch quay MV mới đã được lên, ngay lập tức phải bay sang Hàn Quốc để quay, chuyến bay chỉ còn 1 tiếng nữa là cất cánh, ngay lúc này Đặng Khang đang gọi cho Dạ Lan để thông báo về chuyện này sau một hồi chuông đầu dây bên kia vang lên giọng nói trong trẻo:””Đặng Khang.””

“”Anh phải bay sang Hàn, công tác ở bên đó tầm nửa tháng.””


“”Đi ngay sao?””

“”Ừ, anh đang chuẩn bị để ra sân bay, anh đã gọi cho Nghị bảo cậu ấy đi đón Đặng Minh lúc thằng bé tan học, em cứ yên tâm nhé.””

“”Chiều em xin nghỉ sớm cũng được mà, mình anh ấy xoay quanh quán ăn cũng đủ nhọc rồi.””

“”Vậy lát em bảo lại với cậu ta ha, anh cúp máy đây.””

“”Lên đường may mắn, công việc thuận lợi.””

“”Về sẽ có quà cho em.”” Đầu dây bên kia tắt máy, để lại trên môi Dạ Lan một nụ cười nhẹ, Đặng Khang lúc nào cũng như một làn gió nhẹ thổi qua đời cô, lặng lẽ an ủi cô vậy.

Vuốt nhẹ vào màn hình điện thoại trông thấy nụ cười của Đặng Minh khiến nụ cười trên môi Dạ Lan thêm tươi. Chiều nay cô muốn về sớm đón thằng bé, sau đó sẽ cùng đi siêu thị và nấu cho thằng bé bữa tối chỉ có hai mẹ con.

Siêu thị Pig C…

“”Con làm sao mà mặt mày ủ rũ vậy, ở lớp con làm chuyện gì sai bị cô giáo khiển trách sợ mẹ biết có đúng không?”” Để khay thịt bò vào giỏ xe, ánh mắt Dạ Lan vẫn không ngừng thăm dò.

Trông thấy đồ mà Dạ Lan vừa bỏ vào giỏ, Đặng Minh liền nhíu mày: “”Mẹ mới là người bị làm sao, mẹ định sẽ nấu một bữa tối thịnh soạn bằng thịt bò trong khi biết con dị ứng với chúng hay sao?””

“”Thịt bò?”” Dạ Lan nhìn xuống giỏ: “”Mẹ xin lỗi.”” Bỏ khay thịt đó ra, Dạ Lan ngay lập tức chọn khay thịt heo thế vào.

“”Mẹ luôn vậy, con quen rồi.”” Đặng Minh nói rồi đẩy xe đi trước và tự lựa chọn cho mình những thực phẩm mà nhóc cho là an toàn và đúng với sở thích của bản thân. Nhìn theo thằng nhóc Dạ Lan bỗng chốc cảm thấy bản thân đúng là một bà mẹ thất bại, sự lơ đễnh của cô trước Đặng Minh cũng đã từng có người phải nhập viện vì dị ứng thứ thực phẩm này.

“”Mẹ nhanh xếp hàng thanh toán đi, chậm tí nữa lại lỡ xe đấy.”” Đặng Minh đứng ở quầy thanh toán vẫy tay, gọi Dạ Lan khiến cô sực tỉnh khỏi những suy nghĩ vẩn vơ của mình.


Siêu thị giờ này đúng tầm cao điểm, người ra, người vào đông đúc, chen lấn. Dạ Lan trong lúc xếp hàng thanh toán thì bị mấy người phía trước dồn nén, kết quả không kịp tránh khiến toàn bộ thân hình đổ về phía sau, Đặng Minh vì còn quá nhỏ mà miệng chỉ đứng chết chân một chỗ, thốt lên một tiếng. 

Ngay lúc xác định sẽ được một cú ngã đau điếng thì toàn bộ cơ thể cô được một cánh tay to khỏe đón lấy. Chiếm trọn tầm mắt của Dạ Lan lúc này chính là hình ảnh thân thuộc của Tường Quân, lẽ nào từ tòa soạn về đến đây tâm trí của cô vẫn luôn nghĩ về anh ta đến ảo ảnh. Nhưng có lẽ ngả người hơi lâu khiến phần lưng của cô truyền đến cảm giác nhức mỏi mách bảo cho Dạ Lan biết đây không phải là mơ.

“”Tường Quân.”” Miệng cô bất giác thốt lên gọi tên người trước mặt.

“”Cô không sao chứ?”” 

“”Không sao.”” Dạ Lan vẫn đang thất thần, vừa lắc đầu vừa trả lời. Không ngờ trong một ngày mà có đến hai lần cô được gặp hắn.

“”Không sao thì đứng dậy được rồi chứ? Mọi người đang nhìn kìa.””

Chỉ trong giây lát Tường Quân đã khôi phục lại trạng thái điềm tĩnh của mình, đẩy Dạ Lan đứng dậy ngay ngắn, sau đó với lấy hai chai nước lọc đặt vào quầy yêu cầu thanh toán. Cảnh hay ho đẹp mắt đã chấm dứt khiến đám đông xung quanh tiếc nuối quay về với việc chờ đợi thanh toán của mình.

“”Mẹ không sao chứ?”” Chạy đến trước mặt cô, Đặng Minh vô cùng lo lắng, bởi cách đây ít phút nhóc còn nghĩ mẹ mình sẽ nằm nhoài xuống nền gạch lạnh ngắt kia.

“”…””

Thấy câu hỏi của mình không được hồi đáp, Đặng Minh không thoải mái nhìn theo hướng nhìn của Dạ Lan từ nãy tới giờ vẫn dành cho người đàn ông đã hòa vào dòng người kia: “”Ai vậy, chú đó là ai mà mẹ cứ nhìn hoài vậy, ngay cả khi đã khuất bóng.””

“”Sếp ở nơi công tác mới của mẹ.”” Thu lại ánh nhìn ngây ngốc vừa rồi, Dạ Lan cúi xuống xoa đầu con trai rồi cười hiền: “”Làm con lo lắng rồi phải không? Đợi mẹ thanh toán rồi về nha, về nhà rồi mẹ sẽ nấu những món thật ngon cho Đặng Minh của mẹ.””

Đứng tại một chỗ, Đặng Minh hết nhìn người phụ nữ đang chen chúc trong đám người kia, rồi lại ngoảnh lại phía cổng ra vào nơi mà ít phút trước có một người đàn ông kì lạ đi ra từ hướng đó.


Ngồi vào trong xe, Tường Quân ném cho Luận chai nước lọc, còn về phần mình vì khi nãy gặp Dạ Lan xong có phần căng thẳng nên đã một hơi uống cạn chai nước.

“”Anh không uống sao mà chỉ mua cho mỗi em.””

“”Tôi không khát, mau uống đi.”” Nói rồi tiện tay đẩy chai nước khiến Luận suýt thì sặc.

“”Anh làm cái gì vậy, ép buộc chán chê giờ muốn mưu sát nữa đúng không?””

“”Cậu không tự nhìn lại xem bản thân có cái giá trị gì để tôi mưu sát.”” Thở dài Tường Quân chống tay, quay mặt ra phía cửa xe.

Luận đang uống nước, mắt nhìn về phía trước bỗng bắt gặp hình ảnh một người phụ nữ sở hữu gương mặt xinh đẹp, mộc mạc, tóc búi cao để lộ chiếc cổ trắng ngần, một tay xách đồ, tay còn lại dắt một bé trai chừng bốn tuổi, nhận ra là Dạ Lan, Luận quay sang huých Tường Quân: “”Anh, anh vừa từ trong đó đi ra có gặp cô ấy không?””

“”Gặp ai?”” Quay mặt lại, Tường Quân nhìn theo hướng chỉ của Luận để rồi bắt gặp hình ảnh xinh đẹp của ai kia đứng dưới ánh hoàng hôn đỏ rực cuối ngày. Lập tức quay mặt đi che dấu những cảm xúc đang diễn ra lúc này. Tường Quân đáp lại hai chữ: “”Không gặp.””

“”Vậy sao, lần trước em cũng đã muốn nói với anh chuyện này nhưng sợ bị anh mắng.””

“”Biết là sẽ bị mắng chắc hẳn là điều rất ngu xuẩn rồi, đã vậy đừng nói ra thì tốt hơn.”” Chưa đợi Luận nói hết câu, Tường Quân đã vội vàng nhảy vào đe dọa.

Nhưng Luận nào đâu phải dạng sợ chết, chỉ tay vào đứa trẻ đứng bên cạnh Dạ Lan, Luân nói với giọng suy tư: “”Anh không thấy thằng bé kia khuôn mặt rất giống anh hay sao, em đã gặp nhóc đó một lần, cách nhóc nói chuyện cứng đầu y chang như anh vậy.””

“”Cứng đầu?””

Ý thức được mình vừa lỡ lời, Luận liền hắng giọng bào chữa: “”Là em ví dụ vậy thôi, giờ em sẽ chứng minh cho anh thấy.”” Nói rồi Luận đánh xe thẳng hướng Dạ Lan, chỉ sợ chậm trễ tí thôi bản thân sẽ bị ánh mắt của ai kia dọa cho chết.

Hạ kính xe xuống, Luận ngó ra ngoài nở một nụ cười mang tính chào hỏi: “”Khéo gặp ha.””

“”Chào anh, thật trùng hợp.”” Dạ Lan cũng mỉm cười đáp lại Luận, vì là kính đen lên Dạ Lan hoàn toàn không nhìn ra bên trong xe còn có một người nữa. Dạ Lan không quên quay sang nhắc nhở đứa trẻ bên cạnh nãy giờ thấy Luận mà mặt vẫn lạnh te coi như không liên quan: “”Chào chú đi con.””

Bị mẹ nhắc nhở, nhóc Đặng Minh miễn cưỡng cúi đầu.

“”Chào cái kiểu thái độ gì vậy, con không có mồm sao? Về mẹ sẽ nói chuyện với con.”” Huých thằng nhóc, mọi lời nói của Dạ Lan gần như được phát ra từ kẽ răng. Ái ngại nhìn Luận, Dạ Lan khẽ bào chữa cho hành động này của con trai: “”Chắc là do tôi nuông chiều thằng bé quá, mong anh thông cảm.””

Xua tay, Luận cười xuề: “”Không sao mà trẻ con có bướng chút xíu mới đáng yêu, mà cô đang định về nhà sao? Hướng nào vậy?”” 


“”Hướng này.”” Dạ Lan chỉ.

Nhìn theo hướng chỉ Luận cười, liếc qua người vẫn im lặng nãy giờ bên cạnh hai mắt cậu ta sáng lên, quay qua nói với Dạ Lan: “”Thật tình cờ, tôi cũng đang có việc đi qua tuyến đường đó, hai mẹ con lên đi tôi đưa về. Mang nhiều đồ như vậy đứng đây mãi sẽ mỏi đó.””

“”Như vậy không tiện lắm, anh bận thì cứ đi trước đi kẻo lỡ việc. Hơn nữa chỗ này cũng không nặng lắm đâu, anh xem.”” Dạ Lan dơ túm đồ đưa lên cao để minh họa khiến Luận bật cười trước hành động hết sức đáng yêu này của cô.

“”Đợi chuyến tiếp theo sẽ muộn giờ về nhà đó, cô không sợ thằng nhóc đói hay sao?””

“”Mẹ, con không đói.””

Vẫn chưa chịu thua thằng nhóc này, Luận tiếp tục nói: “”An ninh khu này hình như không được an toàn, một phụ nữ và một đứa nhỏ đứng giữa ngã tư rất dễ trở thành đối tượng tấn công của những kẻ cướp giật cháu biết chứ?””

“”Rất may ở đây có gắn tới hai chiếc camera.”” Đặng Minh không quên chỉ tay về hướng hai máy quay gắn trên hai trụ đèn khiến Luận cứng họng, còn Dạ Lan thì vô cùng ái ngại bởi thái độ này của thằng nhóc.

“”Cháu bé, chính xác thì cháu bao nhiêu tuổi vậy?”” Luận dường như sắp bị cái sự điềm tĩnh của thằng nhóc chọc cho tức chết, hỏi.

“”24 tháng 12 là tròn bốn tuổi.”” Đặng Minh chậm rãi đáp.

“”Bốn tuổi.”” Luận đưa bốn ngón tay ra vẻ mặt vô cùng khó tin.

Đúng lúc này Đặng Minh trông thấy xe buýt bèn cầm tay mẹ giục: “”Mẹ, xe đến rồi.””

“”Chào anh, hẹn gặp ở tòa soạn.”” Trước khi bị lôi đi, Dạ Lan không quên bỏ lại lời chào cùng thái độ có chút ái ngại.

Nhìn theo hai cái bóng một lớn một nhỏ bước lên xe, Luận cười quay lại nói chuyện với người bên cạnh: “”Anh thấy cái cách thằng nhóc đó đáp trả em rồi chứ, em cứ ngỡ được nhìn thấy hình ảnh anh trong đó. Mà em không tin được nhóc chỉ mới bốn tuổi, nghe nói còn là thần đồng âm nhạc nữa.””

“”Em đã chứng minh rồi đấy, anh vẫn không cảm thấy gì sao?”” Câu hỏi không được đáp lại, Luận hiếu kì quay sang để rồi bắt gặp vẻ mặt đang suy tư điều gì đó của Tường Quân.

“”Anh đang suy ngẫm điều em vừa nói có đúng không?”” Luận phấn khích hỏi.

“”Tôi đang nghiêm túc suy nghĩ có nên tìm thư ký mới, bớt ồn ào hơn hay không? Mau lái xe đi.””


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.