Tổng Biên Tập Tình Cũ

Chương 17: Chuyển công tác - Lần gặp mặt người bí ẩn


Đọc truyện Tổng Biên Tập Tình Cũ – Chương 17: Chuyển công tác – Lần gặp mặt người bí ẩn

Căn biệt thự của Đặng Khang trở lên tấp lập hơn lúc nào hết sau khi nghe tin Dạ Lan trở về, mấy đại diện được cử từ tòa soạn đến đang thi nhau hỏi han cô, lúc này đây đang ngồi ở phòng khách nói chuyện rôm rả:

“”Dạ Lan, lần này thật nhờ ơn trời cao đã phù hộ cho cô thoát kiếp nạn lại còn lập được công lao to lớn, cấp trên đã chỉ định sau chuyến này sẽ cử cô sang bên đối tác để nâng cao trình độ nghiệp vụ.”” Chủ biên Miên tiện tay bóc quả quýt bỏ vào miệng vừa ăn vừa nói.

Nghe chủ biên Miên nói vậy, Dạ Lan quay sang dúi quả đã lột sạch vỏ vào tay Vy, khiêm tốn nói:””Chủ biên, chuyến đi lần này là tôi và Vy liều mạng mà hoàn thành, chị nói vậy là không công bằng nha.””

“”Không, Dạ Lan nói đến chuyện này cho đến giờ mình vẫn thấy có lỗi với cậu, công lao này mình không có tư cách nhận.”” Vy luống cuống đáp lại khiến quả quýt Dạ Lan vừa đưa lăn xuống đất, chạm vào chân ai đó rồi dừng lại.

“”Mình xin lỗi.”” Vy ái ngại cúi xuống định nhặt lại quả quýt, nhưng nhanh hơn Vy một bước Nghị nhặt quả lên bỏ vào giỏ đựng rác: “”Bẩn rồi, để tôi bóc cho cô quả khác.””

Nghị xuất hiện khi còn đang mang chiếc tạp dề kẻ caro, sau khi nghe tin Dạ Lan trở về anh ta đã lập tức chạy từ quán ăn đến vội đến mức quên cả tháo tạp dề. Đặt đĩa hoa quả đã được gọt cắt đẹp mắt xuống bàn, Nghị niềm nở mời mọi người.

“”Đây là…”” Chủ biên Miên vốn có biệt danh “”nhiều chuyện”” chỉ tay vào Nghị.

Chưa đợi Dạ Lan đáp, Nghị chủ động đưa tay về phía chủ biên Miên: “”Chào chị, đời thực trông chị xinh đẹp hơn trên báo rất nhiều, tôi là bạn của Dạ Lan, nếu có thể mong chị chiếu cố cho cô ấy nhiều hơn trong công việc.””

“”Thật là biết ăn nói.”” Chủ biên Miên được khen ngợi thì tỏ ra e thẹn. Bàn tay nắm mãi không thả.


Dạ Lan và mấy đồng nghiệp kia trông thấy thái độ này của chủ biên Miên liền bụm miệng cười. Hắng giọng một cái Dạ Lan cười nói: “”Chị Miên, anh ấy mở quán ăn bình dân đối diện tòa soạn chúng ta, nếu rảnh chị có thể ghé qua nhiều hơn để chứng kiến tài ăn nói của anh ấy.””

“”Vậy sao? Tên cửa hiệu là gì vậy, tiện hôm nào tôi ghé qua ủng hộ.””

“”Có giảm giá không?””

“”…””

Chủ biên Miên cùng mấy người đồng nghiệp kia cùng nhao nhao lên hỏi khiến Nghị chỉ biết nhìn Dạ Lan bằng ánh mắt cầu cứu.

Đúng lúc này Đặng Khang vừa từ trên lầu bước xuống, vì là ở nhà nên anh không câu lệ mà bỏ qua hai chiếc cúc ngực để lộ ra vòm ngực săn chắc, tay áo sơ mi màu tím cũng xắn cao khiến tất cả nữ giới ở đây nhất thời đều bị bộ dạng này của anh hớp mất hồn vía. 

Thấy anh đang đến gần, nữ đồng nghiệp Vy chợt sực tỉnh nhường chỗ. Ngồi xuống cạnh Dạ Lan, Đặng Khang thoải mái đặt tay trên ghế, nhìn về phía mấy người vẫn đang ngây người kia, đề nghị:

“”Mọi người hẹn gặp không bằng ngẫu nhiên, chả mấy khi đông đủ như vậy tôi mạn phép mời tất cả một bữa, coi như để cảm ơn sự quan tâm và giúp đỡ của mọi người trong thời gian qua đối với Dạ Lan.””


Được mời đi ăn đã là niềm vui lớn, nay người mời lại là một ngôi sao vừa sáng vừa lớn, đám người chủ nhiệm Miên nhanh chóng nhận lời. Sau một hồi bàn cãi cả đám quyết định kéo nhau đến quán lẩu “”Vô Gia Cư”” của Nghị để ăn, tiện thể biết địa điểm luôn.

Sáng hôm sau…

Lần này để tránh tình trạng thằng nhóc nào đó chốn học, Dạ Lan cùng hai người đàn ông kia đích thân áp tải Đặng Minh đến tận cổng trường. Bước xuống khỏi xe Dạ Lan cúi xuống ngó vào nói với hai người bên trong:

“”Hai người đi trước đi, lát em đưa Đặng Minh vào sẽ bắt xe đến chỗ làm, dẫu sao chỗ làm mới cũng ngược đường.””

“”Được, vậy em cẩn thận nha, tan làm anh tới đón.”” Đặng Minh ngồi ở ghế phụ, tay gập lại hợp đồng quảng cáo nào đó, ngẩng lên nói với cô.

Ái ngại nhìn sang người vẫn đang ngồi với nét mặt bình thản ở ghế lái, Dạ Lan xua tay từ chối: “”Không cần đâu, mới chuyển việc em cũng không biết giờ giấc ra sao.””

“”Vậy được, tối gặp ở nhà.”” Nói rồi Đặng Minh quay sang bảo Thiên Phúc lái xe đi.


Chiếc xe đi đã khuất tầm mắt Dạ Lan mới quay đầu về phía trường học. Dạo gần đây không biết là do cô đã suy nghĩ quá nhiều hay không, nhưng cô luôn cảm thấy thái độ của Thiên Phúc đối với cô một năm trở lại đây đã khác trước kia rất nhiều. Nhưng suy đi tính lại người thực sự có thể chia sẻ niềm vui, nỗi buồn cùng Đặng Khang chỉ có Thiên Phúc, giữa cô và anh dù là trước đây hay sau này mãi mãi chỉ là dàn dựng mà thôi, nếu đã là giả thì không lên để cái vở kịch đó làm ảnh hưởng đến tình cảm thực sự của anh được.

Miên man suy nghĩ, Dạ Lan đã nắm tay con trai đứa đến trước mặt cô giáo lúc nào không hay. Trước mặt Dạ Lan lúc này chính là cô giáo Vân chủ nhiệm lớp của Đặng Minh, người có mái tóc đen nhánh cắt ngang vai, khuôn mặt nổi bật với cặp mắt to tròn ẩn sau cặp kính cận dày cộp. Trông thấy phụ huynh học sinh đích thân đưa con em tới trường, lại thêm cả sự việc hôm qua Đặng Minh được thông báo là mất tích, sợ bị khiển trách đứng trước mặt Dạ Lan bây giờ cô giáo này cảm thấy rất ái ngại.

Vẫn là Dạ Lan mở lời trước, đẩy nhóc con lên phía trước cô nghiêm giọng: “”Mau xin lỗi cô giáo đi, con có biết vì hành động tự ý đó của con mà khiến cô giáo và nhà trường ngày hôm qua rất lo lắng hay không?””

“”Con không hề làm sai.”” Đặng Minh ương bướng khoanh tay trước ngực nói.

“”Con nói vậy mà nghe được sao, mau xin lỗi cô giáo, bằng không mẹ giận luôn đó.”” Dạ Lan hai tay cũng đan chéo trước ngực, thái độ tỏ ra vô cùng cương quyết nhìn thằng bé. Hai mẹ con từ cách nói chuyện, cho đến hành động lúc này đều rất giống nhau, nhất quyết không ai lùi bước khiến cô giáo đứng cạnh cảm thấy vừa ái ngại vừa ngột ngạt, vội vàng quay sang phía Dạ Lan nói: “”Phụ huynh của em Đặng Minh, chuyện này cũng một phần là do tôi không làm tốt trách nhiệm, dẫu sao thằng bé cũng là trẻ con đừng giáo dục nghiêm khắc quá bằng không lại phản tác dụng.””

“”Cô giáo sao lại là lỗi của cô được, là do Đặng Minh nhà tôi được nuông chiều quá.”” Nói xong với cô giáo, Dạ Lan quay sang dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn con trai nhắc nhở: “”Đặng Minh.””

“”Xin lỗi.”” Thằng nhóc gắt lên hai chữ rồi chạy biến vào lớp, nhìn theo cái bóng dáng bướng bỉnh ấy Dạ Lan chỉ biết lắc đầu thở dài. Đứng thảo luận thêm với cô giáo về vài vấn đề liên quan đến Đặng Minh, phải một lúc lâu sau Dạ Lan mới rời khỏi trường mẫu giáo và bắt xe đi đến tòa soạn của đối tác. 

Lần luân chuyển này, cô còn được tổng biên Quý hứa hẹn nếu được bên đối tác đánh giá cao năng lực, khi trở về sẽ bổ nhiệm cô làm MC chính dẫn dắt chuyên mục “”bản tin nóng 24 giờ””, được trở thành MC đó không phải giấc mơ bấy lâu nay của cô hay sao?

Đứng trước một tòa nhà được bao bọc bởi kính, cao 12 tầng đồ sộ Dạ Lan thầm đánh giá, nơi làm việc này mới nhìn từ bên ngoài thôi cũng cảm thấy cơ sở hạ tầng nơi đây hơn hẳn đài T&Q rồi, chỉ là không biết lãnh đạo cũng như đồng nghiệp nơi đây có giống nơi làm cũ nhiệt tình với cô hay không? Bởi từ sau khi nhận được tin báo luân chuyển, trong lòng Dạ Lan từ hôm qua đến giờ cứ thấp thỏm không yên như thể sắp có chuyện gì không hay sắp xảy đến với mình.


Đứng bên ngoài một lúc lâu, cuối cùng Dạ Lan hạ quyết tâm sải bước vào bên trong tòa soạn này, sau khi hỏi thăm vài người cô được chỉ dẫn đến trước cửa phòng của thư kí Luận. 

Tiếng gõ cửa vang lên chưa lâu thì bên trong vọng ra một giọng nói dễ nghe đặc trưng của người miền nam, đẩy cửa bước vào, người bên trong lại một lần nữa khiến Dạ Lan bất ngờ. Thích thú trước phản ứng này của Dạ Lan, Luận bước đến chỉ tay ý mời cô ngồi xuống ghế: “”Chúng ta có duyên ghê, sớm vậy mà đã gặp mặt, nghe nói bên tòa soạn T&Q sẽ của người sang công tác không ngờ lại là cô.””

Trái đất này quả đúng hình tròn, Dạ Lan không ngờ lại gặp được người đã cứu giúp mình ở tại nơi làm mới, ngồi xuống ghế, Dạ Lan nở nụ cười, khách sáo đáp lại anh ta: “”Phải thật có duyên, không ngờ lại gặp anh ở đây. Chuyện lần trước… tôi vẫn chưa có dịp cảm ơn anh tử tế.””

“”Chuyện qua rồi đừng nhắc lại, cô uống cafe nhé. Nhưng mà chỉ là cafe pha sẵn thôi đừng chê ha.””

Dạ Lan thấy anh ta nhiệt tình như vậy cũng không tiện từ chối, thực ra từ nãy tới giờ cô đã muốn mở miệng nói về vấn đề công việc hiện tại của bản thân sau khi được chuyển sang bên tòa soạn này. Nhưng cũng không để cô phải đợi lâu, bởi trên đường dẫn cô đến gặp tổng biên của tòa soạn này, Luận cũng đã phổ biến qua về công việc cũng như mảng tin mà cô sắp đảm nhiệm.

“”Cô vào một mình được chứ, tôi có việc đột xuất.”” Sau khi nghe điện thoại, Luận liền đưa tập hồ sơ đang cầm trên tay sang chuyển sang cho Dạ Lan, sau đó sải bước dài, vội vã chạy về hướng nào đó.

“”Được.””

Đứng trước cửa phòng tổng biên Dạ Lan có chút căng thẳng như lần đầu mình đi xin việc vậy, hít một hơi thật sâu, cô mạnh dạn gõ cửa, ngay lập tức bên trong vọng ra một giọng nói trầm ấm: “”Cửa không khóa.””

Bước đi có phần hơi hấp tấp Dạ Lan mỗi bước lại gần phía bàn làm việc, nơi mà có một chiếc ghế đang xoay lưng lại phía cô: “”Xin chào tổng biên, tôi là phóng viên Dạ Lan, mới từ tòa soạn T&Q chuyển sang.”” 

Chủ nhân của căn phòng này sau khi nghe được một giọng nói hết sức trong trẻo của Dạ Lan cũng từ từ xoay lại, gương mặt anh tuấn mỗi lúc hiện ra một rõ rệt, khiến tập hồ sơ trên tay Dạ Lan rơi “”bộp”” xuống đất, trông thấy người này cô bất giác lùi về sau vài bước. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.