Tôn Thượng

Chương 87: Tạp nhân


Đọc truyện Tôn Thượng – Chương 87: Tạp nhân

Hai mươi bộ tiên nghệ một chớp mắt đánh ra hoàn hảo.

Cổ Thanh Phong làm được, chỉ là hắn chưa nhắc tới chuyện ký tên đồng ý vừa rồi mà để cho Phí Khuê tiếp tục mở trận thí luyện.

Cửa thứ năm, qua! 

Cửa thứ sáu, qua!

Cửa thứ bảy, qua!

Cửa thứ tám, qua! 

Cửa thứ chín cũng là cửa ải cuối cùng, cửa này là khảo hạch thực lực bản thân chỉ là trận thí luyện vừa mới dịch chuyển, Cổ Thanh Phong một cước dẫm lên trên đài thí luyện, một trận lốp bốp giòn vang trận thí luyện sụp đổ tại chỗ.

Sau đó hắn quay người nhìn quanh, giống như là đang tìm kiếm cái gì cũng không lâu lắm, ánh mắt rơi vào trên người mấy vị thân truyền đệ tử, hắn giơ một tay chỉ lên, một đạo Viêm Lôi Thuật ẩn chứa chín chín tám mươi mốt huyền diệu xuất hiện, mấy vị thân truyền đệ tử Giang Nguyên trong nháy mắt từng cọng lông dựng đứng lên, da thịt bong tróc đến hừ cũng không hừ một tiếng ngã trên mặt đất.

Cổ Thanh Phong lại một chỉ, lại một dạng Viêm Lôi Thuật nữa xuất hiện, thân truyền đệ tử chín điện Phạm Đông đều ngã xuống đất. 

Bất chợt, thân truyền đệ tử chín điện Lữ Trình cũng ngã xuống đất.

Mỗi lần thân truyền đệ tử chín điện ngã xuống trong nháy mắt, Chung Thiên Ưng quá sợ hãi tranh thủ vận chuyển linh lực, tế ra song thế thiên nhiên thủ hộ, chỉ tiếc là hắn vừa mới tế ra một đạo viêm lôi thuật liền đánh tới.

Tất cả mọi người đều biết Viêm Lôi Thuật là một đạo pháp thuật cơ sở, rất nhiều đệ tử có thể tu luyện, song thế thiên nhiên thủ hộ của Chung Thiên Ưng có thể ngăn cản viêm lôi thuật của những người khác, lại không ngăn cản được Viêm Lôi Thuật của Cổ Thanh Phong. 

Lúc đạo Viêm Lôi Thuật này ẩn chứa chín chín tám mươi mốt huyền diệu rơi xuống, một tiếng răng rắc song thế thiên nhiên thủ hộ toán loạn biến mất, từng cọng lông dựng thẳng lên da tróc thịt bong ngã trên mặt đất.

Trên đài thí luyện, Cổ Thanh Phong trầm mặc yên tĩnh như lúc bình thường, cứ như vậy thời gian trôi qua mấy hơi thở, thông qua trận thí luyện trong nháy mắt đánh tan mấy vị thân truyền đệ tử chín điện.

Hắn nhìn về phía đài cao rất bình thản hỏi một câu: “Khảo hạch thông qua được chưa?” 

Có lẽ là vừa rồi Cổ Thanh Phong chỉ có một chút đã lĩnh hội được hai mươi bộ tiên nghệ mà đánh ra mang lại cho bọn hắn chấn động quá kịch liệt, đến mức các vị chấp sự trưởng lão đến nay vẫn chưa lấy lại được tinh thần, bọn hắn vẫn ngẩn người như tượng thần sắc kinh hãi, trong mắt đều là khó tin, không biết làm sao cũng không biết đáp lại ra sao.


Bọn hắn không biết, Âu Dương Phi Nguyệt cách đó không xa cũng không biết.

Trong đầu của nàng vẫn trống rỗng như cũ. 

Cho dù là hít sâu một hơi, cũng áp chế không nổi chấn kinh sợ hãi trong lòng.

Trong nháy mắt lĩnh hội.

Trong nháy mắt luyện thành. 

Trong chớp mắt đánh ra hai mươi bộ tiên nghệ quá hoàn hảo.

Kiêu căng cuồng ngạo danh xưng thiên tài trong thiên tài kia, có được song thế thiên nhiên thủ hộ thân truyền đệ tử chín điện, không chịu nổi một chiêu của hắn mà một chiêu này còn bình thường hơn so với Viêm Lôi Thuật cơ sở.

Ngay cả trận thí luyện cũng bị hắn một cước đạp mạnh tán loạn biến mất, làm sao có thể không thông qua? 

Trước đó nàng phán đoán Cổ Thanh Phong nhất định rất kinh khủng, thậm chí so với tưởng tưởng còn kinh khủng hơn.

Nhưng giờ khắc này nàng mới ý thức được mình đã sai, sự kinh khủng của nam nhân trên đài thí luyện kia đã vượt xa phạm vi hiểu biết của mình, nàng căn bản không biết nam nhân này đến tột cùng là dạng gì.

Nhìn lại những chấp sự trưởng lão trên đài cao, lúc trước khinh thường cỡ nào nhất là Phi Tuyết, bà một mực khó chịu nhìn Cổ Thanh Phong trước kia khó chịu nguyên nhân là vì Âu Dương Dạ, sau này khó chịu là bởi vì thời điểm tranh đoạt trong nội môn Cổ Thanh Phong khiến bà ta mất hết mặt mũi. 

Thời điểm khi Cổ Thanh Phong chưa đánh ra hai mươi bộ tiên nghệ một cách hoàn hảo, bà ta vẫn còn mang một bộ dáng khinh thường.

Hiện tại thế nào.

Khinh thường sớm đã biến mất, chỉ có kinh sợ chỉ có giật mình, là những loại mà thế nào cũng không che giấu được kinh hãi. 

“Chung Thiên Ưng… haha.” Âu Dương Phi Nguyệt nhìn thoáng qua Phi Tuyết cười lạnh nói: “Ngươi không phải nói Chung Thiên Ưng là nhân trung chi long sao? Ngươi không phải nói hắn không thể so cùng Chung Thiên Ưng sao? Đó không phải là nhân trung chi long của ngươi sao? Ngay cả một chiêu còn không chịu được đã nằm xuống ha ha… nhân trung chi long? Còn không thể so sánh được? Ha ha…”


Sắc mặt Phi Tuyết xanh xám, tức giận trừng mắt nhìn Âu Dương Phi Nguyệt.

“Ngươi không phải nói hắn là phế vật sao?” Nhìn sắc mặt khó coi của Phi Tuyết, khóe miệng Âu Dương Phi Nguyệt cười đắc ý: “Ngươi bây giờ còn dám nói hắn là phế vật sao? Ngươi dám không? Ngươi dám không? Ngươi dám không?” 

Âu Dương Phi Nguyệt liên tiếp nói ngươi dám không ba lần!

Phi Tuyết chân nhân tức hổn hển lại không biết đáp lại ra sao.

“Nhìn cái gì mà nhìn, gái điếm thối! Chờ chết đi! Đừng quên các ngươi vừa rồi ký tên đồng ý, nếu hắn đem mười đạo tiên nghệ đánh ra hoàn hảo mạng của các ngươi thuộc về hắn!” 

“Hắn! Dám!”

Phi Tuyết chân nhân nghiến răng nghiến lợi.

Âu Dương Phi Nguyệt khinh thương cười lạnh: “Ta mặc dù không biết hắn để các ngươi ký tên đồng ý tột cùng là có ý gì, nhưng mà có thể khẳng định một chút nếu hắn muốn mạng của các ngươi các ngươi ai cũng không chạy được!” 

“Chỉ bằng hắn?”

Phi Tuyết nhìn Mộc Đức, Quảng Nguyên trưởng lão vừa rồi ký tên đồng ý chừng hơn một trăm người, trong đó không ít Kim Đan chân nhân bà không tin Cổ Thanh Phong dám động thủ.

Trên đài thí luyện, Cổ Thanh Phong lại hỏi một câu: “Ta hỏi lần nữa, khảo hạch thông qua được chưa?” 

Không có người đáp lại, bọn hắn hoặc là người của Kim Đức, hoặc là Thủy Đức, căn bản sẽ không để Cổ Thanh Phong thông qua khảo hạch trở thành thân truyền đệ tử chín điện, thế nhưng lại không tìm thấy lí do để không chấp nhận việc thông qua cho nên chỉ có thể trầm mặc.

“Ta phản đối!”

Thấy không có người đáp lại, Phi Tuyết liền đứng dậy dẫn đầu, nhìn chằm chằm Cổ Thanh Phong nói: “Chư vị, Cổ Thanh Phong tồn tại quá mức quỷ dị, người bình thường căn bản không thể chỉ nhìn một chút liền có thể đem hai mươi bộ tiên nghệ đánh ra hoàn hảo như vậy hắn nhất định là yêu ma.” 

“Đúng! Phổ thông trúc cơ thất bại sinh ra thân thể dị biến căn bản không có khả năng mạnh mẽ như vậy!”


“Thân thể dị biến không có linh căn, căn bản là không có cách hấp thụ, linh lực trong cơ thể hắn lại hùng hậu như vậy nhất định là yêu ma!”

Phi Tuyết vừa đứng ra nói, những người khác cũng đều nhao nhao đứng dậy, ngươi một câu ta một câu, rất nhanh liền gán cho Cổ Thanh Phong thân phận yêu ma, mà lại những người đứng ra nói đó đa phần đều là những người vừa rồi ký tên đồng ý, bọn hắn không hi vọng Cổ Thanh Phong thông qua khảo hạch, càng không có khả năng giao ra cái mạng nhỏ của mình, trọng yếu nhất chính là trên người Cổ Thanh Phong có nhiều Tử Kim Thiên chiếu tinh giá trị liên thành như thế đây mới là mấu chốt! 

Người đứng ra giận dữ mắng mỏ Cổ Thanh Phong là yêu mà ngày càng nhiều, Mộc Đức, Quảng Nguyên, còn có rất nhiều chấp sự trưởng lão, người Lý gia, Mộ Tử Bạch mười hai viện tịch, còn có Đàm Tư Như, Vân Hồng, Diệp Huy…

Trên đài thí luyện, Cổ Thanh Phong đứng lặng thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ, đối mặt với đám người giận dữ mắng mỏ, hắn tựa hồ không tức giận cũng nhìn không ra cảm xúc, một đôi mắt u tối chỉ yên lặng mà nhìn bọn hắn bình thản nói ra: “Trước khi đến, Hỏa Đức liên tục căn dặn ta, theo quy củ phép tắc mà làm ta cũng làm theo.”

“Thể diện của Hỏa Đức, ta đã cho.” 

“Thể diện của phái Vân Hà, ta cũng cho rồi!”

“Nhìn vào Hỏa Đức nhìn vào phái Vân Hà, mặt mũi ta cũng đã cho các ngươi, hôm nay chính là các ngươi không biết điều đừng trách ta không khách khí!”

“Thật sự là buồn cười!” 

Nếu như lúc trước còn có điều cố kỵ, nhưng giờ khắc này nhiều người đứng ra giận dữ mắng mỏ Cổ Thanh Phong như vậy, Phi Tuyết chân nhân không còn bất kỳ cố kỵ gì, sức lực cũng trở nên mạnh mẽ hơn, đứng lên nhìn chằm chằm Cổ Thanh Phong cười lạnh khinh thường: “Ngươi không khách khí thì sao? Chẳng nhẽ chúng ta còn sợ yêu ma như ngươi sao?”

“Ta nhớ trước đây ngươi đã từng hỏi không khách khí thì sao.”

Cổ Thanh Phong nhìn Phi Tuyết chân nhân, cứ nhìn như vậy giọng điệu cũng rất bình thản. 

“Hỏi rồi thì làm sao?” Phi Tuyết chân chân vênh váo tự đắc, bộp một tiếng hai tay đập trên bàn, thân thể nghiêng về phía trước cười lạnh nói: “Ngươi có thể làm gì được ta?”

“Được, hiện tại ta nói cho ngươi!”

“Hừ, chỉ bằng…” 

Lời còn chưa dứt, Cổ Thanh Phong vẫn luôn trầm tĩnh trên sân thí luyện đột nhiên quát một tiếng chói tai: “Qua đây!”

Xoạt! Chỉ thấy cánh tay hắn giơ lên, năm ngón tay múa loạn một trận lốp bốp giòn vang, các loại linh quyết ngưng tụ mà ra, thoáng chốc hình thành một vòng xoáy màu xanh, vòng xoáy điên cuồng xoay tròn, trong đó lập tức có cuồng phong gào thét chính là vòng xoáy Thanh Minh Phong Huyệt.

Trên đài cao, Phi Tuyết chân nhân còn chưa biết chuyện gì vèo một tiếng, cả người liền bị hút tới, bà ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng lúc bà ta lấy lại tinh thần, đã ở đối diện với Cổ Thanh Phong dọa bà ta hồn phi phách tán. 


“Cho thể diện mà không cần!”

Cổ Thanh Phong xuất ra một chưởng, đánh vào trên bụng Phi Tuyết.

Phụt! 

Quần áo Phi Tuyết rách nát, thất khiếu chảy máu tại chỗ.

“Hôm nay ta để cho ngươi thấy không khách khí sẽ như thế nào!”

Cổ Thanh Phong bóp cổ bà ta, đột nhiên đập xuống đất kéo dậy! Lại đập! 

Bộp bộp bộp!

Phi Tuyết tả tơi máu chảy!

Lại kéo dậy! Lại đập! Đập tới nỗi thí luyện đài đá vụn bay loạn. 

Không có ai nghĩ tới Cổ Thanh Phong lại đột nhiên động thủ!

Càng không có người nghĩ đến hắn lại có lá gan này!

Tương tự, cũng không có ai nghĩ tới vị Phi Tuyết chân nhân thực lực mạnh mẽ đến Tử Phủ chân nhân không đấu được mà bị hắn đánh cho huyết nhục mơ hồ. 

“Tên yêu ma này, đừng có đả thương người dừng tay lại dừng tay!!” Trên đài cao Mộc Đức trưởng lão phẫn nộ gào thét.

Quảng Nguyên cũng bị dọa không nhẹ hô: “Hắn là yêu ma, mọi người cùng nhau động thủ giết hắn!”

Vèo vèo vèo! Đám người nhao nhao vận chuyển linh lực, tế ra phi kiếm có những người muốn nhanh chóng lấy mạng Cổ Thanh Phong chính là năm người Lý gia. 

“Quỳ xuống chờ chết!”

Cổ Thanh Phong quăng cổ Phi Tuyết bay lên, sau đó đột nhiên ấn một cái răng rắc một tiếng! Phi Tuyết quỳ trên mặt đất, hai đầu gối vỡ nát.

Mắt nhìn thấy hai ba mươi người đánh tới, Cổ Thanh Phong vèo một tiếng người nhảy vọt lên, tại thí luyện đài nơi hai chân hắn rời đi, cả một thí luyện đài to lớn vỡ vụn sụp đổ như đống đổ nát. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.