Đọc truyện Tôn Thượng – Chương 13: Đại ca ca
Cổ Thanh Phong thực sự không thể hiểu được tại sao kim cổ đã mở ra trăm năm, vạn vật khôi phục, linh khí nồng đậm như vậy mà những người trẻ tuổi này lại không cố gắng tu hành, cả ngày chỉ biết suy nghĩ lung tung, cái gì mà quân làm phượng ta làm hoàng, lấy chồng phải lấy Xích Tiêu Vương, trời ạ. Câu này là do tên nào bịa ra thế, định hại chết lão tử sao.
Trên thế giới này, trong lĩnh vực âm luật, cái tên Xích Tiêu Quân Vương này có ý nghĩa rất phi thường, vì vậy, rất nhiều nhạc sĩ đều vô cùng tôn sùng Xích Tiêu Quân Vương, Văn Trúc đại sư cũng là như vậy, thậm chí còn cuồng nhiệt hơn nhiều, nếu không thì ông ấy cũng không dùng cả đời mình để cố gắng tìm hiểu những danh khúc mà Quân Vương đã để lại.
Có lẽ là vì lúc nãy Âu Dương Dạ biểu diễn bài Tiếu Hồng Trần, khiến vị lão tiên sinh này rất có cảm xúc, ông ấy đứng trên đài nói rất nhiều điều liên quan đến từ khúc của Xích Tiêu Quân Vương, lúc nói đến bài Túy Ngâm Bích Hải, nói một hồi không khỏi than thở, mọi người không hiểu gì cả dồn dập hỏi thăm nguyên nhân.
“Các vị có điều không biết, lúc trước lão hủ ở trong vườn đã từng ngẫu nhiên gặp được một vị kỳ tài âm luật, hắn không chỉ bày ra những điều tinh túy ẩn chứa trong khúc Túy Ngâm Bích Hải của Quân Vương, hơn nữa còn đánh ra được các loại huyền diệu, thẳng đến ý cảnh trong truyền thuyết, làm cho người ta mơ về thiên cổ, cũng khiến cho lão hủ được mở rộng tầm mắt.”
Kỳ tài âm luật?
Còn đánh ra được các loại huyền diệu trong bài Túy Ngâm Bích Hải? Thẳng đến ý cảnh?
Mọi người đều biết từ khúc Quân Vương khá là kỳ dị, đừng nói ý cảnh, cho dù chỉ có thể đánh ra được mấy phần huyền diệu tinh túy đã là hiếm thấy, phải biết rằng Văn Trúc đại sư tìm hiểu những bài từ khúc nổi tiếng của Quân Vương cả một đời, cũng mới có thể đánh ra huyền diệu trong mười bài từ khúc mà thôi, hơn nữa cũng chỉ có thể đánh ra ý cảnh trong một bài duy nhất là Phong Khởi Đại Thanh Sơn.
Bây giờ Văn Trúc đại sư lại nói có một vị kỳ tài âm luật có thể đánh ra các loại huyền diệu thẳng đến ý cảnh trong bài Túy Ngâm Bích Hải?
Người quen thuộc với từ khúc Quân Vương đều biết, bài Túy Ngâm Bích Hải kia ẩn chứa ý cảnh huyền diệu còn khó hơn Phong Khởi Đại Thanh Sơn nhiều.
“Văn Trúc đại sư, thật sự có một vị kỳ tài như thế sao?”
“Quả thực là có.” Văn Trúc đại sư lắc đầu liên tục nói: “Đáng tiếc, đáng tiếc lúc ấy lão hủ quá khiếp sợ, không thể kiềm chế được mà chìm đắm trong ý cảnh của bài Túy Ngâm Bích Hải, lúc phản ứng lại vị kỳ tài âm luật đó đã biến mất không thấy tăm hơi, nếu không thì, ta có thể mời hắn đến biểu diễn bài Túy Ngâm Bích Hải, các ngươi nhất định sẽ biết cái gì gọi là núi này cao còn có núi khác cao hơn, càng có thể cảm nhận được ý cảnh ẩn chứa trong bài Túy Ngâm Bích Hải do Quân Vương sáng tạo nên là bực nào.”
Nói một lát, Văn Trúc đại sư lại thở dài một hơi, phất tay: “Thôi thôi, cũng là do chúng ta không có phúc, vẫn nên mời chư vị tiếp tục diễn tấu.”
Ngồi trong góc hội trường, Âu Dương Dạ mở to cái miệng nhỏ của mình, hình như không thể tin được, quả thực trình độ âm luật của nàng không cao, thế nhưng nàng lại vô cùng sùng bái Quân Vương cho nên rất thích nghe từ khúc Quân Vương, từ nhỏ đến lớn đã nghe được rất nhiều, bài Túy Ngâm Bích Hải kia nàng cũng từng nghe rất nhiều lần, nhưng ý cảnh ẩn chứa trong bài Túy Ngâm Bích Hải, nàng vẫn chưa bao giờ nghe người ta đàn tấu cả.
“Còn có vị kỳ tài âm luật cỡ này nữa ư? Ngay cả Văn Trúc đại sư cũng đàn không ra ý cảnh trong bài Túy Ngâm Bích Hải của Quân Vương, hình như Tô Họa tỷ tỷ cũng đàn không ra ý cảnh, ài chà chà.”
Nếu lời này là từ trong miệng người khác nói ra, Âu Dương Dạ chắc chắn sẽ không tin, thế nhưng lời này là do chính miệng của Văn Trúc đại sư nói ra, vậy thì nàng không thể không tin tưởng được.
“Từ lúc nào đã xuất hiện một vị kỳ tài âm luật như thế? Hơn nữa Văn Trúc đại sư còn nói là gặp ở trong vườn, sao muội không biết?”
Âu Dương Dạ lắc đầu, vẫn chưa hiểu rõ ràng cho lắm: “Chẳng lẽ là thế ngoại cao nhân? Ài! Cũng không biết vị kỳ tài âm luật chính miệng của Văn Trúc đại sư nói là nhân vật bậc nào, nếu muội có thể nghe hắn đàn tấu bài Túy Ngâm Bích Hải thì tốt quá rồi. Bài từ khúc này được Quân Vương sáng tác trong lúc bị thương và ẩn cư nơi biển xanh năm đó, muội vẫn luôn muốn lĩnh hội một chút ý cảnh trong đó đấy. Đáng tiếc đến nay vẫn không có ai có thể đánh ra được, ngay cả Tô Họa tỷ tỷ cũng không được, huynh nói xem sao vị kỳ tài kia cứ biến mất như vậy chứ! Ít nhất cũng nên để muội nghe một chút ý cảnh của bài Túy Ngâm Bích Hải rồi hẵng đi.”
Cổ Thanh Phong ở bên cạnh nghe được thì lắc đầu, cầm một quả trái cây bỏ vào miệng, cười nói: “Không phải là Túy Ngâm Bích Hải, ngày khác có thời gian huynh đàn cho muội nghe, để muội lĩnh hội được cảm xúc khổ sở của Cổ Thiên Lang khi hắn ẩn cư ở biển xanh năm đó.”
“Huynh sao?”
Âu Dương Dạ nhìn Cổ Thanh Phong từ trên xuống dưới sau đó trợn trắng mắt, tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Thôi đi, đừng tưởng là mình xem rất nhiều sách, khúc phổ về âm luật, biết được rất nhiều làn điệu là ghê gớm, học bằng cách nhớ thì ai không biết chứ, huynh cho rằng mình nhớ kỹ được những làn điệu này thì sẽ biết đánh sao, đại ca, phải luyện tập đó, để có thể vận dụng được các loại chỉ pháp, âm huyền, linh quyết đều cần luyện tập rất nhiều năm, bài Tiếu Hồng Trần này của bổn tiểu thư đã phải luyện gần mười năm đó.”
Cổ Thanh Phong dựa vào tường, bắt chéo chân, dáng vẻ cười tủm tỉm trêu chọc nói: “Muội tử, muội không được, không có nghĩa là huynh không được. Lúc huynh còn trẻ, có rất nhiều người cũng gọi huynh là kỳ tài âm luật đó.”
“Còn kỳ tài âm luật nữa? Muội khinh!” Âu Dương Dạ nhìn hắn, trêu ghẹo nói: “Sao huynh không nói người đánh ra ý cảnh trong bài Túy Ngâm Bích Hải, kỳ tài âm luật mà Văn Trúc đại sư nói đến chính là huynh chứ.”
Cổ Thanh Phong bật cười ha ha: “Đừng nói vậy, huynh thực sự đã gặp ông lão này ở trong vườn đấy.”
“Huynh sao?”
Cổ Thanh Phong nhún vai, cũng không nói gì nữa, tiếp tục uống rượu.
“Tạm thời không nói trình độ âm luật của huynh là bao nhiêu, coi như trình độ âm luật của huynh thật sự rất cao đi, chỉ có điều huynh cũng thất bại trong việc Trúc Cơ đó. Ngay cả linh khí cũng không có. Ngay cả linh quyết cũng không thể thi triển, căn bản là đánh không ra huyền diệu mà.”
Âu Dương Dạ vốn định ra sức khinh bỉ tên không biết trời cao đất rộng lại thích nói xấu Quân Vương này, chỉ là nghĩ đến hắn đã thất bại trong việc Trúc Cơ, suy đi nghĩ lại thì đành bỏ qua cho hắn vậy, lúc này trong hội trường lại vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, nhìn xung quanh, có vẻ là do Vân Hồng và Diệp Hủy cùng lên đài, hiển nhiên, danh tiếng của hai người cũng không nhỏ, xem ra cũng được đặt rất nhiều hy vọng.
“Vừa thấy hai con quỷ chán ghét này liền bực bội!”
Âu Dương Dạ bĩu môi, dứt khoát dùng hai tay che lỗ tai của mình lại.
Vân Hồng và Diệp Hủy chơi hợp tấu, trình độ xem như không tệ, ít nhất thì Cổ Thanh Phong cũng nhìn ra được, trong những nhạc sĩ trẻ tuổi lên đài, trình độ âm luật của hai người này cũng được xem là nổi bật, nhất là Vân Hồng, có thể thi triển chỉ pháp, âm huyền, linh quyết không tệ, xem ra hắn đã phải cố gắng rất nhiều.
Sau khi biểu diễn xong một khúc, bọn họ cũng nhận được tiếng vỗ tay nhiệt tình của cả hội trường.
Văn Trúc đại sư cũng cho một lời nhận xét rất tốt, khen rằng khi hai người hợp tấu khiến người ta vô cùng yêu thích.
Có lẽ là do hồi nãy bị Cổ Thanh Phong làm cho mất mặt, lần này được Văn Trúc đại sư tán thưởng, cho dù là Vân Hồng hay Diệp Hủy, lòng hư vinh của hai người đều chiếm được sự thỏa mãn nên không khỏi lộ ra vẻ kiêu ngạo, Vân Hồng đột nhiên mở miệng nói.
“Văn Trúc đại sư, vãn bối có một yêu cầu quá đáng.”
“Vân Hồng công tử không cần khách sáo.”
Vân Hồng biểu hiện rất khiêm tốn, khóe miệng lại nở nụ cười thản nhiên, nói: “Là như thế này, dưới đài có một vị Xích Viêm công tử, tự xưng là rồng trong loài người, tinh thông thập nghệ của tiên đạo, nhất là nhạc nghệ, càng tự xưng mình là nhân tài kiệt xuất, vãn bối muốn mời hắn lên đài biểu diễn một bài, để cho chúng ta mở mang tầm mắt.”
Diệp Hủy ở bên cạnh cũng phụ họa: “Đúng vậy, Văn Trúc đại sư, vị Xích Viêm công tử đó rất kiêu ngạo, chẳng những biết rõ làn điệu trong thiên hạ, còn tự xưng là trong thiên hạ không có từ khúc mà hắn không biết đánh.”
Rồng trong loài người?
Tinh thông thập nghệ của tiên đạo?
Nhất là nhạc nghệ? Là nhân tài kiệt xuất trong đó?
“Thật sự có loại kỳ tài bực này sao?”
Văn Trúc đại sư có vẻ không tin cho lắm.
“Sư phụ, vị Xích Viêm công tử đó thật sự rất lợi hại, còn chuyện hắn có phải rồng trong loài người hay không thì con không biết, chỉ có điều hắn quả thực biết rõ làn điệu trong thiên hạ.” Tần Bách Lý ở một bên đứng dậy, nói: “Còn trình độ âm luật của hắn như thế nào, con không biết.”
Nghe Tần Bách Lý nói vậy, Văn Trúc đại sư càng tò mò hơn, hỏi: “Ồ? Không biết vị Xích Viêm công tử này bây giờ đang ở đâu?”
“Văn Trúc đại sư, hắn là đạo lữ của Âu Dương Dạ, bọn họ ngồi cùng một chỗ.”
Diệp Hủy cố ý chỉ ra Xích Viêm công tử là đạo lữ của Âu Dương Dạ, hình như còn lo Văn Trúc đại sư không biết vị trí cụ thể, đưa tay ra chỉ cười nói: “Âu Dương Dạ sư muội, ngươi đã nói trình độ âm luật của Xích Viêm công tử rất cao mà? Là nhân tài kiệt xuất trong đó mà? Sao không mời hắn lên đây đánh một bài chứ.”
Âu Dương Dạ không hề nghĩ đến hai con quỷ chán ghét Vân Hồng và Diệp Hủy lại dùng thủ đoạn như vậy trước mặt mọi người, cố ý nhắc đến Xích Viêm công tử trước mặt Văn Trúc đại sư, nói ba hoa chích chòe, đây quả thực là nâng người ta lên với sự ác ý, thực sự là quá vô sỉ mà, bọn họ muốn ép Cổ Thanh Phong phải lên đài rồi bị mất mặt!
Chết tiệt!
Hai cái tên đáng ghét này có vẻ đã hạ quyết tâm muốn làm cho bổn tiểu thư mất mặt, thực sự là không biết xấu hổ!
Trong lòng Âu Dương Dạ đang rất căm tức, nàng lập tức đứng dậy, nói: “Ta đã nói Xích Viêm công tử xảy ra sự cố khi tu luyện, tạm thời không thể vận dụng linh lực, căn bản không đánh ra sự huyền diệu trong từ khúc được.”
“Ha ha…”
Trên đài cao, Vân Hồng vẫn duy trì ý cười khiêm tốn trước đó: “Âu Dương sư muội, không thể vận dụng linh lực cũng không sao, vị Xích Viêm công tử kia của ngươi tự xưng là nhân tài kiệt xuất trong âm luật, chúng ta cũng nên nhân cơ hội này để nhìn chỉ pháp cao minh, âm huyền ảo diệu của hắn không được sao? Có lẽ hắn không đàn một bài cũng có thể đánh ra huyền diệu thì sao hả? Ha ha ha!”
“Các ngươi…”
Âu Dương Dạ không thể phản bác, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Thấy dáng vẻ như vậy của nàng, Diệp Hủy che miệng, cười to với vẻ đắc ý: “Thế nào hả, Âu Dương sư muội, sao không mời vị Xích Viêm công tử kia của ngươi lên đài chứ? A… ngươi đã nói hắn là rồng trong loài người mà? Đã nói hắn là nhân tài kiệt xuất trong âm luật mà? Chẳng lẽ tất cả mọi thứ đều là giả sao?”
Trong lúc Âu Dương Dạ không biết phải làm thế nào cho phải, trong hội trường đột nhiên vang lên tiếng vui mừng trong trẻo.
“Đại ca ca? Huynh là đại ca ca?”
Tiếng nói đó hình như là của một tiểu cô nương bảy tám tuổi, rất người đều biết nàng là cháu gái của Văn Trúc đại sư, tiểu nha đầu chạy đến gần Âu Dương Dạ, nhìn chằm chằm vào vị Xích Viêm công tử ở bên cạnh Âu Dương Dạ, ngạc nhiên kêu lên: “Đại ca ca, sao huynh lại ở đây, muội và gia gia đã đi tìm huynh thật lâu đó!”
Đại ca ca?
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Ngay lúc này, Văn Trúc đại sư đang ở trên đài nhanh chân bước xuống, khi nhìn thấy Cổ Thanh Phong đang ngồi trong góc với vẻ buồn bực, Văn Trúc đại sư đột nhiên dừng bước, trên khuôn mặt già nua là sự mừng rỡ: “Cổ công tử… thì ra… thì ra ngươi ở đây…”