Tomboy Nổi Loạn

Chương 50


Bạn đang đọc Tomboy Nổi Loạn – Chương 50

Tôi và Á Đông vừa bước vào hội trưởng thì ánh đèn flash đã kịp chiếu sáng làm chói mắt. Cảnh tưởng trước mắt tôi mờ mờ ảo ảo, đan xen giữa hiện thực và ảo tưởng.
Trong hội trưởng được bao phủ bằng hơi ấm từ cơ thể người phả lại, sặc sỡ sắc màu của quần áo, lãng hoa, ánh đèn chiếu, khen trải,…Cùng những âm thanh trầm bổng ngân từng hồi cao chót vót thánh thót bên tai hay tiếng cười nói vui vẻ, tiếng cụm ly chúc mừng đã tạo nên một không gian sôi động.
Vụt!
Vừa lúc đó, đèn pha tắt ngóm, chỉ để vài cái có tia sáng yếu ớt chiếu xuống dòng người tấp nập.
“Chào mừng tất cả các bạn đã đến dự buổi party Dạ Hội Ánh Trăng – Lễ Tổng kết năm học này”Giọng nói trong veo như tiếng suối chảy của MC Lôi Vũ vang lên từ phía hội trường khiến đám fan cuồng của cậu tá hỏa cả lên, họ quên cả việc mình đang mặc váy, cố chen lấn để tới được chỗ anh chàng dễ mến.
Ối ánh trăng đâu không thấy, chỉ thấy toàn tuyết lạnh thôi à. Những ý tưởng điên rồi này chỉ có Happy Teacher Doãn Gia thân yêu mới nghĩ ra được thôi. Thật sáng tạo!
Tôi ngước nhìn khuôn mặt đẹp trai đang ửng hồng của Lôi Vũ, thương thay cho cậu. Nhưng, ngay sau đó, Lôi Vũ lấy lại được tinh thần, cậu nở nụ cười xán lạn đủ để mấy bé fan ngất ngây.

“Hi. Chắc các bạn cùng đã chờ rất lâu rồi. Nội dung chính của buổi tối ngày hôm nay là tuyên dương, khen thưởng cho những học sinh đạt thành tích xuất sắc trong năm học này. Nhưng…trước hết, ban tổ chức xin gửi đến các bạn màn khiêu vũ đôi, các đôi có thể chọn tùy ý…”
Lôi Vũ vừa dứt lời, một bản nhạc du dương cất lên từ hai phía cánh gà, đồng thời, phía bậc thang gần khán đài được trang hoàng lộng lẫy xuất hiện ba bóng người mặc vét trắng trông thật lịch lãm.
Từ xa, tôi có thể thấy rõ họ đang đeo mặt nạ…Ánh đèn flash nhanh chóng tập chung hết về phía ba nam sinh quyến rũ đó.
“Đó…đó có phải là Tam đại Tướng quân Minh Khánh không? Ôi, tôi ngất mất”
“Anh Khải, anh Thần, anh Dương! Chúng em yêu các anh mãi mãi. Hãy nhảy với chúng em một điệu đi”
“Này, hoàng tử luôn luôn đứng về phía người tốt như tôi nhé”
Đám nữ sinh đó nhận diện được Tam đại Tướng quân một cách nhanh chóng, lập tức, diễn ra một cuộc chiến giữa các tạp âm ngay trước mắt tôi khiến nam sinh có mặt trong hội trường đều tỏ ra ghen tị.
Nhỏ Á Đông nãy giờ im lặng cũng không kìm được lòng mình, háo hức nhìn về phía Hàn Âu Dương đeo mặt nạ tím, dáng người cao cao đứng ở phía bên trái đang tỏa ra luồng khí lạnh hơn băng ở bắc cực.
Đột nhiên, Tam đại Tướng quân di chuyển về phía chúng tôi đồng nghĩa với việc ánh đèn flash và đám nhí nhố cũng di chuyển theo.
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt đen như đá lưu ly ẩn dưới chiếc mặt nạ màu bạc của Vương Thế Khải dần dần tiến về phía mình.
Hàn Âu Dương dừng ở chỗ Á Đông, nhỏ sung sướng cười tít mắt. Còn Âu Thần đeo mặt nạ vàng lững thững đi về phía khác, ánh mắt cậu tỏ rõ sự nuối tiếc, thất vọng tràn trề, khóe môi mím chặt như đang cố trấn an bản thân. Biểu hiện đó có ý gì??? Trong đầu tôi dặt ra dấu hỏi lớn nhưng điều đó nhanh chóng bị kéo về thực tại bởi giọng nói trầm trầm của Vương Thế Khải.
“Rất hân hạnh nếu tôi có thể làm bạn nhảy của cô” Hắn cúi người xuống vẻ trân thành và rất lịch thiệp, một tay để ra sau lưng, còn tay kia giơ về phía tôi. Tôi do dự, nhìn vào đôi mắt thành khẩn của Vương Thế Khải rồi lại liếc nhìn ra xung quanh, có vô vàn những ánh mắt tiếc nuối đang dõi về phía chúng tôi.
Ánh đèn chiếu thẳng vào mắt tôi…làm mọi thứ như nhòa dần…

“…” Vương Thế Khải vẫn giữ nguyên tư thế, nhưng, khuôn mặt trắng hồng, căng mịn ấy đang dần chuyển sắc.
Nhìn điệu bộ thành khẩn đó, tôi bất giác đặt tay mình lên bàn tay thon dài kia…
Tiếng nhạc du dương cất lên từng hồi nghe êm ru…

Trong đám người đang khiêu vũ hết mình, tôi và Vương Thế Khải như nổi bật hơn hẳn bởi gam màu trắng tương đồng. Đầu tôi áp sát vào lồng ngực của hắn, mùi thơm thoang thoảng của nước hoa hồng Pháp sộc vào cánh mũi và nhanh chóng chiếm gọn tâm hồn bé bóng này.
“Hôm nay cô xinh lắm” Bỗng, Vương Thế Khải thì thầm vào tai tôi, đôi môi hồng căng mịn đó nở nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời làm toàn thân tôi như trở nên ấm áp. Đây là lần đầu tiên Ác quỷ nở nụ cười lương thiện nhưng có độ sát thương cực lớn.
“Cậu quá khen rồi” Lâm Tử Hy này chẳng lẽ lại từ chối thành ý của người ta sao? Nghĩ đoạn, tôi nhanh chóng đáp trả hắn bằng nụ cười không kém phần tươi sáng.
“Hơ Hơ. Cô tưởng bở à? Thiếu gia đây chỉ tiện khen vài câu cho có lệ, vậy mà cũng được coi là thật. Hơ Hơ Hơ” Vương Thế Khải – tên đại ma đầu đó vẫn chỉ là thằng cha cà chớn đáng ghét nhất quả đất mà thôi. Làm sao Ác quỷ biến thành Thiên thần được chứ? Lâm Tử Hy, mày mộng tưởng chắc?

Bị tên cà chớn chặn họng, tôi tức anh ách mà không nói được câu nào. Ngay lập tức, điệu khiêu vũ hoàn mĩ trở thành cuộc chiến sinh tử loạn cào cào cả lên. Tôi uốn người sang bên này thì bị hắn kéo trở lại bên kia, muốn đi ra phía sau lại bị tên đáng ghét cho xoay ba vòng tít thò lò. Thật…thật tức chết đi được!
Cho dù thế nào, có bắt đầu thì phải đến kết thúc. Điệu múa ẩu đả giữa tôi và Vương Thế Khải nhanh chóng kết thúc bởi màn hoán đổi bạn nhảy quen thuộc.
Vương Thế Khải tắt lịm nụ cười trê khuôn mặt, đứng im như phỗng nhìn cô bạn nhảy béo ú trước mắt đang tràn trề hạnh phúc, hai mắt cô biến thành hai hình trái tim to đùng đoàng, trắng trợn ngắm Vương Thế Khải.
Nhân cơ hội đó, tôi lặng lẽ rút lui về phía bàn tiệc đầy ắp thức ăn. Uống ngon lành ngụm rượu cocktail, tôi đưa ánh mắt sắc nhọn liếc nhìn ra xung quanh.
Liz Mạc ngồi cùng bàn với Lôi Vũ, chuyên tâm vào cuộc đối thoại nhỏ nhẹ, Khâu Á Đông và Hàn Âu Dương vẫn đang say sưa trình bày bản ballad tuyệt vời. Còn Âu Thần và Hạ Gia Anh luôn có những cô bạn đáng yêu vây quanh, tuy nhiên, cách cư xử của hai người họ hoàn toàn đối lập nhau.
Tiểu ma đầu họ Hạ luôn miệng nói cười vui vẻ với các cô em chân dài, còn Âu Thần ngồi một mình nhâm nhi ly rượu vang, không thèm đếm xỉa đến lũ con gái bu quanh như tổ ong bò vẽ, khuôn mặt cậu phảng phất nỗi buồn. Dường như cảm nhận được, cậu liếc nhìn về phía tôi, đôi mắt buồn bã bỗng ánh lên niềm vui sướng. Âu Thần định đi về phía tôi nhưng bị nhỏ Mạc Y quyến rũ từ đâu đi tới giữ lại.
Ngoài Vương Thế Khải biến mất dạng còn có thành viên cuối cùng của lớp đực biệt – tên thủ lợn có một không hai Đại Nhất Nhất đang ăn ngấu nghiến đĩa bánh gato to cỡ đại và uống ừng ực ly cam ép bên cạnh. Chẹp chẹp! Đúng là danh bất hư truyền đời đời không quên của Minh Khánh nói riêng và Ấn Sương nói chung.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.