Bạn đang đọc Tomboy Nổi Loạn – Chương 42
Cuối cùng, Lễ hội Mùa Thu – cái ngày mà tôi luôn chờ đợi cũng đến. Sau khi cổ vũ cho nhỏ Khẩu thì chạy đường dài 400m vô địch, tôi chạy ù về phòng chờ, thay nhanh bộ quần áo đầu bếp đó đích thân bếp trưởng Trần tặng.
Bộp!
Nhìn tờ giấy gam quận tròn lăn lóc trên sàn nhà. Quái lạ, sao tự dưng lại có vật lạ ở đây? Nghĩ vậy, tôi bèn nhặt nó lên, mở mảnh giấy nhỏ gắn trên đó ra đọc.
“Lâm Tử Hy, chúc cô may mắn. Nếu không đạt giải quán quân thì ra đường đừng nhận tôi là bạn. À, tôi có nhờ Dương gửi cho cô bài thuyết minh này. Tôi đã tốn bao nhiêu công sức để viết nó đấy! Đừng có phụ công người ta nhé. Vương Thế Khải”
Cầm tờ giấy với những nét chữ được viết cẩn thận, tôi dám chắc, Vương Thế Khải đã kì công lắm mới làm được. Chẳng lẽ hắn không giận tôi sao? Không còn nhớ chuyện tối hôm đó ư???
Trên con đường lá phong dẫn về khu biệt thự Noble, chỉ còn hai bóng người một nam một nữ. Tôi lấy hết can đảm nói với Vương Thế Khải việc mình đã suy nghĩ bấy lâu nay”Khải, hay…chúng ta dừng lại ở đây đi”
Hắn thoáng ngạc nhiên, sau đo bình tĩnh hỏi tôi”Có chuyện gì à”
“Không…tôi thấy…hai chúng ta không hợp nhau” Nhìn bản mặt đẹp trai đến tội lỗi của họ Vương, tôi cảm thấy căm ghét. Tại sao hắn biết tôi là Tomboy mà không lên tiếng, báo hại tôi ngã xuống hố sâu còn bắt người ta thi này nọ nữa. Hắn là bố tôi ư?
Chẳng hiểu sao? Tôi không thể nói ra những lời vừa rồi. Càng nhìn Vương Thế Khải, tôi càng cảm thấy tội lỗi.
Tôi cố gắng chạy thục mạng về nhà, đằng sau còn vang lại câu nói cuối cùng với ngữ khí lạnh lùng của Khải
“Con gái thật phiền phức” Có lẽ, hắn đang rất tức giận!!!
Chẳng lẽ, tôi ghét Vương Thế Khải đến thế ư???
Sống mũi tôi cay cay, hai hàng nước mắt tuôn ra, ướt đẫm mảnh giấy gam.
Cạch!
Cánh cửa phòng bật mở, Âu Thần đi vào. Tôi vôi lau nước mắt, cố nở nụ cười tươi rói với cậu”Hi. Cậu đến rồi à”
“Cậu cầm lấy đi” Cậu đưa cho tôi giấy thấm rồi lặng người đi, khuôn mặt thoáng nỗi buồn.
“Hôm nay, Mạc Y cũng thi. Chúc cậu may mắn” Một lúc sau, Thần lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười Thiên Thần quen thuộc với tôi, bước vội ra ngoài cửa.
Cậu ấy mặc đồng phục Minh Khánh rất đẹp!!! Chẳng hiểu sao, tôi lại để ý đến mấy thư vớ vẩn đó.
Cả hội trường đông như kiến, người chen lấn nhau, đến cả thí sinh như tôi còn ngộp thở nữa là…
“Tử Hy, thi tốt nhé”
“Baby, chúc em giành giải quán quân”
“Lâm Tử Hy vô đối”
Đám fan ruột từ đâu chui tọt ra chỗ tôi, hai mắt biến thành hình trái tim hồng to đùng đoàng. Hic, tởm quá!
Oái, trong đám đông chen chúc, một bàn tay ấm áp đẩy tôi ra khán đài – nơi không ai dám lại gần. Tôi vội vàng nhìn vào đám ngồi lố nhố, bỗng, đập vào hai mắt là bóng hình quen thuộc. Vẫn điệu bộ ngang ngược ấy, vẫn dáng vẻ bất cần đời, vẫn cái bản mặt tự cho mình là cái rốn của vũ trụ. Ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào tôi, nở nụ cười đẹp mê hồn. Công nhận, hắn cười trông thật quyến rũ!
Vương Thế Khải, cuối cùng cũng đến. Lâm Tử Hy, mi còn chờ gì nữa? Hãy chuẩn bị tâm lí thật tốt nhé!
“Lâm Tử Hy là ai chứ”
“Bé Tomboy dũng cảm nhất”
Fighting Fighting Fighting!
Aha Ha!