Bạn đang đọc Tomboy Nổi Loạn – Chương 28
“À! Thần, hoạt động tiếp theo là gì thế” Như nhớ ra được điều gì đó, hắn kéo tay Âu Thần, làm bộ quan trọng lắm.
“Ờm…Truy tìm Thiên Xứ”
Hả??? Truy tìm Thiên Xứ! Là sao??? Không hiểu… :c:
-_-_-_-_-_-
“Mọi người chú ý! Hoạt động lần này có tên là Truy tìm Thiên Xứ, theo thể lệ hai nhóm sẽ thi đấu với nhau, ai tìm ra bông hoa Thiên Xứ chỉ mọc trên núi trước, đội đó sẽ giành chiến thắng. OK chứ”
Hạ Gia Anh vừa nghe đã khoái trí, đút hai tay vào túi quần ra dáng Ta đây sẽ thắng”Vậy, đội thua sẽ bị phạt như thế nào”
“Cái đó tùy thuộc vào đội thắng thôi. HaHa” Âu Thần gãi gãi đầu. Cậu ta chỉ biết nghĩ ra trò chơi thôi…Haizzz!
“Thế phân đội như thế nào”
“Bốc thăm” Vừa nói, Âu Thần vừa lôi ra mười mảnh giấy nhỏ màu vàng nhạt trong túi ra”Ai cùng bốc chữ X sẽ vào một đội, còn O thì ngược lại”
Lập tức, cả mười bàn tay tự chọn lấy một mảnh giấy phù hợp cho mình. Tôi cũng không phải ngoại lệ…
Úm ba la xì cà bùa…Úm ba la xì cà bùa…
Xoạt
Ối! Là chữ X!!!
Tôi đưa con mắt tò mò nhìn ra xung quanh.
Má ơi!
1,2,3,4 Mạc Y, Liz Mạc, Hạ Gia Anh, Âu Thần cũng bốc phải chữ X. Thật tức chết đi được, không đâu lại cùng đội với mấy người phiền phức này.
Nhưng, có người còn bực tức hơn cả tôi”Cái gì? Cùng đội với tên mặt lợn đó thì làm quái được gì chứ. Suốt ngày chỉ ăn với uống, béo tròn trùng trục ra rồi” Vương Thế Khải mặt đỏ tía tai, nhảy dựng lên. Hành động khủng khiếp đó khiến tên Nhất Nhất tái xanh mặt, chui tọt vào bụi cây gần đó.
“Haiz! Có trách cũng tại cậu bốc đen thôi” Đây là câu nói đầu tiên của Hàn Âu Dương trong ngày, cậu vỗ mạnh vào vai họ Vương nóng tính rồi quay đi, bỏ lại nhỏ bạn Khâu Á Đông đang chán nản ở phía sau.
Từ lúc bốc thăm xong, người tôi cứng đờ như khúc gỗ. Sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt vô phương…
“Đi thôi” Bị ai đó đẩy về phía trước, tôi mất thăng bằng suýt ngã.
-_-_-_-_-_-
Hộc Hộc Hộc…Oái! Mệt quá!
Không biết đã chạy được bao lâu rồi???
“Cẩn thận chút kẻo tôi cho nhóc đi đời đó”
Úi! Trong đầu tôi vang vọng câu nói vừa rồi của Vương Thế Khải. Nhất định, nhất định phải thắng hắn ta. Fighting nào Lâm Phong đế!
Tôi cắm đầu chạy…chạy…chạy….
Cảnh vật hai bên lướt qua xoèn xoẹt, tôi dần bỏ xa mấy người cùng đội. Còn nghe rõ cả tiếng Liz Mạc và Âu Thần gọi nữa…Mặc kệ! Lúc này, hai chân tôi muốn dừng cũng không được, chúng như được trể, cứ lao băng băng về phía trước.
Càng lúc, tôi càng đi sâu vào rừng. Cố lên nào, sắp gặp được em Thiên Xứ rồi. Khà Khà.
Tôi mải miết chạy, đến khi để ý mới biết mình đang ở đâu. Chỗ quái quỷ gì thế này? Xung quanh toàn cây với cây, mọc san sát với nhau. Ngay đến ánh mặt trời cũng không rọi qua được bức tường rào vĩ mô này. Tiếng gió rít qua từng kẽ lá, rõ ràng trời đang là ban ngày nhưng tôi vẫn thấy ớn lạnh sống lưng. Tim đập loạn xạ.
Tình hình này chỉ có thể kết luận Lâm Phong đế ta đã lạc đường
Giờ đây, chẳng có ai đến cứu tôi nữa. Khu rừng này rộng thế, đi một mình rất dễ bị lạc, ai dại dột làm như vậy chứ.
Boong!
Lúc tưởng chừng như tuyệt vọng, đầu tôi lóe lên ý tưởng mới. Điện thoại!
Đây rồi! Tôi nhanh tay bấm số gọi cho Á Đông nhờ nhỏ kêu người tới giúp. Chắc là được thôi…
“Tút Tút Tút” Trời đất, nằm ngoài vùng phủ sóng. Hết cách rồi, hết cách thật rồi!!!
Tôi ngồi thụp xuống, dựa lưng vào gốc cây gần đó, tựa đầu vào gối. Hai mắt rát rát như muốn khóc, bờ môi giật giật.
Giờ đây, tôi đã nhận ra mình thật yếu đuối, luôn dựa dẫm vào người khác. Hơi một tí là mít ướt…Tuy bụng dạ luôn bảo phải cố gắng nhưng…toàn thân rã rời…không đứng lên nổi.
Ngồi đây mãi chẳng có ích gì, mà đứng dậy rồi cũng không biết đi đâu. Đầu óc tôi rối bời…
Lâm Phong ta sẽ chết yểu ở nơi hoang vu, hẻo lánh này sao…???
Vù Vù Vù
Đây là lần thứ tám có cơn gió mạnh như thế này rồi.
Tối qua ngã xuống hố đã suýt tử nạn xa trường rồi, lần này không may mắn đến thế đâu…
Tôi gượng dậy, nhất định sẽ tìm được đường ra thôi. Vào được thì chắc sẽ có lối ra, sao mà nhụt chí nhanh thế?
Xoạt Xoạt
Tiếng lá khô bị bàn chân dẫm nát giòn tan.
“Có ai không. Cứu tôi với” Tôi vừa đi vừa hét toáng lên. Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thì làm gì có ai mà kêu chứ.
“Làm ơn chỉ đường tôi với”
Tôi tuyệt vọng đi về phía có ánh sáng mặt trời, ánh sáng mặt trời mạnh mẽ là thế, cũng bị cái u ám của khu rừng nuốt chửng. Chỉ còn vài tia sáng le lói. Thật khủng khiếp!!!
Dần đuối sức, tôi ngã chúi xuống đất. Cỏ họng khô rát, mặt đỏ ửng, mồ hôi tuôn ra như suối. Nóng quá!!! Lần này không thể tiếp tục nữa rồi…
Tôi nằm ngửa ra, nhìn lên nền trời toàn cây với lá. Nghĩ đến những tháng ngày vui vẻ vừa qua…
Nếu tôi có thể quay về dù có bị cả nhà phạt đến mấy cũng được, Mạc Y xỉa xói thỏa mái, hẹn hò cùng Liz Mạc luôn, tặng cho Nhất Nhất món táo Phú Sĩ, đấu mạt chượt cùng Hạ Gia Anh, hay tặng Hàn Âu Dương mấy cuốn tiểu thuyết tâm đắc nhất và đi shopping cùng Á Đông, làm chân phụ bếp cho Già Trần cả tháng trời đều OK hết à…
Chỉ nghĩ đến đó thôi mà xa vời quá…
Gắng chút sức lực cuối cùng, giơ bàn tay đang run rẩy lên, muốn chạm vào nền trời cao tít tắp kia…
Nắm lấy nó thật chặt trong tay…
Mỏi mắt lắm, muốn ngủ một giấc cho khoan khoái còn đấu khẩu với hai bà nữa…
“Lâm Phong! Nhóc ở đâu thế”
“Khải, Phong ở kia kìa”
Trước khi ngủ, tôi nghe như có tiếng ai đang gọi mình, cả tiếng bước chân dẫm trên lá khô.
Hai bóng đen cao cao tiến về chỗ tôi mỗi lúc một gần…
@^*$^%&~!(#) _
Tôi đang ở đâu thế này? Sao tối thui thế…Phía trước có một tia sáng lóe lên…
Chạy về chỗ đó, chắc là lối thoát ra khỏi nơi này…
Nhanh lên!
Tôi gắng sức chạy một mạch về phía đó…
Sắp tới ơi rồi, Lâm Phong! Mày giỏi lắm!!!
“Á” Lúc tưởng như tôi đã thoát ra ngoài thì một bóng đen đứng chắn phía trước. Áo trùm kín đầu, che khuất mặt. Xung quanh hắn toát ra luồng khí lạnh lẽo”Ông…là ai”
“Ta là ai ư? HaHaHa Hỏi hay lắm cô bé” Hắn ta cười haha, chỉ tay về phía tôi”Ta là kẻ luôn sống trong bóng tối, chẳng ai muốn gặp ta cả. Những người có thể nhìn thấy ta đều sẽ chết. Và cô bé – ngươi cũng có kết cục thảm hại thôi”
Hắn ta nói tào lao gì thế, còn đe dọa giết tôi nữa, phải cho hắn biết thế nào là lễ độ mới được”Tôi hỏi danh tính của ông chứ có hỏi thái độ của mọi người với ông đâu”
“Nhóc con được lắm, dám cãi lại ta. Để ta cho cô biết…Ta chính là THẦN CHẾT đến để lấy đi sinh mạng của cô”
Hả??? Lấy sinh mạng…
“Cô đã ngất trong khu rừng ma quỷ vừa nãy, giờ cũng sắp kiệt sức rồi. Ta phải mong chóng hoàn thành xứ mệnh của một vị Thần mới được. Nào…lại đây…HaHaHa”
Không! Tôi không muốn chết, tôi vẫn còn muốn sống tiếp quãng đời tiếp theo của mình. Chết ở tuổi mười sáu này là quá trẻ…HuHuHu…Mau chạy, mau chạy khỏi đây trước khi gã Thần Chết bắt được…
Nghĩ đoạn, tôi cắm đầu cắm cổ chạy về phía ánh sáng nhỏ bé kia. Đằng sau vẫn còn vang vọng tiếng cười rùng rợn của hắn ta.
Bộ mặt đắc trí của hắn ở xung quanh tôi”Cứ chạy đi, chạy mãi đi! Cô không thoát nổi bàn tay ma quỷ của tôi đâu. 10,9,8…”
HixHix. Mệt quá! Chạy nãy giờ mà có cảm giác như đang chạy tại chỗ vậy.
“7,6,5…”