Bạn đang đọc Tomboy Nổi Loạn – Chương 25
“Lâm Phong…nhóc…” Vương Thế Khải tròn mắt, tay giơ lên *chỉ chỉ*
Đời tôi coi như tiêu rồi…
Làm sao đây, biết giải thích với hắn ta thế nào bây giờ? Sao lại bất cẩn như thế chứ?
Đúng rồi! Chuồn lẹ trước khi hắn ta nhìn thấy mặt tôi…
“Đồ hậu đậu” Tôi nhặt vội chiếc mũ rồi tá hỏa đi, bỏ lại tên đó đứng chôn chân một mình.
HuHuHu!!!!
Vừa nhìn thấy tôi, nhỏ bạn chí cốt Á Đông lo lắng, hỏi nhỏ”Bà về rồi à? Mặt mày làm sao thế này”
Tôi mặt ,ày nhăn nhó, chẳng dám nói cho nhỏ biết chuyện vừa xảy ra”Hờ…Không có gì à” Quen nhau lâu như vậy, lạ gì bản tính Đông. Nhỏ mà nghe được thì chuyện bé xé ra to, biến lợi lành thành lợn què. Phải nói là nhệt tình không phải lối.
Tốt nhất nên giữ kín mọi chuyện…
Mất cả ngày trời, đám học sinh quý sờ tộc chúng tôi mới dựng xong ba trại lớn…
Trong khi cả nhóm nói về chuyện phân chia phòng, vẫn không thấy tăm hơi họ Vương đâu, hắn mất tăm từ trưa tới giờ? Shock thật!!!
“Mình quyết định thế này…Mình, Khải, Dương và Phong sẽ ở cùng trại. Liz, Y cùng với Đông…Còn…như thế…Được chứ” Âu Thần giơ tay xin ý kiến trước.
Vừa nghe được ý kiến của cậu ta, toàn thân tôi toát mồ hôi hột”Không phải chứ” Để ta một thân một mình nằm cạnh ba tên Super Idol của Ấn Sương, vừa cao to, vừa đẹp trai như thế thì lấy đâu ra khí oxi để thở đây?
Có thể miêu tả như thế này…
Chuyện kể rằng, ngày nảy ngày nay, có một con thỏ đội lốt con chuột nằm bẹp giữa ba con mèo…!!! (Sự tưởng tượng của Phong thiếu gia thật phong phú) 😀
“Có chuyện gì à? Thế cậu thích ở cùng ai, cứ nói đi” Âu Thần cười tươi, hỏi khéo tôi. Cậu ta sẽ đổi cho tôi chứ???
Tôi bẽn lẽ giơ ngón tay trỏ lên quét xoẹt qua đám người rồi dừng lại ở người bên cạnh…
KHÂU Á ĐÔNG!!!
Tất cả mọi người mắt chữ @@, mồm chữ O hóa đá hết lượt.
“Ê! Lâm Phong cậu có phải con trai không đấy? Nam nữ thụ thụ bất thân nhá” Hạ Gia Anh nở nụ cười châm chọc, cái tên ăn chơi mút chỉ dám lên mặt dạy đời ta á.
Mạc Y cũng chẳng kém cạnh”Phong thiếu gia đây có sở thích hơi quái đản chút, mong mọi người thông cảm”
“Cậu nhầm à” Liz Mạc lay lay vai tôi…
Á Đông đỏ bừng mặt, giật giật vạt áo”Nè! Bà đang là con trai mà”
HuHuHu! Bẽ mặt một tí đáng là bao, đằng nào cũng chết đến nơi rồi. (Ý chỉ Vương Thế Khải sắp quay về)
Tất cả sự chú ý của mọi người tập chung hết vào tôi. Còn cái ngón trỏ cứng đờ này vẫn giơ trên không…Chẳng có lời nào giải thích với họ cả??? Đến Âu Thần cũng hết cách với tôi rồi…
HixHix…
Làm ơn có ai đó giải nguy cho con với??? Oh My God!!! :c:
“Cậu ta nói muốn ở cùng với tôi” Không khí căng thẳng bao trùm khắp nơi bị xé tan bởi giọng nói quen thuộc”Mắt mấy người có vẫn đề à? Cậu ta đang chỉ tay vào tôi đó”
Là Vương Thế Khải!!!
Nhìn theo hướng chỉ của ngón tay, ánh mắt tôi bắt gặp hắn ta…Vẫn ngạo mạn như thường, dáng vẻ bất cần đời đã nhìn mòn con mắt nay thấy ấm áp kì lạ…
“Ờ! Đúng rồi đó, các cậu hãy để ý kĩ xem”Âu Thần như tìm thấy đích, cùng hùa theo Vương Thế Khải…