Đọc truyện Tôi Yêu Một Tổng Tài Ác Ma Và Lạnh Lùng Như Anh – Chương 54
Mẫn Như lúc này mới nở nụ cười đầy mãn nguyện:
-Tất nhiên rồi! Thiệp mời đính hôn của tôi và anh Phong thì phải đẹp chứ!
Vừa nghe nói xong Diệp Lan như đứng không vững. Đính hôn? Cô có nghe lầm không? Bọn họ..sắp đính hôn?Chưa kịp định hình thì Mẫn Như liền đưa vào tay Diệp Lan tấm thiệp:
-Tôi cũng chuẩn bị cho cô thiệp đây! Hôm đấy nhớ đến…xem ngày hạnh phúc của chúng tôi nhé!
Nói xong ả quay người rời đi, để Diệp Lan chôn chân dưới đất. Cầm chặt tấm thiệp trên tay Diệp Lan không chịu nổi sự bí bách mà ra ngoài, cô đến nơi cô và Tử Kỳ tứng ngồi với nhau, tại một bờ hồ. Nơi đây không khí rất trong lành, chỉ có nơi đây mới làm tâm trạng Diệp Lan trở nên tốt hơn! Rút tấm thiệp từ ví ra, cô mở thiệp ra, mọi chữ đều rất rõ ràng, tên Lục Khánh Phong đã được in trên đó, ngay cạnh tên Mẫn Như. Thiệp rất đẹp! Chỉ nhìn thiệp thôi cũng đủ biết lễ đính hôn của họ được tổ chức long trọng như nào. Diệp Lan cười nhẹ, cô cười cho chính bản thân mình!
Xoay người định rời đi thì một bóng người đứng rất sát cô, hắn nhanh chóng chút chùy thủ (con dao nhỏ nhỏ đó) định đâm Diệp Lan, cô chưa định hình được thì tiếng súng từ phía xa đã làm rơi chùy thủ trên tay tên đó! Hắn vội rời đi thì Dương Dịch chạy đến:
-Mau lên xe!
Diệp Lan thấy Dương Dịch kêu đi thì vội lên xe, cô chỉ kịp nhìn bóng người kia đang đi xa. Ban ngày mà hắn cũng dám ra tay sao? Cô cũng chẳng hiểu lí do gì mà hắn lại ra tay với cô. Rõ ràng những đợt gần đây có nhiều thứ không may mắn đến với cô!
Ngồi trên xe với Dương Dịch, Diệp Lan cũng không hỏi tại sao hắn ta lại làm vậy,chắc Dương Dịch cũng chẳng biết. Dương Dịch nhìn tay cô đang cầm tấm thiệp liền hỏi:
-Cô..biết rồi sao?
Diệp Lan chỉ gật đầu, cô hỏi:
-Lục Khánh Phong biết chứ?
-Ngài Lục mới biết!
Diệp Lan cũng chỉ gật đầu lần nữa!
Dương Dịch nhìn qua cô chỉ lặng lẽ thử dài.Anh ta đưa cô trở lại biệt thự
(thay đổi 1 chút, nếu lời thoại là 2 người thì mỗi gạch{-} đầu dòng là lời thoại của mỗi người nhé)
Buổi tối.
Vừa dùng bữa tối xong Diệp Lan liền trở lại phòng mình, chuẩn bị bước vào thì Lục Khánh Phong đã đứng đằng sau:
-Sang phòng tôi.
Hắn không nói gì thêm liền quay vào phòng, Diệp Lan đi theo. Lục Khánh Phong đã nằm lên giường, hắn bảo cô:
-Đi ngủ thôi!
Diệp Lan vẫn đứng nguyên tại chỗ. Lục Khánh Phong nhíu mày khó hiểu:
-Đứng đó làm gì? Đi ngủ.
Diệp Lan bình tĩnh trả lời hắn:
-Anh sắp đính hôn rồi còn tiếp tục muốn như này sao?
Lục Khánh Phong nhìn Diệp Lan thật lâu sau đó mới tiến đến chỗ cô, kéo cô lại, Diệp Lan hơi tránh đi, hắn liền nói:
-Ai đưa thiệp cho em?
-Cái đó không quan trọng!
-Lễ đính hôn này là của tôi thì tôi phải người đưa thiệp cho em, nếu người khác đưa…nó chính là giấy vụn!
-Vậy người anh cùng đính hôn không phải lễ đính hôn của họ sao? Chẳng khác gì nhau!
– Vậy em quen với cô ta sao?
-Không quen!
-Phải!Không quen, vậy cô ta đưa thiệp cho em chẳng khác nào người xa lạ đưa cho em một tấm thiệp vứt đi sao? Em với cô ta chẳng có quan hệ gì!
-Vậy tôi và anh là quan hệ gì?
-Em….