Đọc truyện Tôi Yêu Một Tổng Tài Ác Ma Và Lạnh Lùng Như Anh – Chương 11
Còn về phần Diệp Lan ngồi trên xe mà cảm thấy đầu đau như búa bổ, cô lại nhớ đến mỗi lần ở nhà bị ốm thì ngoài thím Hoa chăm sóc ra cô còn có mọi người…Hả, mọi người? As.. Thật là đáng trí quá mà, cô đi mà quên chưa chào mọi người. do mãi nói chuyện với thím Hoa. Diêp Lan vừa nhớ đến liền gõ cái đầu của mình như vừa làm sai vừa sửa lỗi. Thôi để lần sau về cô sẽ chuộc lỗi. Nhìn qua kính chiếu hậu thấy cô cứ gõ gõ cái đầu như oán trách, Dương Dịch liền lên tiếng:
– Cô có chuyện gì sao???
– À..à không không
– có chuyện gì cô cứ nói nếu tôi giúp được tôi sẽ giúp
Thấy Dương Dịch có lòng như vậy, cô cũng không ngại kể ra:
– Chuyện này anh không thể giúp được, tại tôi đi mà quên chưa chào mọi người ở nhà, thôi để lần sau đến chuộc lỗi với mọi người cũng được
-mọi người? chẳng phải từ khi ba cô mất, nhà chỉ có cô và thím Hoa thôi sao? Ý có nói mọi người là người làm trong nhà hả?
– Vâng, đối với tôi họ không phải là người làm mà họ là các thành viên trong gia đình
Dương Dịch nghe Diệp Lan nói vậy trầm ngâm 1 lúc rồi nói:
– Tôi tiếc cho cô quá! Người như cô mà lại sống cùng với tổng tài
Diệp Lan đang rất đau đầu, mọi thứ xung quanh cứ quanh như chong chóng vậy, thế mà cô vẫn “chưng” cái bộ mặt như không có gì khi nói chuyện với Dương Dịch, cũng tại vì đau đầu nên cô không để ý đến lời của Dương Dịch nói, chỉ ừ qua loa. Dương Dịch thấy lạ liền hỏi cô:
– cô không sao chứ??? Sao sắc mặt của cô không được tốt vậy? Hay…cô buồn vì chuyện của ba cô
Cô trầm ngâm 1 lúc rồi nói:
– Tôi không sao cả, tôi nghĩ thông suốt rồi, chuyện của ba tôi đã qua rồi, không nên quá đau buồn vì nó nữa. Chuyện gì đến rồi sẽ đến…chúng ta..- Đang nói dở đầu cô lại choáng, nó cứ quay vòng vòng
Dương Dịch nhìn cô rồi nhíu mày:
– Tôi thấy cô không ổn cho lắm!
-Tôi không sao?
-Cô chắc chứ?
– Tôi ổn
Dương Dịch đang định nói tiếp thì đến nơi,anh ta nói:
– Đến nơi rồi
Chiếc xe tiến vào sân trong. ở cửa có 2 vệ sĩ. chiếc xe tiến vào chỗ nơi có người đàn bà đang đứng, Dương Dịch dừng xe, anh ta mở cửa xe cho Diệp Lan bước xuống, cô lảo đảo xuống xe, Dương Dịch liền giới thiệu:
– Từ nay cô sẽ ở đây, đây là giúp việc chính của biệt thự- cô Lý
Diệp Lan gần như không để ý lời nói của Dương Dịch, cô nhìn xung quanh rồi đưa tay lên xoa đầu, tất cả đều quay không có điểm dừng, cô đứng không vững nữa rồi, chỉ trong vòng vài giây bóng tôi đã bao trùm từ lúc nào, Diệp Lan ngất đi trong vòng tay của Dương Dịch và sự hốt hoảng của cô Lý
2h sau, cô tỉnh dậy liền đưa tay xoa đầu, Diệp Lan với túi xách ở chiếc tủ đầu giường, cô cầm điện thoại lên xem giờ, đã 7h30 rồi, đang định bước xuống giường thì cửa phòng mở, cô Lý bước vào trên tay bưng 1 bát cháo vừa mới nấu, thấy Diệp Lan đang bước xuống, bà liền chạy lại đỡ cô:
– Tiểu thư cô hãy nghỉ ngơi đi,cô chưa thể xuống giường đâu
– Tôi không sao-cô vừa nói xong liền khụy xuống đất
– Tiểu thư, để tôi dìu cô lên – cô Lý thấy Diệp Lan như thế liền hốt hoảng
– Tôi nói với cô rồi mà, cô chưa khỏe đâu, tôi có nấu bát cháo, cô mau ăn đi.- bà liền đưa cô bát cháo cho Diệp Lan
Có lẽ từ trưa cô chưa ăn nên cũng không từ chối, đang định ăn miếng đầu tiên cô liền quay ra hỏi cô Lý:
– Mà cô tên là gì ạ? Con quên mất tên cô rồi
– Tiểu thư cứ gọi tôi là cô Lý, tôi là giúp việc chính trong nhà
– vâng…Mà cô đừng gọi con là tiểu thư nữa được không,con nghe không quen, chắc con sẽ ở đây lâu dài nên cô cứ gọi con là Diệp Lan…
-Như thế thì không được, cậu chủ sẽ mắng tôi, với lại tôi cũng gọi mấy cô gái khác là tiểu thư mà
– cô đừng lo, nếu có chuyện gì con sẽ lo cho- Diệp Lan liền nói liều, cô cũng đã từng dự đại hội thượng đỉnh với Lục Khánh Phong, thấy hắn rất khôn khéo nên cũng chưa thể hiểu hết về con người của hắn, nhưng chắc không sao…
– Mà cô vừa nói là mấy cô gái khác là sao ạ? ở nhà này nhiều tiểu thư lắm ạ?
– Tiểu thư..à con ở đây lâu rồi con sẽ biết, hãy mau ăn đi, cô có việc phải làm rồi, cô đi đây, ăn xong nhớ uống thuốc nhé, cô đã chuẩn bị sẵn cho con, hành lí của con chắc không cần đâu, tại vì cậu chủ đã cho người chuẩn bị sẵn rồi, cô đi đây – Tuy cô Lý nói chưa được quen lắm nhưng qua đó cô có thể biết Diệp Lan là 1 người tốt, khi đóng cửa phòng lại bà liền nở một nụ cười tươi nhất có thể nhưng tiếc Diệp Lan không nhìn thấy
Còn về phần Diệp Lan, cô cũng ăn được nửa bát cháo, uống thuốc xong cô thấy đỡ hơn nhiều, mọi công việc xong xuôi cô lướt điện thoại 1 chút rồi thấy chán chán, ngắm nhìn căn phòng như thiên đường, được trang trí khá là bắt mắt, hầu như trong phòng màu vàng là nhiều, cô thích màu này l,còn chiều rộng của nó chắc phải gấp đôi gấp ba phòng cũ của cô,chiếc giường cô đang nằm rất thấp mà nó rất dài khoảng 3m, chiếc hộc tủ âm tường (tủ đựg quần, đựng đc cả giày dép) phải dài ngang bằng chiếc giường, phòng này sử dụng đèn vàng làm tăng sự sang trọng của nó. đột nhiên,Diệp Lan thấy mình thật rảnh rỗi, cô gõ nhẹ vào đầu, bước nặng nề xuống giường rồi mở tủ quần áo, cô choáng khi nhìn thấy cái tủ, chắc nó đựng cả nhà sản xuất quần áo mất, lại còn toàn hàng hiệu. Lục Khánh Phong thật xa xỉ….