Tôi Yêu Lucifer

Chương 9


Đọc truyện Tôi Yêu Lucifer – Chương 9


Chương 8
Sùng Hoa trở về Đài Bắc, trong nhà đột nhiên trở nên thật trống trải.
Rõ ràng chỉ thiếu đi một người, toàn bộ lại quạnh quẽ xuống.
Bên ngoài mưa đang rơi, tí tách rả rích. Mưa tháng 10, không mang theo hàn ý, nhưng trái tim Diễm Nhiên lại như bị xối ướt, từng đợt rét run.
Lắng nghe tiếng mưa rơi, đối diện với cái bóng của mình, cũng chỉ có mỗi cái bóng của chính mình.
Thì ra, mình lại yêu anh như vậy.
Cô ngồi trước cửa sổ, nhìn từng giọt mưa đến tận bình minh. Sinh mệnh của cô cùng Sùng Hoa đã gắn bó chặt chẽ không thể rời, nhận thức rõ điều này khiến cô vừa buồn lại vừa vui.
Chờ đợi mặc dù chua xót, nhưng cũng ngọt ngào, cô tin tưởng vững chắc rằng Sùng Hoa sẽ về lại bên cạnh cô, nghĩ như vậy khiến cô cảm thấy vô cùng hy vọng.
***
Dừng bước lại, Sùng Hoa ngưng mắt nhìn bóng lưng cô gái đằng trước.
Bóng lưng của cô gái xa lạ kia thật giống Diễm Nhiên. Thiên sơn vạn thủy, Diễm Nhiên ở Hoa Liên xa xôi đang chờ hắn về, mà bóng lưng của cô gái lạ kia, làm cho trong lòng hắn dâng lên ấm áp.
Bởi vì yêu Diễm Nhiên, hắn nhu tình ngàn vạn nghĩ, hẳn cô gái kia cũng có một người ở nơi nào đó đang yên lặng chờ cô.
Muôn hình muôn vẻ người đi đường, đều là nỗi thấp thỏm nhớ mong trong tim của người nào đó. Hắn từng oán hận gia đình hoa mỹ nhưng lạnh lùng của mình, bây giờ nhớ lại, hết thảy mọi thứ chỉ là đã yêu lầm mà thôi.
Nước mắt và oán hận trên mặt mẹ cả, phẫn nộ và lạnh nhạt của anh chị em, cũng chẳng phải là duyên cớ vì yêu? Tại một khắc này, hắn đột nhiên có thể tha thứ hết thảy.
Cho dù là người cha phong lưu, hắn cũng nguyện ý tha thứ. Phụ thân chỉ là yêu quá nhiều, yêu đến lan tràn tả tơi.
Hắn có thể tha thứ, nhưng cũng không thể giẫm lên vết xe đổ.
Như vậy sẽ làm cho hắn mất đi Diễm Nhiên. Loại đau khổ kia, một lần là đủ rồi.
Cô gái xa lạ kia bước lên xe bus, hắn lại cảm thấy sau gáy có một cơn đau nhói. Chẳng biết tại sao, hắn nhìn lên mui xe, lại nhìn thấy có một người trùm áo choàng đen, người đó lộ ra một cái đầu lâu, tay cầm lưỡi hái, ngồi trên mui xe bus nhe răng cười nham hiểm.
Tử thần!
Hô hấp ngưng trụ, đàn bướm đen lại chao lượn trước mắt.
Trong lúc hoảng hốt, hắn phảng phất như nhìn thấy chiếc xe chở cát đá mất lái, điên cuồng đụng vào một chiếc xe bus chở đầy người, mọi người trên xe đều chết hết…
Người trên xe, đều là người thân của ai đó, là tình cảm chân thành của ai đó… đều có người chờ họ về nhà!
Hắn xông về hướng đường cái, lấy một loại tốc độ ngay cả chính mình cũng không tin được mà chạy đi như bay, ở một giây xe bus cùng xe cát đá va vào nhau, thời gian trở nên rất dài…
“Không!” Hắn kêu lên thất thanh, vọt vào giữa hai chiếc xe, không biết một sức mạnh từ đâu ra, xe cát đá bị hắn đẩy mạnh một cái, cuối cùng một tiếng nổ mạnh kinh người phát ra, sau đó lật úp bốc cháy.
Hắn bị chiếc xe bus chạy lên từ phía sau không kịp phanh lại đụng phải, bay lên một đoạn ngắn rồi rơi xuống đất, đàn bướm đen trước mắt đã biến mất, máu trên trán chảy xuống mắt, nhìn ra một mảnh đỏ sẫm.

Dần dần, hắn rốt cuộc không nhìn thấy gì nữa, máu từ từ chảy ra khỏi thân thể, dần dần thấy lạnh.
Thời gian phảng phất như kéo dài ra, tiếng còi xe cảnh sát chói tai trở nên mơ hồ…
Có lẽ mọi người trên xe đều không sao đi?
Diễm Nhiên, em phải chờ anh trở về…
Trận tai nạn xe ly kỳ này làm cho giao thông Đài Bắc tắc nghẹn nửa giờ, nhưng không một ai biết nguyên nhân chân chính.
***
“Nguy rồi.” Bạch Soái Soái tái mặt buông bút xuống, “Vương tử giết người rồi.”
Cũng cảm giác được chuyện đã xảy ra, Mặc Mặc Hắc sắc mặt cũng trắng bệch, “Nhưng… Vương tử giết tài xế xe cát đá, lại cứu được sinh linh đầy trên xe, chẳng lẽ…”
Bạch Soái Soái chỉ cảm thấy tai vạ đến nơi, “Vương tử đã can thiệp vào vận mệnh của nhân loại, kéo cong quỹ đạo vận mệnh sẽ gây nên hậu quả nghiêm trọng! Người không đáng chết đã chết, người đáng chết lại còn sống!”
“Ai là đáng chết?!” Mặc Mặc Hắc rống lên, “Ai mà không có người thấp thỏm nhớ mong, có người chờ đợi?!” Cô bé càng khóc càng lớn tiếng, làm sao cũng không ngừng được.
“Ngươi như vậy không giống ác ma.” Bạch Soái Soái hất đầu qua một bên.
“Ta… Ta…” Mặc Mặc Hắc chỉ kéo tay hắn khóc, bàn tay nhỏ bé lạnh như băng, “Ta… ta muốn cùng với ngươi ở lại nơi này… Cùng nhau lớn lên, cùng nhau già đi… ta… ta không muốn làm ma nữ…”
“Xuỵt… chớ nói lung tung…” Bạch Soái Soái dỗ cô, cố nén nước mắt, “Ở đâu cũng không quan trọng, chúng ta…”
“Chúng ta chia ra hầu hạ chủ nhân khác nhau…” Nước mắt càng chảy càng mãnh liệt, “Ngàn năm gặp được đến một lần sao? Vạn năm gặp được đến một lần sao? Chúng ta…”
Trong lòng Bạch Soái Soái rối bời không thôi, muốn nó buông bàn tay nhỏ bé lạnh như băng này ra, nó ngàn vạn lần không muốn a.
“Đi.” Xác định chủ ý, hắn kéo Mặc Mặc Hắc, “Chúng ta đi.” Nói nhỏ bên tai cô bé, “Chúng ta đi đón vương tử, ngay trước khi còn chưa có người tìm được ngài ấy.”
“Ngươi…” lúc này không chỉ tay, mà cả toàn thân Mặc Mặc Hắc đều lạnh như băng. “Ngươi dự định… ngươi muốn bắt cóc vương tử?”
“Ta không muốn hai chúng ta tách ra.” Bạch Soái Soái tâm ý đã quyết.
Nhìn gương mặt kiên nghị của cậu bé, Mặc Mặc Hắc đột nhiên lên dũng khí, “Ta cũng không muốn, tuyệt đối không.”
“Một khi bị bắt được, không phải lưu đày cũng là chết.” Bạch Soái Soái nhìn cô chăm chú.
“Chỉ cần có thể ở cùng ngươi là được rồi.” Mặc Mặc Hắc kiên định nói.
Cho dù là ác ma, cũng có thể có tình yêu sao? Hai tiểu ác ma hốc mắt ửng hồng, đều có giác ngộ cùng lắm thì chết thôi.
“Đi.” Bạch Soái Soái giương ra đôi cánh màu tuyết trắng trông giống như cánh dơi.
“Ta đi theo ngươi.” Đôi cánh của Mặc Mặc Hắc lại giống như đêm đen.
Hai tiểu ác ma, một đen một trắng không chút do dự, bay vào màn mưa đêm vô cùng vô tận.

***
“Ngươi có biết ngươi phạm tội gì không?” thanh âm mỹ lệ lại lạnh như băng hỏi người nằm trên giường bệnh, “Ngươi không nên can thiệp vào vận mệnh của nhân loại, hơn nữa lại còn giết người. Theo ta trở về thôi, con ta, lúc trước ngươi đã nói, cho dù ở nhân gian cũng sẽ không làm điều ác. Sự thật đã chứng minh rồi, dù sao ngươi cũng là con của ta a. Trở lại Ma giới, kế thừa vương vị của ta, đừng lại cố chấp nữa.”
Trả lời Ma vương lại là một mảnh trầm mặc.
Nhìn đứa con trai có sức mạnh tương đương mình, ánh mắt lạnh như băng của Ma vương không có nộ ý, “… Khối thân thể này của ngươi đã rách nát, cho dù tỉnh lại, cũng không nhìn không thấy bất cứ thứ gì nữa. Ta chỉ cho ngươi ba mươi năm thị lực, muốn hơn nữa cũng không được, ngươi nhất định sẽ sờ soạng trong bóng đêm mà sống, như vậy cũng không thể khiến ngươi ngoan ngoãn theo ta trở về sao?”
Vãn là ngoan cố trầm mặc.
Ma vương không có cách nào bắt hắn đi. Đương nhiên, hắn có thể nhân lúc Sùng Hoa đang suy yếu mà cưỡng ép đưa hắn đi, nhưng ông đã đồng ý với mẹ của Sùng Hoa, nhất định phải tôn trọng ý nguyện của hắn.
Hắn còn chưa có tội ác chồng chất. Tài xế xe cát đá kia cư nhiên còn có một hơi thở, hiện tại còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, còn sống như một người đần độn.
Điều trị y tế của nhân loại đã làm trái lại với quá nhiều thiên lý, Ma vương cảm thấy có một tia không kiên nhẫn.
Có lẽ, hắn nên xuống tay làm cho việc “ngoài ý muốn” nhanh chóng phát sinh.
“Mặc Mặc Hắc, Bạch Soái Soái.” Ma vương ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại, làm cho hai tiểu ác ma lặng lẽ ẩn vào phòng bệnh sợ tới mức mặt cắt không còn hột máu. “Để mắt đến vương tử, ta đi giải quyết một chút ‘phiền toái’.”
Hắn vừa đi, Mặc Mặc Hắc cùng Bạch Soái Soái liếc nhìn nhau một cái, hạ quyết tâm. “Vương tử, nhanh lên chút, trước khi đại vương trở lại, chúng ta phải rời khỏi nơi này.”
Sùng Hoa không nhúc nhích, vẫn như không có sinh mệnh lẳng lặng nằm đó.
“Vương tử điện hạ.” Giọt nước mắt trắng bạc lăn trên gò má đen của Mặc Mặc Hắc, “Xin ngài hãy tin tưởng chúng thần… Là ta, ta là Mặc Mặc Hắc đây! Diễm Nhiên vẫn còn đang chờ ngài về…”
Diễm Nhiên.
Cái tên này đã khởi động lại ý thức tự mình phong bế bảo hộ, Sùng Hoa ở trong lòng khẽ gọi. Diễm Nhiên…
“Đúng vậy, Diễm Nhiên còn đang chờ ngài về nhà.” Bạch Soái Soái cũng rơi nước mắt, “Chúng tôi tới đưa ngài về.”
***
Trong màn mưa đêm dày đặc, mở cửa nhìn thấy Sùng Hoa cả người ướt đẫm, trên người mặc quần áo bệnh nhân, Diễm Nhiên kinh hoảng cực kỳ.
“Diễm Nhiên…” Sùng Hoa nhẹ nhõm thở dài một hơi, thân thể tàn tạ rốt cuộc không chịu đựng nổi, tê liệt ngã vào lòng Diễm Nhiên.
“Sùng Hoa!” Vội vàng tiếp được hắn, thể trọng nặng nề khiến cô lảo đảo, cô sợ hãi nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy Mặc Mặc Hắc cùng Bạch Soái Soái phía sau hắn cũng ướt sũng.
“Đừng hỏi gì cả!” Bọn họ đã kiệt sức, không còn sức để thực hiện một lần ‘di chuyển tức thì’ nữa. “Mau dẫn ngài ấy đến nhà thờ gần nhất… chúng tôi… chúng tôi không bảo trụ được ngài ấy nữa…” Ngay cả ẩn thân cũng không làm được, hai tiểu ác ma đều đã hiện nguyên hình sừng dê và đuôi thú của mình, “Đi cầu xin Thượng đế… Nếu ngài thực sự nghe được… Có lẽ còn có thể bảo trụ được vương tử…”
“Phải đưa hắn đến bệnh viện.” Diễm Nhiên sờ sờ thấy cả người hắn đều quấn đầy băng, vẻ mặt kinh hoảng, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Đến nhà thờ trước.” Bạch Soái Soái mỏi mệt cầu xin nói, “Thấy hai người chúng tôi đã liều mạng như vậy… tốt xấu gì cũng nghe chúng tôi nói một chút chứ. Lên xe trước được không? Xin cô đó… không vì chúng tôi, cũng vì vương tử, cầu xin cô…”
Một đêm này, tựa như cơn ác mộng. Hai người bạn nhỏ cô rất quen thuộc, mang theo bề ngoài ác ma tiến đến, liều mình cứu được người trong lòng cô. Mà người trong lòng cô, lúc này lại đang hôn mê bất tỉnh.
Trong màn mưa gió không ngừng, cô lái xe chạy đến nhà thờ nhỏ cô thường hay đến, cha sứ vẻ mặt từ ái đi ra mở cửa, nhìn thấy hai tiểu ác ma đi theo phía sau cô, không khỏi cứng đờ cả người.

Dưới cơn thịnh nộ của Ma vương, nhà thờ nhỏ này là nơi ẩn nấp cuối cùng của chúng đi… Mặc Mặc Hắc cùng Bạch Soái Soái nhìn nhau một cái, tâm tình đột nhiên bình thản lại.
Vương tử đã bình an rồi. Kỳ thực, khi Ma vương phát hiện ra bọn chúng, chúng liền biết mình đã đi đến bước đường cùng. Nhưng cho dù phải đi trên con đường cùng này, cũng muốn hai người cùng nắm tay nhau đồng hành.
“Diễm Nhiên, cô và vương tử có lẽ sẽ được an toàn.” Mặc Mặc Hắc ngữ khí mỏi mệt, “Chúng tôi… sẽ không đi vào. Chúng tôi đã cố hết sức tranh thủ thời gian cho hai người… Hy vọng Thần của các người sẽ che chở cho hai người.” Cô cười, nước mắt trên mặt hòa lẫn cùng nước mưa, thoạt nhìn chật vật không thôi.
Bạch Soái Soái cũng đồng dạng rơi nước mắt.
Nước mắt của bọn chúng đều là rơi vì nhau, tuy rằng không sợ chết, nhưng là vì đối phương chết mà đau lòng không thôi.
Cái chết đã đến gần như ‘lửa sém lông mày’.
“Đợi một chút.” Cha sứ lên tiếng gọi chúng lại, “Cha từ ái sẽ không cho phép ta đuổi người lữ nhân đã bị thấm ướt mưa ra khỏi nhà thờ. Vào trong sưởi ấm một chút, uống chút canh nóng đi. Cơn mưa này, rồi cũng sẽ ngừng thôi.”
“Cha sứ,” Bạch Soái Soái ấp úng nói, “Ngươi không thấy… không thấy chúng ta…” Khốn quẫn sờ sờ sừng dê trên đỉnh đầu mình, “Chúng ta không phải con dân của Thượng đế.”
“Lòng từ ái của Thượng đế là bao la không giới hạn.” Cha sứ mời tất cả mọi người vào, “Ta nghĩ, các con có một câu chuyện dài muốn kể.”
Thu xếp ổn thỏa cho Sùng Hoa vẫn còn hôn mê xong, lại nghỉ ngơi được một lúc, Bạch Soái Soái cùng Mặc Mặc Hắc cuối cùng cũng khôi phục được chút thể lực, nhưng vẫn không thể che giấu nguyên hình.
“Ta… ta và Mặc Mặc Hắc… đều là ác ma.” Bạch Soái Soái khó khăn mở miệng nói, “Vương tử tuy rằng là thân thể con người, nhưng cũng chính là con trai độc nhất của Ma vương bệ hạ. Nhưng… mẹ ruột của ngài ấy không phải ác ma, trong quá khứ, vương tử luôn luôn bảo vệ nhân loại, chọc giận Ma vương… Ma vương nổi trận lôi đình, trục xuất vương tử chuyển thế đến nhân gian, muốn ngài ấy tận mắt nhìn thấy sự xấu xa trong nhân thế. Bởi vì vương tử nói, cho dù ngài ấy chuyển sinh làm người, cũng sẽ tuyệt đối không làm điều ác…”
Câu chuyện siêu nhiên không thể tưởng tượng này, bởi vì hai tiểu ác ma rõ lồ lộ trước mắt mà càng tăng thêm tính chân thật.
Bọn họ rầm rì kể lại những chuyện trải qua của Sùng Hoa trong những năm tháng giám thị hắn.
“… Vương tử là thật lòng yêu cô.” trong mắt Mặc Mặc Hắc chợt trào nước mắt, “Cũng giống như ta… ta cũng… ta cũng yêu Bạch vậy…” Cô nắm chặt tay Bạch Soái Soái, khóc nấc lên.
“Ta biết.” Diễm Nhiên dịu dàng nói, vươn tay phủ lên bàn tay của Sùng Hoa. “Anh ấy có là ai cũng không quan trọng, chỉ cần ta yêu anh ấy, anh cũng yêu ta là đủ rồi.”
“Amen.” Cha sứ bình tĩnh nói, tựa như hết thảy trước mắt đều là chuyện đương nhiên. “Cuộc gặp gỡ thần kỳ khó được như vậy, để chúng ta cùng nhau cầu nguyện đi.”
“Cầu nguyện có ích lợi gì? Thượng đế căn bản sẽ không nghe thấy đâu!” cánh cổng lớn nặng nề của nhà thờ bị cuồng phong thổi mở toang, Ma vương xuất hiện ngay trước cửa, đứng ngược sáng, chỉ nhìn thấy thân ảnh to lớn. Hắn vừa xuất hiện, cây thập tự giá liền bốc cháy, đám ma vật nhiều không đếm xuể bò lên dọc theo cột lửa, tiếng thét chói tai, giáo đường thần thánh trong nháy mắt trở nên đáng sợ như địa ngục. Bóng tối dày đặc cuồn cuộn kéo đến, chỉ có ngọn đèn bên cạnh cha sứ là vẫn không bị ảnh hưởng, xua tan bóng tối.
“Đây không phải là nơi mà ngươi nên đến.” Cha sứ vẫn bình tĩnh như trước.
“Trên thế giới này không có nơi nào mà ta không nên đến.” Ma vương vung tay lên, gạt bay Bạch Soái Soái cùng Mặc Mặc Hắc muốn tiến lên ngăn cản hắn.
Hắn vươn tay tóm lấy Diễm Nhiên, muốn đem cô gái đã vây khốn thể xác và tinh thần con trai hắn xé thành hai nửa, nhưng lại như bị sét đánh mà buông lỏng ra.
Hừ! Cho dù ý thức hôn mê, đứa con của hắn vẫn một lòng bảo hộ cô gái này.
Sức mạnh cường đại như vậy, tư chất thuần túy như vậy, lại cố tình bị một chữ “Yêu” vây khốn cả thân lẫn tâm, như một con thú phun lửa bị thuần phục.
“Ngươi đây là bức ta hủy diệt tất cả!” Ma vương thần sắc âm ngoan cùng tiếng nói mị hoặc, vô cùng khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.
“Chàng đã đồng ý với ta, tuyệt đối sẽ không ép buộc nó.” Cha sứ mở miệng, nhưng lại không phải là giọng nam già nua, mà ngọt ngào tựa như thiên âm.
Ma vương cứng đờ bất động ngay tại chỗ, ma vật bên cạnh vẫn thét lên chói tai thị uy, làm cho hắn cảm thấy vô cùng phiền não mà tức giận. “Câm miệng hết cho ta!” ngọn hỏa diễm của hắc ám quét qua, trong nháy mắt tất cả ma vật bị thiêu rụi, giáo đường lập tức liền yên tĩnh như huyệt mộ.
Dung mạo cha sứ dần dần mơ hồ, lại từ từ hiện rõ lên, dung nhan tuyệt mỹ mang hào quang thần thánh.
Diễm Nhiên thừ người nhìn, kinh ngạc đến mức không khép miệng được.
Là thiên sứ!! Trên lưng giương lên đôi cánh quang dực mỹ lệ, là thiên sứ không sai vào đâu được.
“Bộ đồ đen kia thật xấu!” Ma vương trừng mắt nhìn vào bộ y bào cha sứ trên người thiên sứ.

Thiên sứ nhướn mày, mỉm cười, “Chàng đã đồng ý với ta.”
“Hóa thân thành cha sứ thủ hộ bên cạnh nó, ta quả thật là không nghĩ tới a,” Ma vương ngữ khí châm chọc, nhưng cũng có chút gì đó là mỏi mệt. “Ta đúng là đã đồng ý với nàng. Bất quá, nàng không biết ma tộc nói lời không giữ lời sao?”
“Ta tin tưởng chàng.” Nàng mỉm cười mỹ lệ mang theo ôn nhu thương xót.
“Tin tưởng ta thì nên theo ta trở về, chứ không phải vì cái sứ mệnh quái quỷ bảo vệ nhân loại gì kia, mà vứt bỏ lại cả con trai chúng ta!” Ma vương cuồng nộ bắt lấy nàng, “Theo ta trở về, ta liền tạm tha cho nó, mặc kệ nó thích đi đâu thì đi! Sở dĩ ta muốn nó ở bên cạnh, là bởi vì… bởi vì…” bởi vì trên người con có bóng dáng của nàng! Giữ nó bên cạnh, ta mới cảm thấy có chỗ liên kết với nàng. Lời nói trong lòng này, Ma vương thế nào cũng không thốt được thành lời.
Trên mặt thiên sứ có thần sắc không nỡ cùng thê lương cực độ, “… Được.”
“Quên đi!” Ma vương cuồng tiếu, “Ta còn muốn người vợ bỏ trốn giả mù sa mưa như nàng để làm gì? Thích đi đâu thì đi đi, ta không quan tâm nữa, cứ xem như là… là ta cho tới bây giờ chưa từng quen biết các người!”
“Chàng… sao chàng không đem từ bi đối với chúng ta, chia một ít cho chúng nhân?” Thiên sứ rưng rưng chực khóc, “Ta biết, ta đều biết hết…”
“Ta là Ma vương, chưởng quản chúng ác ma. Từ bi? Ha ha! Ta sẽ không từ bi đối với bất luận kẻ nào, nàng hãy nhớ cho kỹ điều ấy. Ta cũng chỉ là tham luyến dung nhan không héo tàn của nàng thôi, chẳng lẽ nàng cho rằng ta yêu nàng? Buồn cười! Ha ha ha ha…” Cùng với âm thanh cuồng tiếu, Ma vương bay vào màn đêm thâm sâu, đồng thời cũng mang theo cả cơn cuồng phong.
Kỳ lạ rằng, tiếng cười kia lại nghe như bi thương.
Thiên sứ ngẩng đầu, lẩm bẩm hướng lên Thượng đế cầu nguyện, nước mắt không ngừng rơi.
“Con ta…” Cô yêu thương mà nhẹ nhàng ôm lấy Sùng Hoa bị thương nặng, “Con trai đáng thương của ta, cô độc ở trên thế gian này, không có nơi nào là nơi con thuộc về… Không thuộc về trời mà cũng không thuộc về đất, đây là do tội nghiệt của ta…”
“Hắn không phải chỉ có một mình.” Tất cả chuyện này, đều chỉ là một giấc mộng đi? Diễm Nhiên cố lấy dũng khí nói: “Hắn đương nhiên không chỉ có một mình, hắn còn có tôi.”
Từ trong tay thiên sứ, cô đón lấy Sùng Hoa, mặc kệ hắn có thân phận gì, cô đều yêu hắn thật sâu, thật đậm sâu.
***
Trời hửng sáng, Diễm Nhiên kinh ngạc phát hiện mình đang nằm tựa vào giường bệnh, mà Sùng Hoa lại đang nằm trên giường bệnh, hơi thở bình ổn, tựa như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Sờ sờ nước mắt trên má mình, không biết vì sao lại cảm thấy đau lòng.
Giống như vừa trải qua một giấc mộng dài thật dài, cố nhớ lại, nhưng lại không nhớ được cái gì, bất quá, chỉ cần Sùng Hoa vẫn còn bên cạnh cô, vậy là đã đủ.
Mí mắt Sùng Hoa giật giật, lặng lẽ mở ra, “Diễm Nhiên?”
Hôn mê lâu như vậy, hắn cuối cùng đã tỉnh. Diễm Nhiên kích động đến lã chã rơi nước mắt, “Em đây.”
“Hi.” hắn yếu ớt cười, “Anh đã về!”
Trong vòng tay ôm ấp, hết thảy tất cả đều không còn quan trọng nữa, bao gồm cả ký ức bị thanh tẩy kia.
“Bọn họ đâu?” Sùng Hoa hỏi.
“Bọn họ? Ai?”
Họ cùng nhớ tới hai đứa bé nghịch ngợm một đen một trắng, nhưng trí nhớ lại giống như một vùng sa mạc bị phong hoá, ăn mòn từng chút từng chút mơ hồ dần đi, cuối cùng không còn để lại hình ảnh gì nữa.
Thiên sứ từ bi nhưng cũng tàn khốc, những gì có liên quan đến cuộc gặp gỡ giữa thiên sứ cùng ác ma kia, bọn họ đều hoàn toàn quên sạch, mà ngay cả hai tiểu ác ma tốt bụng kia, cũng bị lãng quên, chỉ còn lưu lại một chút hình bóng mơ hồ, ngay cả cái tên lên đến đầu lưỡi cũng không gọi ra được.
Ngoài cửa sổ, nhìn hai người trong phòng bệnh vượt qua đại kiếp nạn ôm nhau khóc, Mặc Mặc Hắc cùng Bạch Soái Soái nhìn nhau cười, nụ cười có chút bi thương, cũng có chút vui mừng thanh thản.
Cuối cùng cũng có người được hạnh phúc.
“Chỉ cần ở bên nhau, sẽ không còn gì đáng sợ nữa.” Nhẹ giọng nói, hai tiểu ác ma nắm tay nhau bay về phía đường chân trời.
Bọn chúng muốn dũng cảm đối mặt với vận mệnh mịt mờ, điều đáng được an ủi là, cho dù đến một khắc cuối cùng, bọn chúng vẫn ở bên nhau, một giây không chia lìa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.