Tôi Yêu Lucifer

Chương 7


Đọc truyện Tôi Yêu Lucifer – Chương 7


Chương 6
Sùng Hoa không quấn quýt lấy Xảo Tư nữa, hắn quy quy củ củ thích ứng với hoàn cảnh mới, trong sân trường Đông Đại, thường xuyên có thể bắt gặp bóng dáng cưỡi xe đạp của hắn.
Trường Đông Đại diện tích rộng rãi, có tiếng là đại học công viên quốc gia, từng học viện đều có một tòa tháp chuông mỹ lệ làm chỉ tiêu. Bãi cỏ rộng lớn, cây lá trong lâm viên nhỏ sum suê tươi tốt, tô điểm thêm trời xanh mây trắng đặc hữu của vùng phía đông Đài Loan, nơi nơi đều tựa như một bức tranh phong cảnh.
Trong phong cảnh xinh đẹp hữu tình kia, chàng trai trẻ xinh đẹp cưỡi xe đạp vút qua như cưỡi gió, thường thường khiến cho người dừng chân ngoái nhìn.
Nhưng vị mĩ thiếu niên kia ánh mắt lại thủy chung dừng ở nơi xa, đối với ám chỉ hoặc hàm súc hoặc lớn mật công khai bên cạnh, chỉ mỉm cười đáp lại.
“Tôi đã có bạn gái.” Hắn vẫn luôn điềm đạm từ chối.
Chưa ai từng thấy bạn gái của hắn. Nhưng cô gái may mắn kia, lại là đối tượng hâm mộ của rất nhiều học muội.
Sùng Hoa đối với tất cả phái nữ đều khách khí xa lạ, chỉ có Xảo Tư và Hồ Huệ là ngoại lệ.
Hắn định kỳ đi gặp Xảo Tư, hỏi thăm một chút về tình hình gần đây của Diễm Nhiên, đối với kiên trì và nghị lực của hắn, thái độ cứng rắn của Xảo Tư cũng dần dần mềm hoá.
“Nếu hiện tại mới biết quan tâm, lúc trước sao phải tổn thương cô ấy?” Xảo Tư thở dài.
“Bởi vì tôi là một tên khốn ngạo mạn ngu ngốc.” Sùng Hoa bất đắc dĩ cười cười, “Tôi không mong cô tin tôi đã thay đổi, nhưng chỉ xin cô nói cho tôi biết, Diễm Nhiên có tốt không?”
Chần chờ một chút, cô nói: “Coi như cũng… tốt. Ít nhất hiện tại cô ấy cũng không còn khóc đến thiếp đi.”
Nguyên lai cô ấy từng khóc đến thiếp đi… Lời này đâm vào hắn thật sâu đau nhói. “Vậy… cô ấy có muốn gặp tôi không?”
“Cô ấy không muốn.” Xảo Tư rất nhanh từ chối.
Một hồi trầm mặc, không khí yên tĩnh có chút mất tự nhiên bao trùm giữa hai người.
“Xảo Tư…” tiếng gọi khẽ trầm thấp đột nhiên phá vỡ không khí trầm mặc này, đổi lấy là ba người xấu hổ, Hồ Huệ nắm lấy chốt cửa tiến thoái lưỡng nan, “Cậu có khách sao? Mình đợi một lát lại đến.” Dứt lời, nhanh chóng lui ra ngoài,
Sùng Hoa tâm niệm xoay một cái, đứng dậy bước đi.
Xảo Tư kích động túm hắn lại, “Cậu làm gì? Cô ấy không phải Diễm Nhiên.”
Hắn nở nụ cười, trong lòng ngọt ngào thấm đẫm hạnh phúc, “Trên thế giới này có rất nhiều người tên là Hồ Huệ, nhưng không ai có bối cảnh tư liệu giống như Hồ Huệ này.” Nhẹ nhàng mà kiên định gỡ tay Xảo Tư ra, “Cám ơn cô.”
“Cái gì?” Xảo Tư trở nên mờ mịt khó hiểu.
“Chính thái độ của cô, đã làm cho tôi càng thêm chắc chắn.” Hắn nháy mắt một cái, cơ hồ là mừng như điên liền xông ra ngoài.
“Này! Lộ Sùng Hoa! Cô ấy không phải…” Xảo Tư nhìn theo bóng lưng hắn, đột nhiên mất đi động lực đuổi theo, “Cô ấy đã không phải là Diễm Nhiên mà ngươi vẫn tưởng… Đã không phải…”
Đi đi lại lại quanh phòng, cô bắt đầu lo lắng cho tương lai của hai người họ.
***
“Cô giáo Hồ!” Sùng Hoa đuổi kịp Hồ Huệ, cho rằng cô sẽ kích động hoặc bối rối, xoay người cô lại gặng hỏi, biểu cảm trên mặt lại bình tĩnh như hồ nước thâm trầm.
“Có chuyện gì sao?”
Giọng nói này, đích thực không giống Diễm Nhiên. Nhìn kỹ lại, dáng người mảnh mai của cô cũng không gầy hơn Diễm Nhiên là bao. Chiếc áo sơmi rộng thùng thình làm cho cô trông như càng gầy yếu hơn, giống như có gió thổi qua liền ngã. Nhưng cho dù ăn mặc như thế, khí chất bên trong so với hoa phục mĩ trang càng khiến động lòng người hơn.
Cô quả thạt đã thay đổi rất nhiều… Nhưng hắn khẳng định, người con gái tên Hồ Huệ trước mắt này, là Diễm Nhiên của hắn.
“Tại sao không thừa nhận?” Hắn hỏi nhỏ, “Tôi chỉ muốn nói lời xin lỗi em… xin em… hãy cho tôi một cơ hội.”
Ánh mắt trầm tĩnh của cô chợt xuất hiện tia gợn sóng thú vị, “Chúng ta có quen biết sao? Tại sao muốn xin lỗi tôi?”
“Em là Diễm Nhiên.” Sùng Hoa muốn nắm lấy tay cô, nhưng không hiểu sao, hắn lại không dám hành động. Cô không giống với Diễm Nhiên trước đây, có loại trầm tĩnh uy nghiêm bên trong bức trụ hắn.

“Tôi là Hồ Huệ.” Cô cười cười, “Hồ Diễm Nhiên… cái tên này nghe rất quen a.” Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Hình như là nghiên cứu lịch sử quân sự đúng không? Cũng có chút thông minh, bố cục không lớn.”
“… Cô nghiên cứu cái gì?”
“Không dám nói là nghiên cứu,” Cô rất khiêm tốn, “Tôi chủ yếu thiên về văn học hơn.”
Trong mắt Sùng Hoa xuất hiện vẻ mờ mịt. Nhận lầm sao? Nhưng lúc đối mặt với Hồ Huệ, tình cảm trong lòng tuôn trào ra, phải giải thích như thế nào?
Đó là tình cảm chỉ có với Diễm Nhiên a.
“Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước.” Cô cúi người, “Tôi phải lên lớp rồi.”
Dõi theo cô đi xa, Sùng Hoa biết chắc chắn mình không nhận lầm. Bóng lưng cô độc đặc hữu kia của cô, chỉ có Diễm Nhiên mới có.
Cô không thừa nhận, là vì muốn lãng quên quá khứ có liên quan đến mình sao? Việc này quả thật làm cho vết thương trong lòng hắn càng thêm sâu rất nhiều.
Trái tim, vì cô mà đau.
***
Lẳng lặng cầu nguyện trong nhà thờ nhỏ. Sau đại nạn, Hồ Huệ có thói quen cầu nguyện mỗi ngày, mặc dù chưa từng rửa tội, nhưng cô tin tưởng thượng đế sẽ không vì cô chưa rửa tội mà cự tuyệt nghe lời cầu nguyện của cô.
Phiêu bạt nhiều năm, không ngừng tìm kiếm bờ vai có thể nương tựa, hiện tại cô chân chính tìm thấy bến đỗ bình lặng của chính mình.
Nhà thờ yên tĩnh, ánh sáng nhu hòa rọi lên người cô, cô thành kính nhìn lên tượng chúa Jesus Christ trên cây thập tự giá, thì thào khẩn cầu được bình lặng và yên lòng.
Gặp lại Sùng Hoa, cô không kinh hoảng như mình đã tưởng tượng. Thống khổ qua đi như một cơn ác mộng, sau khi tỉnh dậy, tựa hồ đã dần dần giải thoát. So với chuyện kinh hoàng sau đó, những đau thương kia không là gì cả.
Cô của hiện tại, đã hiểu được một chuyện — còn sống lại còn khỏe mạnh, chính là một loại ân điển.
Cô có chút thương tiếc vuốt ve vết sẹo trên cánh tay mình, không muốn lại nhìn thấy dáng vẻ người bạn thân ngã vào trước giường bệnh mình khóc đến khàn cả giọng. Trên thế giới này còn có người quan tâm cô, cho dù chỉ có một người, cô cũng nên vì người này mà sống cho thật tốt.
“… Mi cầu nguyện đúng thật là lâu a.” Xảo Tư bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh cô, “Mi nói nhiều với Thượng đế như vậy làm gì? Về nhà từ từ nói với tao, có được không? Tao đói muốn khóc rồi, đại tiểu thư, van cầu mi nhanh nhanh say good bye với Thượng đế đi, ngày mai lại nói tiếp, được hem?”
Cô nở nụ cười, “Bây giờ đi thôi. Tao nấu cơm cho.”
“Còn chờ mi nấu a?” Xảo Tư gấp gáp lôi kéo cô, “Chúng ta ra ngoài ăn đi! Tùy tiện ăn cái gì cũng được, tao đói đến mức có thể ăn cả một con bò…”
“Ăn uống quá độ là một loại tội.”
“Tao phạm tội nhiều như sao trên trời, có nhiều thêm một cái cũng không kém. Đi a đi a, ta phải tìm cha sứ phàn nàn một chút, ta mời ông ta khai đạo i, không phải bảo ống ấy dụ mi đi làm nữ tu sĩ…”
Hai người nói cười vui vẻ, dần dần đi xa.
Trong một góc nhà thờ, một người cũng cúi đầu cầu nguyện, ngẩng đầu nhìn theo hướng các cô rời đi.
Sùng Hoa ánh mắt cô đơn, có chút hâm mộ, có chút chán chường.
***
Bắt gặp hắn trong lớp học, Hồ Huệ cũng không bất ngờ.
Cô hứng thú cười cười. Quá trình theo đuổi của hắn, cũng không vì biệt ly của khoảng thời gian này mà thay đổi.
Sau đó, Sùng Hoa sẽ xuất hiện ở từng nơi cô có thể nhìn thấy. Cô đã quá quen thuộc.
Điểm không đồng dạng là, cánh tay của hắn lại không hề mang theo cô gái nào. Bất quá, đó cũng chỉ là vấn đề thời gian, dù sao hắn vừa mới đến trường này không lâu, muốn lập tức chiêu mộ được một bầy oanh oanh yến yến thì còn cần thời gian.
Nhưng một học kỳ qua đi, cánh tay Sùng Hoa vẫn không có cô gái nào đáp lên. Cánh tay hắn, chỉ ôm sách.
Cách một bàn giáo viên yên lặng đối diện, nhìn nhau, đây là tiếp xúc thân mật nhất giữa bọn họ.
Đừng có nhìn tôi như vậy. Trong lòng cô thầm nói. Tôi cũng không cho cậu ký ức tốt đẹp không ngừng a, vướng bận của cậu đối với tôi, bất quá chỉ là… Bất quá chỉ là vì tôi bỏ rơi cậu.

“Tôi thường suy nghĩ, trong lòng Diễm Nhiên, không biết liệu còn có tôi không.” Trải qua một học kỳ yên lặng chờ đợi, hôm nay, hắn rốt cục chủ động tìm tới cô, “Nhưng là, tôi phát hiện, điều quan trọng không phải trong lòng Diễm Nhiên có tôi hay không, mà là Diễm Nhiên có sống tốt không. Nếu cô ấy sống tốt… tôi có thế nào cũng không quan trọng.”
“Không phải Xảo Tư đã nói với cậu, cô ấy rất tốt sao?” Cô cảm thấy trái tim bình tĩnh của mình xuất hiện một góc sứt mẻ, “Cậu thật sự không cần tiếp tục ở lại đây, nếu cậu muốn chuyển trường về Đài Bắc, tôi và Xảo Tư sẽ hết sức hỗ trợ. Nếu cậu là vì Hồ Diễm Nhiên… cô ấy không có ở đây.”
“Cô ấy không ở đây sao?” khóe miệng Sùng Hoa chứa đựng bi thương, tươi cười, “Đợi cô ấy tha thứ cho tôi, sẽ xuất hiện.” Trước khi rời đi, hắn quay đầu dặn dò, “Cô giáo Hồ… thân thể cô không được tốt lắm, luôn bị cảm, xin bảo trọng. Tôi… tôi hiện tại cũng bắt đầu cầu nguyện.”
“Cầu nguyện?”
“Đem lời Diễm Nhiên không muốn nghe, nói cho thượng đế nghe, hy vọng thượng đế có thể nhắn dùm tôi, cũng hy vọng lòng từ ái của Ngài có thể chiếu cố cho người con gái bị tôi làm thương tổn.” Giọng của hắn có chiều căng thẳng, “Bởi vì, cô ấy không cho tôi tiếp cận, tôi chỉ có thể đem hy vọng chăm sóc cô ấy, gửi gắm lên người Thượng đế ở cõi hư vô mờ mịt.”
Cô không nói gì, nhìn hắn yên lặng rời đi, tiếng chân xa mờ dần, nhưng vẫn còn vang vọng trong lòng cô.
Ngày hôm sau, Sùng Hoa vẫn chăm chú nhìn cô từ xa, cho dù biết cô chính là Hồ Diễm Nhiên, nhưng cũng không quấy nhiễu cuộc sống của cô.
Thi thoảng, hắn sẽ nhờ Xảo Tư chuyển cho cô một một ít đồ lặt vặt — một bó hoa kim châm nhỏ, cô thích ăn kẹo toffee, một cây nhiệt kế, áo sơ mi nhãn hiệu cô thường mặc, son dưỡng phòng ôi cô khô nứt.
Lúc cô bị cảm đến gần như không dậy được, Xảo Tư bưng một chén canh gà tiến vào, nét mặt băn khoăn.
“Sùng Hoa muốn ta đưa cho Diễm Nhiên uống.”
“Không có người này.” Cô suy yếu tựa đầu quay đi.
Yên lặng nửa ngày, quay đầu lại chỉ thấy Xảo Tư lệ rơi đầy mặt.
“Xảo Tư, sao mày lại khóc?” Cô gắng gượng muốn đứng lên.
Xảo Tư ấn cô lại, nước mắt ngừng lăn xuống.
“Mày… mày uống đi…” Cô khóc, “Tội tình gì chứ? Hai người tội gì phải vậy? Tao nhìn thấy mà cũng… thiệt tình… mày uống đi… hắn ninh cả một ngày đó, mày mau uống đi…”
Cô uống vào, cũng không hề rơi lệ. Chính là, đầu lưỡi đã mất đi vị giác, cư nhiên cảm thấy canh gà có vị đắng chát của nước mắt.
Vốn tưởng rằng năm tháng sẽ mang đi hết thảy vui buồn, nhưng dòng sông thời gian luôn mang đến biến chuyển và vui buồn mới.
Cô bắt đầu có chút không xác định được sự bình tĩnh của mình. Sùng Hoa đối với cô mà nói, rốt cuộc là vui hay buồn? Cô không dám suy nghĩ đến cùng, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, hy vọng thượng đế cho cô dũng khí, đối mặt với đôi mắt thâm tình không hối hận kia của Sùng Hoa, còn có thể bảo trì tâm tình tĩnh lặng hiện tại.
***
Đến kỳ nghỉ đông, không được nhìn thấy đôi con ngươi xinh đẹp hàm chứa bi thương kia, Hồ Huệ lại thấy có chút mất mát.
Cô rất bi ai phát hiện ra, Sùng Hoa cũng không cần làm gì, đã có thể chế trụ cô.
Mùa đông ở vùng phía đông Đài Loan khô hanh rét lạnh, không giống như Đài Bắc đổ mưa triền miên. Cô phát hiện, ngày không lên lớp, thời gian cư nhiên lại kéo dài như thế, giống như vĩnh viễn cũng không đợi được trời tối.
“Mày ngẩn người đã một ngày rồi.” Xảo Tư thở dài, cô vừa tham gia họp mặt về, phát hiện thư còn đặt trong hộp thư, biết bạn tốt cả một ngày không ra ngoài. Nhẹ nhàng đem một tấm bưu thiếp phong cảnh đặt vào lòng bàn tay cô, “Tao nghĩ đây là của mày.”
Không đề tên người nhận, cũng không ký tên, nhưng nét chữ mạnh mẽ hữu lực này cô rất quen thuộc.
Trước nghỉ đông một ngày, Sùng Hoa phá lệ đi đến phòng làm việc của cô, nói với cô, muốn nhân lúc kỳ nghỉ đông đi Châu Âu.
Cô không hề nói gì, chỉ cười một cái, nói câu, “Lên đường bình an.”
“Chỉ đi một mình, quả thật cần lời chúc phúc của cô.” Hắn cũng nhẹ nhàng nở nụ cười. Ánh mắt tà mĩ của ngày xưa, hiện tại chỉ còn lại nhàn nhạt phiền muộn và đau thương.
Trên tấm bưu thiếp phong cảnh không viết gì, chỉ nhàn nhạt kể về nơi mình đang ở…
Trên thực tế, không có tiệm cà phê nào tên là “Cà phê Tả Ngạn”. Hoặc giả nên nói, tất cả quán cà phê dọc theo bên bờ Nam sông Seine đều là “cà phê Tả ngạn”.

Tôi cũng không phải tới đây tìm lãng mạn, chính là vừa đúng lúc Paris hiếm khi đổ mưa, mà tôi lại vừa vặn trú mưa trong một tiệm cà phê. Hơi nước mưa bốc lên ngoài cửa sổ, trong cửa sổ hương cà phê tràn ngập, bầu không khí tuyệt đẹp lúc này, ngược lại làm tôi thấy nhớ tới cơn mưa đêm trầm mặc mà u ám của Đài Bắc.
Có lẽ là, Paris không có em, mà Đài Bắc, đã từng có em.
Cầm tấm bưu thiếp, cô vẫn không hề nói gì.
Trước mắt mông lung, cô như cũng nhìn thấy cơn mưa đêm ở Đài Bắc, dưới song cửa sổ, cây hoa nhài vùng vẫy dưới mưa, hương thơm nhàn nhạt, dường như quanh quẩn nơi đầu mũi, không tài nào xua đi được.
***
“Cái gì? Mày muốn xuất ngoại du học?” Xảo Tư thở hổn hển, “Sao tao không hay biết gì?”
Hồ Huệ khó khăn nuốt xuống một ngụm canh, nghĩ phải mở lời thế nào với bạn. “… Chỉ giới hạn ở Đài Loan, thật sự rất hẹp, tao muốn xuất ngoại tiếp thu nhiều tri thức mới…”
“Cho nên mày mới nói với chủ nhiệm khoa, mày không tiếp tục nhận lời mời dạy nữa?” Xảo Tư tức tối kêu to, “Sao không thương lượng trước với tao?!”
“Tao đã làm phiền mày một năm…” Cô vội vã muốn biện bạch.
“Làm phiền cái CMN chứ phiền! Mày đầu heo à?! Tao có nói là phiền toái chưa? Chỉ cần mày sống… sống tốt…” Xảo Tư hốc mắt ửng đỏ, “Mày dự tính không liên lạc với tao nữa có phải không?”
“Không phải chuyện này!” Cô khẩn trương bắt lấy Xảo Tư, “Không có không có! Chỉ cần xác định xong trường học, tao lập tức sẽ báo ày…”
Xảo Tư hất tay cô ta, “Mày không cần liên lạc với tao! Bởi vì…” Cô nghẹn ngào, “Bởi vì mặc kệ mày đến nơi nào, tao cũng sẽ nói cho Lộ Sùng Hoa!”
Sắc mặt cô trắng xanh, miễn cưỡng cười cười, “Thực… thực nực cười, hắn là ai chứ, tại sao phải báo cáo hành tung của tao cho hắn…”
“Bởi vì mày là Hồ Diễm Nhiên, mà sở dĩ mày muốn xuất ngoại, chỉ là vì muốn trốn hắn!”
Nụ cười của cô lập tức biến mất, vẻ kích động rất lâu không thấy lại xuất hiện trên mặt, “Tao… Tao không phải Hồ Diễm Nhiên! Tao không biết hắn, tất cả mọi thứ trong quá khứ tao đã quên rồi!”
Đột nhiên đứng lên, chiếc ghế dựa ngã xuống phát ra tiếng rầm lớn, cô hoảng sợ không biết thế nào cho phải, bình tĩnh bên ngoài một khi vỡ mất, cảm xúc mãnh liệt lại tuôn trào trong lòng.
Xoay người muốn chạy, lại bị chiếc ghế dựa ngã xuống ngáng chân.
“Diễm Nhiên! Diễm Nhiên!” Xảo Tư kinh hoảng đỡ lấy cô, “Đừng làm tao sợ, mày có sao không? Mày làm sao vậy…”
“Tao không cần cái tên kia… Tao không cần hồi ức kia…” đã rất lâu rồi không khóc, hiện thời khóc nấc lên như một đứa trẻ, “Xảo Tư, tao sợ, tao không cần…”
Ôm đứa bạn cũ đáng thương, Xảo Tư cũng lên tiếng khóc theo.
Một năm trước, Diễm Nhiên vội vã rời khỏi Đài Bắc, đi theo xe vận tải của cty chuyển nhà. Trên đường đi gặm nhấm thống khổ, không ngờ rằng, vận mệnh càng bi thảm hơn đang chờ cô ở quốc lộ Tô Hoa.
Xe vận tải đâm phải xe chở cát đá vượt tuyến siêu tốc chạy lên, cô bị chấn động văng ra ngoài xe.
Vụ tai nạn này đã cướp đi giọng nói ngọt ngào của cô, khả năng sinh đẻ, chỉ để lại một cơ thể chằng chịt vết sẹo không sao đếm hết. Cô có thể sống sót, ngay cả bác sĩ cũng cảm thấy kỳ tích.
“Mặt của mày không có gì trở ngại.” Xảo Tư hai mắt đẫm lệ mơ hồ nói cho cô thật vất vả mới tỉnh lại, “Tứ chi không sao, cũng không gãy cổ… còn đứa bé… muốn có con thì nhận nuôi là được rồi, cũng không cần đau khổ như trước nữa…”
Đau khổ vì bị phản bội trường kỳ, đả kích vì không thể sinh dục được nữa, khiến cho tinh thần cô sa sút một thời gian dài, cũng chính đại kiếp nạn này, đã làm cho cô dứt khoát cáo biệt cái tên cũ, hy vọng tất cả đau khổ cũng chôn vùi theo cái tên kia, cũng có thể có một kết thúc.
Sùng Hoa ngàn dặm truy tìm đến, nhen nhóm lên trái tim đã nguội lạnh như tro tàn của cô, nhưng cũng lại nhắc nhở cô giữa hai người không có khả năng.
Ngoại trừ bỏ trốn ra, cô không biết mình còn có thể làm gì.
Cô thực sự không biết.
“Cho dù trốn được hiện tại, chẳng lẽ mày trốn được chính mình?” Xảo Tư rưng rưng khuyên, “Nếu mày thật muốn đi du học, takhông ngăn cản, nhưng mày rõ ràng là không phải a. Tao biết mày đã nếm trải bao nhiêu khổ, mày chịu bao nhiêu đày đọa tao cũng đều hiểu rõ… Nhưng xoay người chạy trốn không phải biện pháp, mày không đối mặt, làm sao mà biết kết quả sẽ thế nào? Mày trốn, hắn đuổi, chỉ là dằn vặt nhau mà thôi…”
“Tao không muốn dằn vặt hắn, cũng không muốn hắn đuổi theo…” Cô tuyệt vọng thầm thì.
“Mày thử hỏi lại chính mình, có phải hay không luôn luôn chờ hắn đến?” Xảo Tư lau nước mắt cho cô, “Đừng tưởng rằng tao không biết, mày vẫn luôn đợi sau khi hắn đến mới ngủ yên được, trước đó mày đều trằn trọc cả đêm không thể đi vào giấc ngủ, đành phải trắng đêm cầu nguyện.”
Xảo Tư biết ư? Cô cho là mình đã che giấu rất giỏi, đã đè nén thật sự thành công.
Ở mặt ngoài, cô đã hoàn toàn là một “Hồ Huệ” mới tinh, bình tĩnh mà lý trí, thu lại tất cả mỹ diễm, trở nên mộc mạc không hề thu hút. Cô không hy vọng bất luận ai chú ý tới mình, dù không ai có thể mở ra trái tim đã đóng chặt của mình.
Đè nén lâu dần, cô dần dần tin tưởng, mình chân chính đã bình tĩnh lại.
Thế nhưng, lúc Sùng Hoa xuất hiện trước mặt cô, cô lại không cách nào giải thích tim mình đột nhiên đập nhanh hơn.
Cả một học kỳ, tại sân trường rộng lớn, bọn họ liên tục tình cờ gặp mặt. Thường thường chỉ có một cái nhìn thoáng qua trong nháy mắt, nhưng cô biết, Sùng Hoa không biết đã khổ tâm an bài bao nhiêu thời điểm.
Dần dần, cô phát hiện tình cảm say đắm của mình đối với Sùng Hoa so với trước kia càng khó kiềm chế hơn.

Tựa như đã gạt bỏ đi tất cả tạp chất, giờ phút này hắn tinh khiết an bình hệt như thiên thần bảo hộ, yên lặng chờ đợi bên cạnh cô, cho dù cô không bao giờ chịu thừa nhận.
“Tao… Tao không đi nữa.” Cô rã rời co quắp trong lòng Xảo Tư, “Mày nói đúng, tao trốn được hắn, lại không trốn được chính mình…”
Sự thật này khiến cô vô cùng bất lực.
***
Sau một chồng bưu thiếp phong cảnh, kỳ nghỉ đông đã kết thúc.
Có lẽ đối với người khác mà nói thì rất ngắn, nhưng đối với Diễm Nhiên lại rất dài thật dài. Bước đến giảng đường, cô căng thẳng hồi hộp hệt như lần đầu đi dạy vậy.
Cô chần chờ nhìn về phía chỗ Sùng Hoa hay ngồi, phát hiện không phải hắn, trái tim như rơi vào hầm băng, mãi đến khi phát hiện Sùng Hoa ngồi ở hàng ghế đầu, cô có chút kinh hãi, cũng có chút chua xót ngọt ngào.
Ánh mắt xinh đẹp của hắn, vẫn như trước kia mà đầy ắp yêu thương thuần khiết vậy.
Khẽ ho một tiếng, nuốt xuống cổ họng mơ hồ có chút nghẹn, giọng cô ôn nhu mà trầm thấp bắt đầu giảng bài, đầy cảm tình.
Đây là… khoảng cách lý tưởng nhất sao? Cách một bàn giáo viên, nhìn nhau không nói một lời, ai cũng sẽ không thương tổn đến ai.
Tan lớp, tất cả sinh viên đều đi ra ngoài, chỉ có hắn dự thính vẫn còn yên lặng ngồi ở đó.
Thu hồi tài liệu giảng dạy, Diễm Nhiên không thể kiềm chế nhìn hắn một cái, mới vội vàng rời đi.
Sùng Hoa trong lòng tràn ngập vui mừng. Tuy chỉ một thoáng ngắn ngủi, nhưng là cái nhìn duy nhất thuộc về hắn. Thiên ngôn vạn ngữ, cũng không bằng một ánh nhìn kia.
Ánh mắt kia, làm cho hắn cảm thấy một năm chờ đợi đã có hồi báo. Chờ đợi trong thời gian dài như vậy, hắn càng phát hiện thêm nhiều bộ mặt của cô hơn.
Hỏi hắn thích Diễm Nhiên của trước kia, hay là Hồ Huệ của hiện tại… Hắn đều thích như nhau. Hoặc là, chỉ cần cô là Diễm Nhiên là được rồi, tên gọi là gì cũng không quan trọng.
Càng hiểu biết cô, lại càng yêu cô.
Bắt gặp thân ảnh thon gầy cô đi trong vườn trường, trái tim của hắn đập lỗi nhịp, muốn ôm lấy bờ vai gầy yếu của cô.
Nhưng, hắn không dám.
Hắn biết Diễm Nhiên sẽ lại bỏ trốn, hiện tại điều hắn lo lắng ngày ngày đêm đêm chính là chuyện này — Không biết một ngày nào đó, Diễm Nhiên sẽ lại biến mất ở trước mặt hắn.
***
“Lại dây dưa nữa, chúng mình phải lên tiểu học luôn.” Bạch Soái Soái phờ phạc ỉu xìu nói, “Thật vất vả mới trốn khỏi vườn trẻ kia, nay xem ra, tiểu học là không thể tránh khỏi rầu.” Nói đoạn lại nổi sùng lên, “Đều tại chủ ý ngu ngốc của ngươi, bây giờ thì tốt rồi, bọn họ nhòm tới nhòm lui cũng nhòm cả một năm, một chút tiến triển cũng không thấy đâu! Rốt cuộc là có muốn hay không muốn phụ lòng, sổ thiện ác này điền vào thế nào a, ta hỏi ngươi đó?!”
“Ồn ào cái gì?” Mặc Mặc Hắc vừa xem phim Nhật, vừa cảm động rút khăn giấy lau nước mắt rào rào, “Để yên cho ta xem xong có được không? Hức hức… Thật đáng thương mà… Tại sao yêu nhau lại không được ở bên nhau, thật sự là rất không công bằng…”
Bạch Soái Soái giận dữ, búng tay một cái làm nổ TV.
Mặc Mặc Hắc miệng trương thành chữ O, “Ngươi… Ngươi tên hỗn đản này! Đoạn kết của ta! Ta còn chưa xem xong ngươi liền làm nổ banh…”
Cô bé nhào qua liều mạng cùng Bạch Soái Soái, hai người lại đánh nhau.
Trong lúc vật lộn, Bạch Soái Soái không cẩn thận đụng đến ‘chỗ’ không nên đụng, vẻ mặt kinh ngạc, “Dáng người ma nữ… kém thế sao ta?”
Mặc Mặc Hắc nâng tay liền cho hắn một bạt tai, “Ngươi… ngươi vô lại a, ta ở nhân gian thân phận là đứa trẻ, kiếm đâu ra có dáng người?!”
“Ta cũng không phải chưa từng thấy bộ dáng trước khi biến thân của ngươi, muốn dáng cũng không có dáng…” còn chưa nói dứt lời, mặt hắn đã đỏ lên.
“Ai cần ngươi quản!” Cô bảo vệ hai quả đào trước ngực, trừng mắt hung dữ nói.
“Đương nhiên chỉ có ta mới có thể quản!” Bạch Soái Soái nổi lửa, “Ai dám quản ta bổ người đó làm đôi!”
Một lời này vừa ra khỏi miệng, hai người đều ngẩn tò te, ấp úng, kẻ nhìn tây, người nhìn đông, chính là không dám nhìn thẳng đối phương.
“Ngươi… ngươi xem phim Nhật nhiều quá rồi nha…” Mặc Mặc Hắc một đôi mắt quả thực không biết nên nhìn chỗ nào.
“Còn không phải là do ngươi, ngày ngày xem, giờ giờ xem, hại ta… hại ta nói chuyện đều quái quái…” Bạch Soái Soái nhìn chòng chọc vào cái tv đã bị nổ tanh bành.
“Đều là nhân gian ảnh hưởng xấu a.”
“Phải đó, đều là nhân gian ảnh hưởng xấu… mau mau về nhà thì tốt rồi…”
Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng hai tiểu ác ma cũng không hẹn mà cùng nghĩ, ở lại nhân gian tựa hồ cũng không phải quá tệ — nếu có đối phương làm bạn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.