Đọc truyện Tôi Yêu Em, Thiên Thần Của Tôi – Chương 7: Cô/ anh không phải là người tôi biết!
– Không thể nào!!!- Nó và hắn đều ngạc nhiên.
– Angel không phải là loại con gái bốp chát như cô!- Hắn lớn tiếng.
– Anh càng hk phải Yuki, Yuki chưa đến mức tự mãn như anh!- Nó cũng không vừa.
– Còn cô thì sao? Angel ngày xưa hk đến mức nói nặng lời với tôi như vậy. Cô mà là Angel ai tin?
– Chứ anh nghĩ cái loại người ảo tưởng đến mức trời cũng phải cúi lạy là Yuki sao? Nực cười, hết sức nực cười, thật là…..- Nó cười lạnh.
Yuki liền cắt ngang lời nó:- Angel? Cô ấy hk phải là người ăn nói hk biết lễ độ như cô. À, có phải cô giả làm Angel để theo đuổi hai anh em tôi, để đào mỏ nhà này, hk phải sao?
Yugi đứng bên cạnh thấy tình hình có vẻ căng lên liền can ngăn:
– Yuki, em nói hơi quá rồi đấy!
Nhưng hắn nào đâu nghe, vẫn cứ tiếp tục với những lời chỉ trích nó:
– Nhà cô quá nghèo nên ghen tị vói nhà chúng tôi muốn vào đây đào mỏ? Ba mẹ cô cũng hay thật, sinh ra loại con gái như gái điếm dụ trai để đào mỏ. Thật là….- Hắn lắc đầu.
Anh thấy thật sự hắn nói ngày càng quá đáng liền lớn tiếng quát: – Này, Yuki!!! Em……
Nhưng anh chưa nói hết câu thì phải dừng lại trước hành động của nó.
Chátttttt…….. 1 cái tát đáp ngay mặt hắn. Hắn thì ngạc nhiệ hết cỡ, cứ mở to mắt nhìn nó:- Cô…. cô….
Nó lạnh lùng nhìn hắn:- Anh nghe cho rõ đây. Tôi hk ham tiền, nhà tôi cũng chưa thiếu tiền tới mức phải vào nhà anh để đào mỏ. Thứ 2, tôi có thể chịu bất cứ lời nói nào của anh nhưng nếu anh dám đụng đến ba mẹ tôi, tôi tuyệt đối hk tha. Thứ 3, tôi hk phải là gái điếm mà có như vậy cũng hk đến mức vào cái nhà có người hk biết đạo lí như anh để đào mỏ. Và cuối cùng, anh làm ơn đừng nhìn tôi bằng cái ánh mắt như vậy. Nếu anh hk ưa tôi, tôi sẽ rời khỏi đây, tôi cũng chẳng muốn ở lại nơi này. Em lên phòng đây anh.
Nó nói xong ngay lập tức bỏ lên lầu.
– Ơ này, Angel!- anh gọi với theo . Anh hk đuổi theo nữa quay sang nhìn hắn :- E, thiếu suy nghĩ à? Tại sao lại nói những lời như vậy chứ!? 1 tên IQ 200 như em mà lại ăn nói thiếu suy nghĩ như vậy sao? Em lo liệu đi, cô ấy chính là Angel mà em đang tìm đấy! Đừng để sau này phải hối hận.- Anh nói rồi bỏ lên lầu để lạo mình hắn chìm đắm trong suy nghĩ.
________________________________________________
Cốc…. cốc…. cốc…
– Vào đi- Nó lên tiếng.
Cạch….
Nó ngẩng đầu lên, nhìn thấy Yugi thì chỉ cười nhẹ:- Có chuyện gì sao anh?
Yugi đi lại giường rồi kéo nó ngồi xuống cạnh mình:- Ngồi xuống đây.
Anh mỉm cười nhẹ nhàng nhìn nó:- Em giận sao? Kệ nó đi tính nó chuyển biến như vậy từ lúc sang Mỹ đấy!
– Dù có thay đổi thì cũng hk nên nói như vậy chứ ! Thật sự rất quá đáng!
– Anh biết nhưng…. ai rồi cũng sẽ có lúc thay đổi phải hk? Em cũng thế mà, vì vậy chắc nó đã hk nhận ra em đã thay đổi, nó cứ đinh ninh em là Angel ngày xưa. Còn nó nói như thế chắc tại khi trước cò người đã giả làm Angel để vào nhà này, nó chỉ đề phòng thôi.
– Anh hk nghĩ em giả mạo sao? Em hk phải là Angel?
– Em có cá tính riêng của em, chỉ có em mới có, rất đặc biệt.
– Vậy sao?
Anh mỉm cười xoa đầu nó:- Thôi, tha thứ cho nó đi.
– Em sẽ suy nghĩ.
– Vậy ngủ ngon nhé!- Anh nói rồi ra khỏi phòng.
10 sau, phòng nó lại vang lên tiếng gõ cửa.
– Anh tìm em nữa sao, Yugi?- Nó vừa mở cửa vừa nói, nhưng đến khi nhìn thấy hắn thì lại im lặng nhìn hắn.- Tìm tôi sao?
Hắn không nói gì chỉ bình thản đi vào. Nó nhìn hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên tột độ:- Anh làm cái gì vậy hả? Tự tiện vừa thôi chứ!
Mặc cho nó đang bốc khói đằng sau, hắn vẫn vô tư quay lại nhìn nó, cười, nói:
– Phòng cô cũng đẹp thật đấy! Ai trang trí vậy, anh tôi sao?
– Liên quan đến anh sao?
– Cô ở nhà tôi mà.
– Làm ơn đừng sử dụng nụ cười đó nữa, nó giả tạo quá! Có gì thì anh nói nhanh đi!
– Xin lỗi cô- Hắn lên tiếng.
– Gì cơ?- Nó hk tin vào tai mình.
– Tôi nói xin lỗi cô.- hắn nói nhưng quay mặt đi chỗ khác vì khuôn mặt đó đang đỏ dần lên.
– Người như anh mà cũng biết nói xin lỗi sao? Chuyện khó tin đấy!
– Này cô, tôi đã hạ bản thân mình xuống rồi đấy!
Nó cố nhịn cười: – Thôi được, nể tình cái lòng tự trọng cao ngất trời của anh,tooi cũng xin lỗi. Đây mới là Yuki mà tôi biết!^_^
Nó cười tươi làm hắn đỏ mất vài giây. Từ khi gặp nó đến giờ toàn thấy nó nhăn nhó, khinh người, cười lạnh thì đây là lần đầu tiên thấy nó cười tươi đến thế, thật đẹp!
– Anh đừng nhìn tôi nữa. Về phòng đi tôi muốn học bài.
– Ừ, vậy tôi về đây, học bài chăm chỉ.
– Ngủ ngon.