Bạn đang đọc Tôi Yêu Em, Cô Bé Ngốc Của Tôi – I Love You, My Stupid Girl – Chương 50
Anh cùng cô đến một chỗ khuất người và ngồi xuống bãi cỏ
“thật trùng hợp, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây” Kevin cười một nụ cười rất ư là handsome
“tôi không ngờ anh cũng đến đây” Marie ra vẻ hơi bất ngờ
“mà… em có đi cùng ai không?” anh đột nhiên hỏi làm cô hơi ngượng
“tôi..tôi đi cùng Joéph” Marie trả lời
“vậy… Joéph, anh ấy đâu rồi?”
“ừ nhỉ… anh ấy bảo đi mua thức uống sao đến giờ vẫn chưa thấy?” Marie nhìn đồng hồ
ting…ting…ting… là tiếng tin nhắn Đt của cô
vẻn vẻn dòng tin nhắn, Joéph biến mất dạng.
15 trước đó, khi Joéph đang định mua ít đồ uống thì anh nhận được một cú điện thoại và ngay lập tức rời khỏi Ngọn đồi tình yêu.
“có chuyện gì sao?” Kevin quan tâm
“à… chỉ là Joéph có việc bận nên đi trước rồi” Marie gấp đt
“nếu em không phiền … tôi có thể đưa em về nhà” Kevin ngượng
“kh…không cần phải vậy đâu… sẽ có người đến đón tôi ngay thôi mà” Marie từ chối, cô không muốn bên anh lúc này, cô muốn anh quên hết tất cả về cô.
Ngồi được chừng 20 thì cô nhận được cú điện thoại, xe đã đợi ở chân đồi.
“tôi phải đi rồi… tạm biệt anh” Marie nói rồi nhanh chóng đi khỏi đó.
Về đến khu biệt thự, cô cứ mông lung nghĩ về anh, còn anh thì mãi cảm thấy người con gái ấy thật thân quen mặc dù chỉ là mới gặp, cô cho anh cảm giác gần gũi, nhưng anh không thể nào nhớ ra.
Tại một quán bar sang trọng, người đàn ông bước đến quầy Bar, nơi có một người phụ nữ trẻ ăn mặc khá sexy, anh tiến đến và lây vai cô ả.
“oh… Joéph… Joéph… của em, hức…. anh đến rồi sao?” là Célia, cô ta nói giọng lè nhè
“cô… muốn gì?” Joéph nói giọng bực dọc
“anh yêu… hức… hức… anh làm gì phải tức giận thế?” cô ả rướn người đưa tay lên vai anh
“cô… mau buông tôi ra…” Joéph hất tay cô ả
“hừm… hức… chẳng phải đêm hôm ấy chúng ta đã rất vui đó sao? hức…. sao giờ anh lại làm mặt lạnh với em ….” cô ả cười khẩy
“cô… cô im ngay cho tôi… không đúng… đêm hôm ấy chúng ta chẳng có gì cả” Joéph quát
“anh… hức đừng có chối bỏ sự thật như thế” cô ả cầm ly rượu và uống một hơi “nếu… người ngoài mà biết TGĐ Joéph quan hệ với một người đàn bà khác … hức”
“cô… ” Joéph tức đỏ mặt, anh mất hết bình tĩnh
“anh hức… anh không nên tức giận như vậy… hức… nếu như không muốn mọi chuyện bị phát tán” cô ả mặc dù đang hơi say nhưng bấy nhiêu rượu thì chẳng ăn thua gì với Célia.
“vậy cô muốn gì?” Joéph hạ giọng
“hừ… muốn gì hả? tôi muốn tất cả…. hức…” cô ả xoay sang anh cười nhếch mép
“bao nhiêu đây đủ để cô câm mồm của cô rồi chứ?” Joéph quăng một xấp tiền lên quầy bar
“hừm… anh xem thường Célia này quá rồi…hức … em muốn anh… em muốn chúng ta kết hôn …” cô ả quàng vai anh
“sao cơ? … không bao giờ… cô đừng có quá đáng” Joéph hất tay cô ả
“quá đáng… hức… ai mới là người quá đáng… một TGĐ quan hệ với một cô gái rồi bảo quá đáng, nếu chuyện này mà sáng tỏ.. hức thì ai mới là kẻ quá đáng” cô ả ra vẻ hù dọa
“cô…cô…” Joéph bối rối, anh suy nghĩ một hồi lâu rồi quyết định “nếu cô muốn thì tôi sẽ đến… nhưng… chuyện kết hôn thì không thể được”
“không được ư? nhưng không sao như thế cũng được, nói hãy giữ lấy lời….. hức… không thì chuyện gì đến sẽ đến …” cô ả nói rồi ngả nghiêng bước đi ra cửa.
Joéph lái xe về nhà với một tốc độ bất cần, tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này chứ… anh chỉ vừa hoà lại với Marie thế mà mọi chuyện lại rối tung.
Một đêm trăng khuyết, những cơn gió mát rượi rít khẽ qua từng tán lá cây, ba con người, với ba tâm trạng khác nhau, buồn bã, đau khổ và lo sợ.