Tôi Yêu Em, Cô Bé Ngốc Của Tôi - I Love You, My Stupid Girl

Chương 46


Bạn đang đọc Tôi Yêu Em, Cô Bé Ngốc Của Tôi – I Love You, My Stupid Girl – Chương 46


“cô Marie? là cô phải không?”
Cô giật mình khi nghe ai đó gọi mình, xoay lại thì đó là Kevin
“sao anh lại ở đây, đáng lẽ anh phải ở bên trong chứ?” Marie ngạc nhiên
“chỉ là tôi không thấy thoải mái, và muốn ra đây hóng mát” Kevin cười nhẹ, anh cảm thấy rất vui khi gặp riêng cô ở bên ngoài “tôi có thể ngồi cùng cô chứ?”
“vâng, anh cứ tự nhiên” cô mỉm cười đáp lễ nhưng lòng vẫn buồn rười rượi
“cô cũng ra đây hóng mát?” Kevin thắc mắc
“vâng, tôi không thích chỗ đông người” cô nói mà giọng thở dài.
“cô có chuyện không vui sao?” (thằng cha này đúng là mất trí nhớ = một kẻ vô dụng mà)
“à…không, không có đâu” cô chối biến và cố gắng nở nụ cười miễn cưỡng “à, hình như tôi chưa chúc mừng anh”
“chúc mừng tôi? chuyện gì cơ? chẳng phải là cô đã chúc mừng sinh nhật tôi rồi sao?” Kevin tự hỏi
“không phải chuyện đó là chuyện của anh với cô Emily đó” cô nhắc lại mà tim đập mạnh
“vậy sao? dù gì cũng cảm ơn cô nhưng…. tôi thực sự chỉ xem Emily là em gái mà thôi” Kevin nói mà mắt nhìn về bầu trời

“tại sao lại thế?” Marie cảm thấy nỗi buồn vơi đi một nửa
“tôi cũng chẳng biết, nhưng tôi không có chút tình cảm nào với Emily cả” anh thở dài “chắc cô cũng đã biết tôi đã từng mất trí nhớ và trong giấc mơ của tôi lúc nào cũng chỉ xuất hiện một cô gái nhưng… tôi không tài nào nhớ nỗi khuôn mặt của cô ấy” anh sực nhớ là đang ngồi cạnh cô “ấy… sao tôi lại nói với cô những chuyện này nhỉ?” anh quay sang nhìn cô cười
“aa…không sao đâu” Marie cố gắng nén hết những giọt nước mắt cứ trực rơi ra kia
“tôi thật ngốc phải không?” Kevin cười buồn “nếu là cô, cô nghĩ cô gái ấy là ai?” Kevin chợt hỏi làm trái tim của cô thắt lại
“…nếu là tôi…tôi sẽ nghĩ người đó là… là một người bạn cũ hoặc là người để lại ấn tượng sâu sắc” Marie trả lời
“tại sao không phải là người yêu hay bạn gái?” Kevin thắc mắc vì trong câu trả lời của cô không có sự xuất hiện của tình yêu, cũng phải thôi, cô đã làm tổn thương anh, tổn thương trái tim anh, cô chỉ muốn anh đừng nhớ về cô, có lẽ như thế sẽ tốt cho anh hơn.
“thì…thì chẳng phải anh đã có Emily rồi đó sao? vì vậy tôi không nghĩ có là bạn gái đâu” Marie giải thích
“có lẽ thế, khi tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, mọi người cũng nói Emily là bạn gái tôi nhưng…tôi không cảm thấy vậy”
“có lẽ là do anh đã bị mất một phần trí nhớ thôi” Marie cố an ủi
“à mà, cô đến Pháp lâu chưa?” Kevin mới chợt hỏi
“tôi ở đây được 2 năm rồi”
“nhưng làm thế nào mà cô gặp được GĐ Joéph?” Kevin lại hỏi
“chỉ là tình cờ thôi, tôi gâp anh ấy khi đang sang đây du học” cô cười buồn, cô không muốn nói dối nhưng làm như vậy thì anh sẽ không nghi ngờ
“vậy à? thế thì tiếc thật? ước gì tôi có thể gặp cô Marie sớm hơn” lời nói của anh làm tim cô như nhảy khỏi lòng ngực
“sao…sao anh lại nói vậy?” Marie cười ngượng
“có lẽ tôi… tôi đã thích…cô Marie mất rồi” Kevin quay sang nhìn Marie
“anh…anh… đang nói gì vậy?” Marie bối rối
“ơh… tôi…tôi xin lỗi” Kevin cuối mặt “chắc tôi đã làm cô sợ”
“thôi…tôi, tôi đi vào trước vậy” cô nghẹn ngào quay đi, nhưng anh nắm tay cô kéo giật vào lòng mình, anh ôm lấy cô thật chặt
“làm ơn….làm ơn hãy để tôi ôm em một lần, chỉ một lần này thôi được không?” anh van nài
“…” Marie chẳng nói gì, cô không đáp trả cái ôm nhưng cũng không đẩy anh ra, cô thực sự rất muốn ôm anh và nói em chính là cô gái đó, nhưng lương tâm cô không ình làm vậy, cô đã làm tổn thương anh quá nhiều.
“tôi yêu em” anh chỉ nói nhiêu đó thôi
5 rồi 10 anh và cô vẫn im lặng và dần nới lỏng tay mình ra

“vậy…tôi đi trước” Marie toan bước đi, nước mắt cô đã trào ra thật rồi, cô không thể nào kìm nén nó thêm nữa, cô đã yêu anh đến thế này rồi sao?
“xin em…xin em hãy quên những gì xảy ra hôm nay” Kevin nói trong tyuệt vọng
Marie không nói mà chỉ bước đi , cô đau khổ biết nhường nào. Sau khi cô bước đi, những hình ảnh trong đầu anh lại hiện ra, nhưng lần này nó lại hiện ra rất rõ, anh chỉ nhìn thấy cô ấy có đôi môi nhỏ xinh xắn, đôi mắt hai mí to tròn và chiếc mũi thanh tú, tất cả đều hiện ra nhưng không rõ ràng, anh đã cố gắng nhớ lại thật kĩ, nhưng những hình ảnh đó chỉ thoáng qua.
Ở một nơi nào đó, có một ai đó đã thấy Kevin và Marie, anh ta nắm chặt bàn tay, đôi mắt tối sầm lại (chắc là các bạn đều biết nhưng nói thế này cho nó bí ẩn)
“chúng ta về thôi” Joéph lânh lùng nắm lấy tay Marie khi cô vừa trở vào đại sảnh
Cô không nói gì mà cứ đi theo anh, anh cũng chẳng chào lấy Kevin một tiếng.
Kevin cũng trở vào trong không lâu sau đó, anh rảo mắt tìm kiếm bóng dáng một ai đó nhưng có lẽ người đó đã về mất rồi.
Trên đường về, Joéph không nói tiếng nào, anh chỉ lái xe, Marie thì chẳng còn tâm trạng nào để mở lời.
“em nói đi? nãy giờ em đi đâu?” Joéph chợt lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng
“em… em ra vườn” cô chỉ nói ngắn gọn
“chỉ có vậy thôi sao?” mắt Joéph tối sầm lại “em nói đi? em đã gặp ai?”
“là Kevin” cô trả lời khuôn mặt lạnh nhạt, vô hồn
“tại sao lại ở cùng với anh ta?” Joéph mất hết bình tỉnh
“em chỉ trò chuyện” cô nói giọng buồn rầu
“trò chuyện? chỉ trò chuyện mà ôm nhau sao?” Joéph quát “em tưởng tôi là thằng ngốc chắc”
anh dừng xe lại

“hắn là gì đối với em?” anh nắm chặt hai vai cô
“là…là…” câu hỏi này thật khó khăn làm sao
“là người đó đúng không?” Joéph nói lớn
“đúng, nhưng….” Marie nghẹn ngào
“thảo nào… thảo nào… em lại có thể ôm anh ta dễ dàng đến thế”
“nhưng… ” cô định nói tiếp nhưng bị Joéph chặn ngang
“có phải em vẫn còn yêu hắn ta?”
“em…em…” cô lấp bấp
Anh dùng tay kéo cô, anh đặt lên môi cô một nụ hôn, nhưng lại là một nụ hôn cưỡng ép, anh hôn xuống cổ, rồi xuống vai … tay anh luồng xuống lớp váy của cô (huhu không dám coi nữa âu, mọi người tự hình dung y) Marie đã đầy anh ra nhưng, với sức mạnh của cô bây giờ thì chuyện đó là không thể.
“anh đang làm gì thế? mau buông em ra…mau…mau thả em ra Joéph…” cô cố đầy anh thật mạnh
“bốp” và một cái tát thật mạnh, cô nhìn anh bằng ánh mắt căm ghét, nước mắt đã tuông ra tự khi nào.
Cô mở cửa xe và bước ra ngoài, cô chạy thật nhanh, chạy mãi, chạy mãi và chẳng biết nên chạy về đâu. Và trời đổ mưa, một cơn mua nặng hạt, Joéph quay đầu xe, anh phóng thật nhanh và dừng lại ở con hẻm nơi có một quán bar Henry
Một tiếng sau, cũng là lúc buổi tiệc kết thúc, Kevin gượng cười chào các vị khách cuối cùng, Emily đã được các vệ sĩ đưa về, anh mệt mỏi lái xe về nhà. Trong cơn mưa nặng nè, có ba con người, mỗi người một tâm trạng khác nhau. Kevin lờ mờ nhìn chiếc bóng quen thuộc đang nằm bên đường, là một cô gái, một cô gái mặc chiếc váy dạ hội màu trắng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.