Tôi Yêu Em, Cô Bé Ngốc Của Tôi - I Love You, My Stupid Girl

Chương 29


Bạn đang đọc Tôi Yêu Em, Cô Bé Ngốc Của Tôi – I Love You, My Stupid Girl – Chương 29


Mọi ngày đều trôi qua thật êm đềm nhưng Vương vẫn nhốt nó trong nhà nếu muốn ra thì phải xin phép (trời ạh tên độc đoán)
Sáng Chủ Nhật
“tình tính tinh….tinh tính tình” tiếng chuông điện thoại của nó
_alo – nó nhấc điện thoại
“Bảo… là tôi đây…” tiếng một thằng con trai
_Hoàng hả? có chuyện gì không? – nó ngạc nhiên khi thấy Hoàng lấp bấp
“mẹ…mẹ…tôi bị cấp cứu rồi….” giọng Hoàng khan lại
_sao hả? làm sao….làm sao có chuyện đó được? – nó hoảng hốt – đợi, ông đứng đó đợi tôi, tôi sẽ đến ngay
nó gấp điện thoại rồi ba chân bốn cẳng chạy xuống nhà
_cô Bảo, cậu chủ không cho phép tôi để cô ra ngoài – chú Vinh chặn nó lại
_nhưng tôi…tôi thật sự có chuyện rất gấp mà – nó nhăn nhó
_xin cô đừng làm khó tôi – chú Vinh vẫn cản

Nó không biết làm thế nào nên đành quay vào trong
“đúng rồi, cửa sổ” trông đầu nó chợt nảy ra ý kiến leo cửa sổ
Nó tìm một sợi dây thừng kiếm được trong kho, cột chắc lại, nó leo xuống, bắt chiếc tãi nó chạy ngay tới bệnh viện
15 sau
_Hoàng, mẹ mẹ ông sao rồi – nó mặt không còn giọt máu, thở hồng hộc
_vẫn còn đang cấp cứu bên trong – Hoàng lo lắng hai tay chấp vào nhau
_cậu đừng lo, bác ấy sẽ qua khỏi mà – nó quỳ xuống lấy hai tay ôm lấy tay Hoàng
10 sau
“cạch” tiếng cửa mở phòng cấp cứu
_bác sĩ, bác sĩ mẹ tôi sao rồi – Hoàng tức tốc
_căn bệnh ung thư đang tái phát cần mổ ngay – bác sĩ nói căng thẳng
_bác sĩ, vậy bác gái sẽ qua khỏi chứ – nó lo lắng
_chúng tôi e rằng cơ hội chỉ có 20% – ông bác sĩ
_chỉ 20% thôi sao? – Hoàng nói như muốn vỡ tung
_bình tĩnh đi Hoàng, tôi tin bác sẽ qua khỏi mà – nó động viên
_vậy chừng nào mẹ tôi có thể mổ hả bác sĩ? – Hoàng nắm tay ông bác sĩ
_bà ấy sẽ phải mổ ngay, mới anh đi theo tôi làm thủ tục
Hoàng đi theo theo ông bác sĩ, còn nó thì vào phòng cấp cứu
_bác, bác tại sao lại như vậy? – nó lo lắng
_hì… bác… cảm ơn cháu – bà Lan cố gượng nói nhưng yếu ớt
_bác, bác nhất định sẽ qua khỏi mà – nó nói với ánh mắt hi vọng
_ùhm, bác xin lỗi…. bàc xin….lỗi – bà nói bằng giọng thều thào, đôi hàng mi bà trực trào ra trên khóe mắt – có lẽ …bác …sẽ chẳng…được…nhìn thấy…thằng Hoàng và cháu…được nữa – bà nhắm mắt những giọt lệ cay đắng
_bác bác đừng nói thế mà, Hoàng đang rất mong bác, bác đừng nói như vậy mà – nó òa khóc nhìn bà

_cháu có thể hứa với bác…một…điều …được không? – bà Lan hỏi bằng giọng yếu
_chuyện gì vậy bác – nó lau nước mắt
_con…hãy hứa…khi ..bác… đã không….còn trên cõi…đời này nữa….con…con hãy…chăm sóc thằng Hoàng giùm…bác – bà nói giọng cầu xin
_bác bác nói gì vậy? làm sao mà bác có thể…. Hoàng sẽ rất đau khổ – nó nắm chặt lấy đôi bàn tay xanh xao của bà
_con…hãy…hứa…- bà nói mà hấp hối
_mẹ…tại sao? tại sao mẹ lại nói như vậy? mẹ nhất định không được xa con – Hoàng nắm lấy tay bà mà khóc
_mẹ…m…ẹ….xin lỗi… – bà dần dần nhắm mắt – hã..y…ư…tha…ư…thứ…ch..o ..mẹ
nói rồi đôi tay bà như lạnh dần, đôi môi trở nên tái đi, sắc mặt cũng biến xanh nhạt
_M…..E….MẸ………………… – Hoáng gọi lớn
_Bác, bác – nó lấy tay lây lây bà mà nước mắt dàn dụa
Và như thế bà đã đi xa, đã hoàn thành số pận của mình.
Sau tan lễ, tại một khu vườn trống sau căn biệt thự rộng, một không khí ảm đảm, thật u ám
_…………- Hoàng im lặng
_………….- nó cũng không muốn nói gì lúc này, nó biết người mà Hoàng yêu thương nhất đó là mẹ anh.
_hãy khóc, đừng im lặng – nó chỉ nói thế thôi – hãy cứ khóc đi
Hoàng không nói gì, anh dựa đầu vào vai nó và…khóc. Nó cho anh mươn bờ vai, đôi tay xoa xoa cái lưng khồng lồ, nó như an ủi Hoàng chỉ bằng hành động

Một ngày dài, hôm ấy đúng thật là một ngày dài.
“ax, con nhỏ này đi đâu thế không biết” Vương ở nhà lo lắng, đi đi lại lại mà chóng cả mặt
_cậu chủ, xin cậu bình tĩnh, cô ấy sẽ về ngay thôi ạ – ông quản gia
_ông thôi đi, ông đã nói câu này cả chục lần rồi, cô ta có về đâu – Vương quát làm ông quản gia im thin thin
_thưa cậu chủ, là cô Bảo – chị người làm hớt hải
_chị cứ để cửa đấy cho tôi – Vương tức mình bước ra
_cô làm gì từ sáng tới giờ? – VƯơng nói như quát
_…….. – nó không nói gì mà thần người ra, mắt nhìn mông lung
_này, cô có nghe tôi nói không hả? sao cô không đi luôn đi, còn về ấy làm gì? – Vương tức mình nắm chặt vai nó
_anh im lặng một chút đi – nó nói với giọng sầu não
_im lặng? làm sao tôi có thể im lặng đây? – Vương lấy tay xoay mặt nó nhìn thẳng vào mặt mình
_tôi đã mệt lắm rồi, anh làm ơn để cho tôi yên được không – nó vùng khỏi tay Vương đi lên lầu.
“huh? cô ta làm sao ấy nhỉ? tại sao lại có thái độ đó? cô ta đã đi đâu? ai làm gì cô ta à?….” tất cả câu hỏi cứ vây lấy Vương khi thấy nó như thế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.