Bạn đang đọc Tôi Yêu Em, Cô Bé Ngốc Của Tôi – I Love You, My Stupid Girl – Chương 27
_Wow, đẹp quá
Nơi mà nó phải thốt lên đó là một ngọn đồi chong chóng, trên những cánh chong chóng có ất nhiều đén, cứ một côn gió thổi nhẹ qua là nó cứ xoay xoay rất đẹp, chẳng những thế giữa ngọn đồi là những ánh nến đẹp lung linh xếp thành hình trái tinm, tóm lại, đây là nơi cực kì rồ-man-tịt
_cô thấy thế nào? – Vương cất tiếng
_rất đẹp nhưng anh làm như vậy để làm gì? – nó mãi ngắm nhưng bây giờ mới tròn mắt hỏi
_cô đoán xem – Vương ra vẻ bí ẩn
_chẳng lẽ cho tôi? – nó nghi ngờ
_nếu tôi nói là đúng vậy thì sao? – (ông này sao mừ chảnh vậy trời)
_thật không? – nó mừng thầm – sao hôm nay anh tốt đột xuất vậy?
_này, cô không cảm ơn tôi thì thôi sao lại -Vương mặt tối sầm lại
_nói vậy thôi tôi cũng cám ơn – nó cười tươi – vì chuyện này, và vì chuyện anh cứu tôi lúc ở bờ suối
_ờh…ùhm thì cứu người là trên hết mà – Vương thấy lại những hình ảnh ấy rùi ngượng ngùng
_nói thật, ban đầu tôi chẳng ưa gì anh, ghét cay ghét đắng luôn là đằng khác ý – nó nói mà tay quay quay chong chóng (hai đứa ngồi trên đồi) – nhưng …………..
_nhưng sao? – Vương tò mò rồi nghĩ thầm “chắc nhỏ thích mình rồi chứ gì, kaka”
_vì anh quá ngốc nên tôi không thể nào ghét được – nó phán 1 câu rồi bỏ chạy
_cá….cái jề? – VƯơng nghe xong tức tối – tôi ngốc áh, cô nghĩ mình là ai mà dám nói chuyện với tôi kiểu ấy hả? có đứng lại không thì bảo? – Vương vừa hết chúng vừa chạy
_hehe, có giỏi thì anh bắt tôi đây này, nói anh biết nhá tôi đạt 2 giải vô địch điền kinh rồi ấy nhá – nó vừa chạy vừa châm chọc
_được lắm, tôi mà bắt được cô thì cô sẽ biết mùi đau khổ là jề? – Vương vẫn rượt
Chạy một hồi thì bỗng
_áhhh – nó lọt tỏm ở đâu ấy
_này, cô đâu rồi – Vương chạy một hồi thì tự dưng nó biến đâu mất tiêu
_tôi…….. tôi ở dưới này nè – nó nói với lên
_hả? sao cô nhảy xuống đó chi vậy? – Vương ngu ngơ
_anh có khùng không, đâu ai điên tự nhiên lại nhảy bổ vào cái hố bao giờ – nó trách – tôi bị trật chân ngã vào cái hố ấy chứ
_cái hố sâu thế này làm sao tôi cứu cô được – Vương nói rồi nhìn quanh
_àh, cô đợi chút – Vương nói rồi quay lại trên tay cầm theo cái nhánh cây – này, cô mau cầm vào đi tôi kéo cô lên
Nó cũng đưa tay nhưng kéo lên kéo xuống một hồi Vương cũng mất đà té theo
_áh – Vương la lên một tiếng
_anh thật là, con trai gì mà yếu xìu – nó tức mình quát Vương
_chứ không phải là cô nặng hay sao mà còn càu nhàu, đã vậy đà kéo lên rất khó cô có biết không, tự nhiên lại tế vô cái hố này mà còn …. – Vương nạt lại
_tại anh chứ ai? khi không lại dẫn đến chỗ này để rồi té chứ – nó tức mình
_không thèm cãi với cô nữa, mau tìm cách ra khỏi đây đi chứ – Vương bực cả mình
_anh có mang đt mà phải không, mau gọi về nhà đi – nó gọi ý
_ừ nhỉ – Vương nhấc điện thoại – cái quái gì thế này
_sao thế? – nó thắc mắc
_mất sóng -Vương nói gọn lỏn – cô đưa đyt cô cho tôi xem
_hết pin nên tui để ở nhà rồi
_áh – nó la lên tiếng nhẹ rồi ôm chân – đau quá
_trời ạh – Vương thở dài – cô thật là, đưa chân đây tôi xem
_anh có chắc không đó – nó nghi ngờ
_bảo đưa thì cứ đưa, sao cô nhiều chuyện thế hả? – Vương nói xong rồi kéo chân nó lại
_cố chịu đau một chút – Vưong nói rồi lấy tay xoay xoay bàn chân nó
“crặc”
_ah…. – nó chỉ la lên nhỏ rồi cắn răn chịu
_xong rồi – Vương từ từ đặt chân nó xuống
_cám ơn anh – nó hơi ngại – nhưng sao đại thiếu gia như anh biết cách nắn chân thế? – nó hỏi một cách châm chọc
_cô đừng có xem thường tôi, đó là do ông ngoại tôi dạy đó, lúc tập võ, tôi rất hay bị trật chân – Vương nói rồi nhìn lên bầu trời – nhưng cô cũng gan thật đấy, đau như thế mà chỉ cắn răn chịu – đánh trống lãng
_tôi không thích là một đứa con gái yếu đuối – nó chắc nịch – ngày trước khi ở nhà tôi chỉ toàn bị gởi học ở những trường nội trú, mặc dù rất yêu thương cha mẹ nhưng tôi không hề có cảm giác họ là người thân, vả lại một mình một nơi, nếu mà yếu đuối thì ai sẽ giúp đây? – nó cười buồn
_mà nhà cô làm sao đủ tiền để vào trường nội trú? – Vương thắc mắc
_đó cũng là điều mà tôi rất khó hiểu, mặc dù là con nhà nghèo nhưng tôi chưa hề thiếu thứ gì cả – nó nói với con mắt suy tư – nhưng quanh đi quẩn lại thì gia đình tôi vẫn có tiệm bánh nhỏ đấy thôi
_n…….nè……..nè….. – nó mặt bỗng dưng tái mét lại, chỉ sau lưng nó
_này, cô làm gì mà bị cà lâm vậy hở? – Vương nói rồi quay ra sau – Gián àh
_ừhh…… – nó nói mà như bị rợn sống lưng
_cô thật là…. , con gián thôi mà – hắn nói rồi cầm râu con gián quơ quơ trước mặt nó
_tránh ra, a….anh mau vứt con gián đó ra, mau lên – nó sợ đến phát thét
_rồi rồi – Vương nói rồi vứt con gián lên mặt đất – rồi cô không cần phải sợ nữa
_phew, trên đời này, tôi ghét nhất và sợ nhất đó là gián đấy
_trời ạh – Vương bó tay
Bầu trời bỗng lóe một tia sáng “ầmmmm…..” rồi sau đó tiếng sấm cứ kéo dài
Vương bỗng co rút người lại, mặt tái mét
_này, anh làm sao thế? này – nó lay lay
_sấm, tôi ghét….. sấm – Vương nói mà mắt hắn đanh lại, môi lấp bấp
“ầm……” lại một tiếng nữa, to, rất to
nó chưa kịp nói gì thì Vương đã nhảy bổ vào ôm ngang hông nó
_n…này …. – Nó tỏ ra khó chịu và đẩy Vương ra
_cô có thể ngồi như vậy một lúc không? – Vương nói trong sợ hải
_thôi được rồi – nó thấy vậy cũng không đánh lòng – coi như trả ơn anh vụ con gián
Vậy là hai đứa cứ như vậy, suốt đêm rồi ngủ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau
Nó đã dần dần tỉnh dậy, nhưng lại thấy hơi nghẹt thở, và mỏi ngườ. Nó nhìn xuống thì thấy tay hắn vẫn ôm nó cứung ngắc, còn cái mặt cửa hắn thì (nằm đâu ấy nhỉ? khi tay hắn nằm ngang hông nó)
_này, Vương, anh mau thức dậy cho tôi – mặt nó chín vì ngượng
_hơ…ơ – Vương tỉnh dậy, thấy đầu mình êm êm (tại sao lại em, lọt hố mà có gối àh? thế là hắn nằm chỗ nào nhỉ? )
_cái đồ dê xòm, anh còn chưa tỉnh ngủ nữa hả? – nó bật ra rồi lấy hai tay che trước ngực
_chuyện gì vậy? – Vương còn ngáp ngủ
_chuyện gì này, mau tránh ra – nó ngại ngùng