Tôi Yêu Em, Cô Bé Ngốc Của Tôi - I Love You, My Stupid Girl

Chương 21


Bạn đang đọc Tôi Yêu Em, Cô Bé Ngốc Của Tôi – I Love You, My Stupid Girl – Chương 21


Tại một căn phòng to lớn trong một ngôi nhà
sang trọng, có một cô gái đang say ngủ, đúng hơn là bị ngất thiếp đi
“cạch” tiếng cửa mở và một chàng trai bước vào
Anh ta có đôi mày rậm sắc lẽm, đôi mắt xanh biếc và sau thẩm như một biển cả, mái tóc vàng óng như màu của ánh ban mai, làm da trắng cùng với thân hình rắn chắc của một người mẫu.
Anh ta bước lại nhìn cô gái, nét mặt đang không vui của cô làm anh phải tự hỏi
“phải chăng cô bé đang khóc?”
Nó đã tỉnh dậy nhưng là trong một căn phòng lạ hoắc, đầu nó thì đau nhói
_cô bé tỉnh rồi sao? – giọng nói của một tên con trai nhưng = tiếng anh
“ai da đau quá, huh? đây là đâu?” – nó nửa tỉnh nữa mê “hả? anh ta là người nước ngoài?”
_anh là ai? đây là đâu? – nói = tiếng anh lun vẫn còn ôm đầu ( nhà nó nghèo mà bắt nó phải giỏi về mặt ngoại ngữ, bật mí nhá: nó có thể nói = T Anh, T Pháp, T Nhật, T Hoa và cả T Hàn, Wòa khó hỉu?)
_cô thật sự không nhớ sao? – tên kia cười khinh khỉnh – chính cô bé là người đâm vào xe tôi trước mà, trong khi đền vẫn còn xanh

_thật sao? vậy… vậy thì tôi xin lỗi, làm phiền anh rồi – nó đứng dậy nhưng lại không vững
_này, cô cẩn thận chứ, cô định đi đâu? – anh ta hỏi
_cảm ơn anh nhưng tôi phải về – nó nói mà đầu quay như chong chóng
_tôi nghĩ cô không cần phải vội, cô còn chưa khỏe mà – anh ta ngăn nó
_nhưng tôi không thể nằm đây ăn vạ anh mãi được – nó cười nhạt
_không sao mà, tôi không phiền – anh ta nói như mời đón nó
_nhưng mà….. – nó vẫn còn ngại
_đã bảo là không sao mà – chưa kịp nói gì anh ta đã nhấc bổng nó lên đặt trở lại giường
_ơh…. – nó chưa kịp phản ứng, mặt đỏ lựng
_cô không phải ngại, tên tôi là Joséph Wedton , gọi tôi là Joséph – anh ta tự giới thiệu – còn cô tên gì?
_Tôi là Bảo – nó cũng giới thiệu – Joséph Wedton? nghe khá quen…. ừhm… anh có phải là người mẫu độc quyền cho tập chí Roguine không? (chế đó nha, đừng có tìm trên Google) – nó “quánh” đại mà trong đầu nhớ nhớ quên quên
_sao cô biết? – Joséph ngạc nhiên – tôi nghĩ chỉ có những người xem thời trang ới biết thôi chứ
_àh hì hì thật ra thì ước mơ của tôi là thiết kế thời trang vì vậy nên tôi có xem vài kênh thời trang – nó gãi đầu
_thật chứ? – anh ta cũng ừh hử
_tôi nghĩ mình nên về thì hơn – nó vẫn không quen
_tôi đã bảo là không sao, cô mà về là không có lòng hiếu khách đấy – anh ta cười thân thiện
_vậy anh có thể cho tôi mượn điện thoại được không? tôi muốn gọi về nhà – nó mở lời
_đây cô cứ gọi cho họ yên tâm – Joséph rất vui khi nó ở lại
NÓ nhấc đt và gọi về cho dì Bảy, nó bảo đêm nay nó không về được nên đừng đợi nó
Xong nó và Joséph lại tiếp tục tìm hiểu

_anh là người Pháp phải không? – nó nói = tiếng Pháp
_cô bé biết cả tiếng Pháp ư? – Joséph ngạc nhiên
_vâng tôi học tiếng Pháp năm tôi lên 10 – nó không còn ngại nữa
_cô bé mấy tuổi vậy? – Joséph thắc mắc
_tôi chỉ mới 16t thôi – nó cười nhạt
_cô bé trẻ quá đấy, tôi đã 21t rồi – anh ta nhe răng
_vậy anh lớn hơn em
_ừm – anh chàng có vẻ thích thú – em có thể cho anh biết lí do vì sao em lại bất cẩn mà đi qua đường như vậy không?
_ừhm….. – nó chẳng nói gì hỉ im lặng cuối mặt xuống, Joséph đã hiểu chuyện, anh không muốn hỏi thêm vì phần nào đã đoán ra được nó có chuyện buồn
_thật xin lỗi vì đã bất cẩn, chỉ là em gâp phải vài chuyện không vui mà thôi – nó thở dài
_ừhm, em đã mệt chưa, em cứ nghỉ ngơi ở đây đi không sao đâu – anh ta cười an ủi
_cảm ơn anh – nó mừng vì đã gặp được người tốt
_thôi anh ra ngoài đây
_vâng, chúc anh ngủ ngon

_em cũng vậy
Joséph ra ngoài, còn nó thì lại nhìn về khoàng không một cách vô thức, nước mắt lại lăn tròn trên má, nó lấy tay quệt những giọt nước mắt và không muốn nghĩ ngợi tiếp nữa.
Còn về phần Vương, hắn đã tìm nó suốt buổi tối, từng con đường từng khu phố ngay cả ngôi nhà của gia đình nó nhưng chẳng thấy nó đâu, bất mản, hắn quay về nhà, một cách mệt mỏi và hối hận, hắn đã yêu nó, nhất định là thế
“em đang ở đâu? tại sao em chỉ nghĩ đó là trò đùa chứ?” – Vương đau khổ oán trách bản thân.
Ở ngôi nhà sang trọng mà cô gái đang nằm tại căn phòng rộng khác, có một chàng trai đang gọi điện, đứng hướng ra phía cửa sổ
“cộc cộc”
_vào đi – chàng trai ra lệnh
_là tôi, Sophie – một cô gái rất đẹp bước vào
_hãy điều tra về cô gái ban nãy cho tôi – anh chàng ra lệnh
_tôi biết rồi, cậu cũng phải ngủ sớm nữa, mai GĐ của Roguine có buổi phỏng vần đấy – cô gái nhắc
_tôi biết rồi, cô mau đi đi – anh ta nói lạnh lùng, làm cô gái lòng nhói đau


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.