Tôi Yêu Em, Cô Bé Ngốc Của Tôi - I Love You, My Stupid Girl

Chương 19


Bạn đang đọc Tôi Yêu Em, Cô Bé Ngốc Của Tôi – I Love You, My Stupid Girl – Chương 19


Chừng nửa tiếng sau, chiếc xe hơi sang trọng đã đỗ ở một bãi xe rộng và bên trong là 2 cô cậu đang ỳ xèo cãi nhau suốt từ nãy tới giờ (bó tay thật)
_cô mau xuống xe đi – Vương nói như ra lệnh
_tôi không thích – nó dở chứng
_cô định ngồi đấy đến khi nào đây? – Vương đã bực thật sự biết thế hắn không thèm gây sự vs nó để giờ nó dở tật bướng bĩnh của mình
_cô không xuống thì tôi xuống – hắn bức dọc bước ra không quên quay lại – àh, còn nữa, cô phải cẩn thận, khu này hơi vắng, tôi nghe đâu là có rất nhiều ma thì phải
_huh? m..ma.. ư? – nó trợn tròn mắt
_thôi cô cứ ở đấy một mình đi nhé. ma nó bắt thì đừng có mà kêu cứu -Vương cười khẩy rồi quay bước đi
Đúng là không còn ai thật, anh tài xế thì đã đi vào trong với hắn, nó thấy hơi rợn người nên đành cất bước theo Vương
_này, chờ đã, đi gì mà lẹ thế – trông nó bây giờ khá hâu đâu nhưng cũng may trên đoạn đường không có bất cứ chướng ngại vật nào không thì nó đã vấp tế từ lâu
Cuối cùng nó cũng đi kịp, Vương đợi nó trước cánh cổng to
_đưa tay đây? – Vương ra lệnh

_sao cơ? chi vậy? – nó ngơ mặt
_bảo đưa thì đưa đi – Vương bực
Nó cũng rụt rè đưa tay, Vương chộp lấy tay nó, lồng vào tay mình, anh tài xế bắt đầu mở cửa cho 2 đứa
_oh, thiếu gia đã tới, chủ tịch và phu nhân đang chờ cậu ở bên trong – một ông loão mạc vest đem trông rất tươm tất như đã chờ sẵn ở đây từ trước
Nó vẫn “tay trong tay” vs Vương và bước theo ông quản gia
_thưa chủ tịch, phu nhân thiếu gia đã tới ạh? – ông quản gia lễ phép
_tôi bận phải tiếp khách rồi, bà mau ra đón nó đi, tôi sẽ ra sau – một người đàn ông đã có tuổi gương mặt đôn hậu nói với người vợ
_vậy tôi đi trước, ông mau mau rồi còn ra đó, đã gần năm rồi chúng ta chưa gâp lại nó đấy? – người phụ nữ sang trọng trả lời
Bà từ từ đi đến bên cậu con trai của mình
_con đến rồi sao, Vương? – bà hiền từ
_vâng, con chào mẹ – Vương trả lời lễ phép
_ừhm, thế cô bé này là ai đây? – bà thắc mắc
_dạ đây là bạn con cô ấy là Ngọc Bảo – hắn giới thiệu
_dạ cháu chào bác ạh – nó cũng lễ phép và thầm đoán được tên Vương muốn gì ở mình
_chào cháu – bà chỉ nói thế thôi rồi lại quay sang Vương – mẹ cần gặp riêng con một chút, chàu cứ tự nhiên đi nhé
_vâng – chỉ nói được thế thôi thì Vương đã bị mẹ hắn kéo ra xa
Nó thì cảm thấy hơi run sợ, nhìn xung quanh chỉ toàn là đại gia và doanh nhân có tầm ảnh hưởng, nó đang đứng thì bỗng có một thanh niên trẻ đến bắt chuyện
_chào cô bé, em có thể cho tôi biết tên của em là gì không? và tại sao em lại đứng đây một mình? – người đó là Trần Quốc Minh, con của ông chủ tập đoàn kim cương đá quý Trần Hải
_em là Ngọc Bảo, rất hân hạnh được gặp anh, bạn em có việc nên em đứng đây 1 mình – nó trả lời mặc dù hơi ngượng – vậy còn anh có phải là Trần Quốc MInh, con trai của ông TRần Hải? – nó ra vẻ ngờ ngợ
_sao em lại biết tôi? – Minh ngạc nhiên

_cũng không có gì đâu ạh, chỉ là em thường xuuyên coi tin tức thôi ạh – nó cười hòa
_tôi không ngờ cô bé như em lại đi xem tin tức đấy – Minh cười
_thật sự thì em cũng không mấy hứng thú nhưng bị bắt đó ạh – nó “khai” thật
_thì ra là vậy – Minh cũng không thắc mắc đến ai đã bắt nó – thế em đã bao nhiêu tuổi rồi?
_em 16t sắp 17 ạh, vậy còn anh, nhìn anh có vẻ chững chạc – nó hok ngại nữa mà thẳng thắng nhận xét
_anh 23t thôi, ấy em là nhìn anh già lắm àh? – Minh hỏi lại khi nó nói anh chững chạc
_ồh, ý em không phải thế, anh không già, thật đó – nó chối biến rồi 2 người cười nói như đã quen lâu rồi
Quay lại lúc nãy lúc Vương bị kéo qu amột chỗ
_cô bé ấy là ai vậy? – bà hỏi có vẻ khó chịu
_con nói rồi cô ấy là bạn gái con – Vương cũng nhăn nhó
_con đã biết mục đích của buổi tiệc hôm nay mà? tại sao con lại như vậy chứ, hả? – bà đã khó chịu hơn
_nhưng con không đồng ý cuộc hôn nhân này, con đã có người con yêu rồi – Vương tỏ ra khá quả quyết
_nhưng chẳng phải bọn con đã là thanh mai trúc mã từ bé hay sao? bây giờ con lại thay đổi ? – mẹ Vương tra hỏi
_nhưng con thật sự chỉ xem cô ta là bạn bình thường thôi, không hơn không kém – Vương dứt khoát
_anh Vương, anh đến rồi sao? sao không nói cho em? – một người con gái trong trang phục đầm hở cổ, trong cô ta rất quyến rũ cùng với mái tóc được bới gọn sang 1 bên

_con thấy chưa, nó rất vui khi con ở đây – bà Lan (mẹ hắn) nói vô
_ùhm, chào em, San – Vương lại quay về khuôn mặt lạnh băng
_làm gì mà anh như gặp người xa lạ vậy? chẳng phải là chúng ta sắp đính hôn sao? – San cười toe toét tay bám vào khuỷu tay Vương
_cho anh xin lỗi – Vương gạt tay cô ả và bước về phía nó, thấy nó đang vui vẻ trò chuyện với Minh, anh tức muốn ăn tươi nuốt sống nó và tên bên cạnh
_cho tôi xin lỗi, nhưng cô này là bạn gái tôi, phiền anh – nói rồi VƯơng kéo nó về lại chỗ của San
_anh xin lỗi nhưng người anh yêu không phải em mà là cô ấy – Vương lấy tay ôm vai nó, nó chưa kịp nói gì thì Vương đã kiss nó
“anh làm cái quái gì vậy, bỏ ra, mau bỏ tôi ra, đồ biến thái mất dzịch …” nó đang bị khóa miệng nên chỉ rủa thầm được
_anh…….anh thật là quá đáng – San thấy thế tức tối bỏ đi một nước
_con thật là … – bà Lan mẹ của hắn cũng bất ngờ không kém, bà tức tôi liếc nó rồi bỏ theo San
_này, anh đang giở trò gì thế hả? tại sao anh làm như vậy chứ? – nó bây giờ đã hết chịu nổi
_……. – Vương không nói gì mà kéo tay nó ra vườn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.