Đọc truyện Tôi Yêu Em! Bạn Gái Giả! – Chương 8: Giải cứu bạn thân (1)
“Con lợn, dậy!”
Nguyệt Đan ngồi đầu giường, thực hiện công việc thường ngày nó hay làm – Đánh thức tôi dậy.
“Vì chúa – hãy cho tao ngủ thêm 5 phút!”
“Dậy!”
“Vì Phật – hãy câm miệng lại và cho tao ngủ thêm 5 phút!”
Tôi cố gắng cầu xin Nguyệt Đan 5 phút ngủ. Bà mày mệt lắm :3 Xin mày đấyyyyy (ToT)
“Nhanh! Nếu không tao thông chết!”
Tôi lập tức bật dậy, nhanh chóng làm VSCN. Chết tiệt! Nếu ngủ thêm mà bị con Nguyệt Đan nó thông thì toi!
———————————————
Tôi và Nguyệt Đan dắt xe vào cổng.
“Vi Anh!”
Hoàng đi từ cầu thang khu B xuống.
“Chào!”
Nguyệt Đan ngây người ra, ngầm hiểu mọi chuyện. Nó kéo tôi đi, quay lại nói với Hoàng.
“Tớ với nó có việc! Cậu vào lớp trước đi!”
Nó dắt tôi vào sân sau, nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm nghị.
“Mày…tao không thể tin được!”
“Vì chuyện gì?”
“Chẳng phải mày nói mày là bạn gái của Thiên Thiên hay sao? Bây giờ mày lại quan tâm, gần gũi với Trần Hoàng. Mày không sợ ngừoi ta đồn đại à? Tao lo cho mày lắm.”
“Đừng xen vào đời tư của tao chứ!”
Tôi nói với nó, nói xong mới thấy, tôi không nên nói như vậy, nó không hề trách móc hay giận dỗi với tôi, nó nói như vậy là vì quan tâm tới tôi thôi cơ mà. Nguyệt Đan đứng đó, nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên, nó nhìn ra chỗ khác, gật nhẹ đầu.
“Phải! Tao không nên xen vào đời tư của mày. Xin lỗi vì đã nói với mày điều đó, xin lỗi vì đã quan tâm!”
Nguyệt Đan nói rồi bỏ đi, khuôn mặt vô cảm… Tôi…tôi đã làm gì thế này? Tôi muốn xin lỗi nó, nhưng cái tôi đã ngăn tôi lại…
———————————————
“Đan Đan à! Tao xin lỗi! Tao không hề có ý đó, cho tao xin lỗi đi mà”
“Đan Đan! Trả lời tin nhắn của tao đi mà! Câu nói đó không hề có nghĩ như vậy đâu”
“Đan Đan à! Xin lỗi mày!”
“Đan Đan…”
Từng dòng chữ hiện lên, mấy ngày nay, Nguyệt Đan không đến gọi tôi đi học, không chở tôi về, không nói chuyện với tôi, không thèm nhìn tôi tới một lần. Nó quên tôi?
Vi Anh này không thể để như thế!
Nói mới nhớ, sau hôm đó, Thiên Thiên cũng đã đi học lại, thỉnh thoảng giờ ra chơi vẫn hay ra chỗ tôi trò chuyện. Còn Nguyệt Đan, trong giờ nó hay nhìn tôi, nhưng lại nhanh chóng quay lại bài vở.
Chợt nhớ, hồi nhỏ tôi có xem bộ phim ABCXYZ gì đấy, thấy hai đứa giận nhau, hẹn nhau ra vườn, hát cùng nhau là hết giận luôn, được, kế hoạch A đã được triển khai =)))
———————————————
2 ngày sau, là ngày tôi định làm lành với Nguyệt Đan, Thiên Thiên, Trần Hoàng cũng giúp đỡ tôi.Cuối giờ…
Tôi, Thiên Thiên, Trần Hoàng đứng rình Nguyệt Đan ở cổng trường, tuy trong trường cũng còn khá ít học sinh, nhưng Nguyệt Đan vẫn chưa ra.
“Cậu cẩn thận, tối rồi, hay chúng ta để mai!”
Trần Hoàng lay lay vai tôi.
“Này! Cô ấy là của tôi cơ mà! Bạn gái tôi đấy!”
Thiên Thiên hất tay Trần Hoàng ra, giờ này còn để ý chuyện đó sao >.
“BẠN – GÁI – GIẢ!”
Hai người lại tiếp tục đấu khẩu.
“Này nhá! Còn hơn anh nhá! Anh là cái thá gì?”
“Hai cái người này! Im xem nào!”
Tôi bực dọc quay lại nói, vấu mỗi người một cái…
“Ui”
Hai người xoa xoa chỗ tôi vừa vấu mà suýt soa.
“Suỵt!”
Tôi lấy tay chặn miệng hai người lại.
Nguyệt Đan kia rồi, nó đang từ cổng trường đi ra, rồi thám thính xung quanh. Chúng tôi lập tức nấp sát vào cổng. Nguyệt Đan không ngó xung quanh nữa, tôi định bước tới.
“Nguyệt…”
Chưa gọi tên, có chiếc xe đen đã chạy tới, hai người mặc vest đen, kính bản to màu đen, bước tới chỗ Nguyệt Đan.
“Thiếu gia Lâm Khải muốn gặp tiểu thư!”
“Tôi không muốn..”
“Mời tiểu thư!”
“Tôi nói là không muốn.”
“Xin thứ lỗi!”
Mặt hai người đàn ông đanh lại, kéo Nguyệt Đan lên xe. Tôi chạy ra, đập cửa kính. Nguyệt Đan trong xe nhìn tôi qua ô cửa kính.
“Đừng tìm tớ…”
“Nguyệt Đan… cậu đi đâu vậy…”
Chiếc xe cứ thế đi… Nguyệt Đan, nó đi đâu vậy? Sao hai ngừoi đàn ông đó lại bắt nó lên xe? Thiếu gia Lâm Khải là ai? Hàng vạn câu hỏi trong đầu tôi..
“Không thể nào? Lâm Khải sao? Nguy rồi…”
Thiên Thiên hai tay đút túi quần, nói.
“Ý cậu là sao?”
Tôi quay sang hỏi cậu ta, ý cậu ta là gì? Chẳng lẽ,…
“Không kịp đâu, đi mau…”
Cậu ta chạy ra sân sau lấy xe, lái vòng ra cổng trước, gặp chúng tôi, kéo ô cửa kính xuống.
“LÊN XE NHANH LÊN…”
———————————————
Ngồi trên xe, tâm trạng tôi nó cứ rối bời, Nguyệt Đan…nhỡ nó bị gì thì sao??
Khoan, bây giờ vấn đề quan trọng hơn là… Thiên Thiên đang lái xe ô tô 0.0. Thôi đời tôi toi rồi, tối nay chắc phải gọi mẹ luộc gà, mua chuối xanh mất thôi, con xin lỗi, tại con dại dột mà leo lên xe ToT.
Ánh mắt Thiên Thiên vẫn chú tâm lái xe, Trần Hoàng ngồi ghế sau, chú tâm làm gì đó trên điện thoại.
———————————————
[ Giọng kể của Nguyệt Đan ]
Tại nơi nào đó….
Damn It! Tại sao tôi lại có thể dễ dàng nghe thôi lời đe doạ của hắn vậy chứ, hai năm trước chưa đủ làm tôi đau khổ hay sao? Hắn đưa tôi tới một ngôi nhà trên núi, sáng trưng.
“Mời cô!”
Một trong 2 tên ngồi trên xe mở cửa cho tôi vào.
Vào trong nhà, hắn đang ngồi đó, cạnh cửa sổ tầng 1, cách xa chỗ tôi vài bước chân. Thấy có ngừoi, hắn quay lại, cười.
“Nguyệt Đan! Em đây rồi! Lại đây!”
Nụ cười đó, khuôn mặt đó, giọng nói đó, đối với tôi bây giờ đều là rác rưởi.
Tôi bước tới, ngồi đối diện với hắn, đây là vị trí xa hắn nhất trên bàn.
“Chuyện gì cũng đã chấm dứt, tôi và anh…không còn một mối quan hệ nào!” – Tôi ngồi dậy, đi ra phía cửa, hai tên vệ sĩ liền đứng ra trước cửa, giơ tay ngang, không cho tôi ra ngoài. Và…tôi lại miễn cưỡng ngồi xuống.
Hắn đưa tay ra, nắm lấy tay tôi, tôi rụt tay lại.
“Em…phải phũ phàng mà từ chối tình cảm của tôi đến thế sao?”
“Tình yêu của anh…thật sự quá dơ bẩn! Anh không thấy sao?”
Tôi nghiêng đầu, cười khẩy với anh ta.
———————————————
[Giọng kể của Vi Anh]
Tôi, hắn, và Trần Hoàng vẫn ngồi trên xe, tâm trạng nóng như lửa đốt. Một tay hắn để ở vô-lăng, một tay để ở cần số. Tôi đưa tay ra, nắm lấy tay ở cần của hắn. Hắn quay sang, nhìn tôi bằng ánh mắt đậm buồn, rồi lại cúi xuống, nhìn kĩ nơi hai bàn tay chạm vào nhau. Hắn, có hiểu lúc này tôi đang nghĩ gì?
“E hèm…”
Trần Hoàng khẽ ho khan một tiếng nhe cảnh báo điều gì đó. Tôi vô thức rụt tay lại…
“Đừng!”
Thiên Thiên lên tiếng, tay để nơi vô-lăng rời bỏ, nắm lấy tay tôi.
Tôi… không dám quay lại nhìn Trần Hoàng, anh ấy… liệu có làm sao không nhỉ?