Tôi Yêu Anh, Chàng Trai Băng Lãnh

Chương 9


Đọc truyện Tôi Yêu Anh, Chàng Trai Băng Lãnh – Chương 9

Đang ngủ ngon thì bỗng chiếc đồng hồ báo thức reo, Vy đang còn muốn ngủ tiếp định ném phăng chiếc đồng hồ phiền phức này xuống sàn nhà nhưng rồi nghĩ lại nên thôi tạm tắt đi để ngủ tiếp nhưng cô vẫn không sao ngủ được nữa nên dậy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi mặc bộ đồng phục quen thuộc bước xuông nhà định mang đôi giày vào để đi đến lớp nhưng Vy chợt khựng lại nhớ ra

“-giày này em mua cho chị, mai chị nhớ phải đi đấy, không đi em sẽ giận chị”

Vy lại phải lê từng bước lên phòng mình lôi đôi giày mà hôm qua Vy đã tặng ra, đi vào chân rồi đi học, đôi giày màu trắng là loại giày thể thao nên đi rất dễ chịu ( hàng hiệu mà đi không sướng mới lạ), vì còn khá sớm nên Vy muốn tự đi bộ ra bến xe buýt bắt xe rồi tự đi học lấy.

Đang đi giữa đường Vy chợt dừng lại quay người sang, là tiếng gọi của Như làm cô thay đổi hoạt động đột ngột

– Chị Vy! sao chị lại đi bộ, lên xe em mình đi tới trường nha…

– Thôi, là chị muốn đi bộ thư giãn một chút

– Thôi mà, mình đến trường rồi thư giãn sau – vừa nói Như vừa bước xuống xe kéo Vy xềnh xệch lên xe

Đã quá quen với kiểu hành động của con bé nên Vy không phản ứng gì…nhưng vừa lên xe Vy trố mắt ngạc nhiên, một người con trai đang ngồi ở cạnh cửa kính, tai vẫn đeo MP3, mắt chăm chú vào chiếc smartphone đời mới nhưng điều đáng nói hơn là hôm nay Khánh đi đôi giày giống y hệt đôi Vy đang đi vì đang chăm chú nghe nhạc nên Khánh cũng không để ý đến người con gái kia đang mắt chữ A mồm chữ O vì điều gì

– Vương Gia Như!! chuyện này là sao??– Vy dằn giọng nhưng cố không để cho người đang ngồi kia nghe thấy

– À… thì….thì – Như ấp úng


– Sao..?

– Có sao đâu em mua cho hai người đấy, em thấy đẹp đôi

– Vương Gia Như! từ giờ chị sẽ không bao giờ nghe em nữa

– Thôi mà, em xin lỗi, lần sau em sẽ không làm như vậy nữa

– Còn có lần sau sao?

– Dạ, em không giám

Cuộc nói chuyện của hai cô gái có vẻ khá dữ dội nhưng chỉ dám nói nhỏ tại sợ ai kia nghe thấy

Chuyện này được gây dựng nên từ cô em gái Gia Như

” –Anh Khánh…

– Lại có chuyện gì nữa đây cô nương

– Em mua đồ cho anh này * đưa túi giày cho Khánh*

– Mua cho anh sao?

– Ò * gật đầu*

– Lại có âm mưu gì

– Đâu có, em thấy đẹp nên mua cho anh thôi

– Được rồi, vậy cảm ơn em nhá nhóc


– Vậy, mai anh nhớ phải đi đó

– Được rồi, anh biết rồi…

Như mỉm cười nham hiểm quay đi “

Thế là kế hoạch được vạch ra và thực hiện thành công một cách nhanh chóng

Xe vừa đậu ở trong sân trường, Như liền nhảy ra khỏi xe nói là có việc nên đi trước vứt hai con người kia lại để có thời gian nói chuyện với nhau hơn. “Cái việc bận” mà Như nói đó chính là nấp ở một góc cây rình hai con người kia xem họ sẽ phản ứng gì

Vy và Khánh cùng bước xuống xe, không biết bao nhiêu con mắt đổ dồn về phía họ với vô vàn dấu chấm hỏi trên đầu mà một vài trong vô số những câu hỏi đa số học sinh trong ngôi trường này muốn biết nhất:

Thứ nhât, tại sao Vy và Khánh lại đi chung một xe, họ có quan hệ gì?

Thứ hai, một con người như Khánh để một người con gái ngồi lên xe ( trừ gia đình cậu) mà thản nhiên như vậy sao? mà chưa kể họ lại từng va chạm…

Thứ ba, tại sao….. họ lại mang giày cặp??

Qủa thâtj đó là những điều nhức óc để cho những con mắt kia phải suy nghĩ

Vy thấy vậy, ái ngại nhìn Khánh


– Tôi không biết là Như đã bày trò….tôi…tôi

– Tôi biết

– Anh biết sao? – Vy trố mắt nhìn Khánh

– Đương nhiên!

– Tại sao anh biết?

– Cô nghĩ con bé đó tự nhiên đi mua quà cho cả tôi và cô sao, mà túi quà của cô và tôi giống hệt nhau và điều quan trọng hơn cả là nó ép buộc tôi phải đi trong hôm nay

– Nhưng tại sao anh biết rồi mà vẫn đi để bay giờ phải khó xử?

– Tại Như nó ép tôi đi, mà tại sao lại khó xử – Mắt Khánh nhìn chằm chằm vào đôi mắt Vy làm trái tim cô lại đập lệch đi một nhịp, điều này càng làm cho bao con người đang có mặt ở đó tò mò

– Là vì…vì….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.