Đọc truyện Tôi Xuyên Thư Thành Thị Vệ Thân Cận Của Nhân Vật Phản Diện – Chương 68: Tuyệt Vọng
Bỗng nhiên Thẩm Tố cắn lên yết hầu cậu, khiến cậu khẽ rên lên một tiếng, Tử Thanh tự cắn chặt miệng mình lại nhưng hắn ta lại vân vê phần dưới thân của cậu, dù bị kích thích tới tột độ nhưng rồi cậu vẫn nuốt hết từng tiếng, từng âm thanh nghẹn lại trong cổ mình.
Nhưng hắn ta sẽ để cậu yên được sao.
Hoa Anh đang hôn mê tỉnh lại thấy cảnh tượng kia mà quát lớn:
– Ngươi là tên khốn, không biết điều gì đã khiến ta thu nhận ngươi về.
Loại tiểu nhân lấy oán báo ân,…
Cậu ta quát một hồi lâu nhưng hắn ta lại không thèn mảy may đến, hắn nắm chặt thứ đó của cậu, đôi môi của cậu tự mình cắn tới máu đỏ tươi chảy tuôn ra như nước, hắn cũng chẳng thèm để cho cậu được yên.
Hắn vuốt ve đôi tay đang bị trói của cậu mà đặt môi lên ngậm lấy môi cậu, nhưng miệng cậu vẫn cắn chặt không để cho hắn chiếm tiện nghi của mình.
Hoa Anh nhìn chủ nhân của mình trong tuyệt vọng, gọi mấy người xung quanh:
– Các người mau đi cứu lâu chủ, các người mau làm gì đó đi, ta cầu xin các người.
Nhưng họ đều chịu sự chi phối của Thẩm Tố mà bất động không để ý tới bất cứ lời nói nào của họ.
Tử Thanh nhìn Hoa Anh đang gào khóc cầu xin cho mình nhưng cậu cũng chẳng thể làm được gì.
Tự nghĩ về bản thân mình làm mấy điều vô tác dụng suốt một tháng trời cậu khẽ cười khổ, lên tiếng:
– Hoa Anh, dừng lại đi, không cần như vậy đâu.
Ta thấy mệt mỏi quá rồi.
Hoa Anh hai mắt xưng đỏ nhìn cậu, y như hiểu điều cậu muốn làm, cậu ta gào lên:
– Không được, ngài không thể!!!
Tử Thanh muốn cắn lưỡi tự sát.
Hiện tại cậu thấy mình chỉ là một hạt cát giữa vô vàn hạt cát khác trong sa mạc, cậu thấy bản thân cậu tồn tại chính là một sự bất hạnh của người khác, cậu thấy mình sống cung chẳng thể làm gì.
Hoa Anh nhìn cậu mà gào lên:
– Dừng lại!!!
Nhưng cậu chưa kịp làm gì một ngón tay cạy miệng cậu ra mà chặn lại, máu chảy ra tuôn ra, hắn ta dùng một tay nâng cổ cậu lên cười hả hê:
– Ngươi muốn chết là được sao! Ta khó khăn lắm mới có thể có được ngươi làm sao lại cho ngươi chết nhanh vậy được.
Hắn ta nhấc ngón tay vừa bị cậu ngắn vẩy qua vài lần, vết cắn liền lập tức lành lại, Tử Thanh như bị kích động tới tột độ mà nói:
– Ngươi là hắn! Ngươi vẫn chưa chết!
Hắn ta nghe vậy cười rợn:
– Đoán ra rồi sao.
Tử Thanh cứng họng lại không nói được gì, ngoài thở hổn hển.
Hắn ta nhét miệng cậu một viên thuốc bắt cậu uống.
Dù không muốn nhưng cậu vẫn bị ép nuốt vào bằng sạch, Thẩm Tố khẽ xoa đầu:
– Vì ngươi ngoan như vậy nên ta sẽ cho ngươi biết một truyện thú vị.
Ngày mà ta mới tỉnh lại, ta đã gặp một đứa bé vô cùng mạnh, ta tỉnh cờ tìm được một vài điều thú vị trong khi lục lọi đầu của cậu nhóc đó, trong mấy điều thú vị đó còn có cả ngươi.
Tử Thanh trợn mắt lên đầy sự kinh hãi, hắn ta nói tiếp:
– Y gọi ngươi là gì nhỉ…!À đúng rồi! Ngốc Tử a…
Hắn nhìn gương mặt kinh hãi của cậu, hắn cười mà lại kể tiếp:
– Ta đã cải trang thành ngươi rồi lừa hắn uống thuốc, và rồi hắn bị ta rút sạch tinh khí tới chết.
Vô cùng sảng khoái a!
Hắn vừa nói vừa cười.
Tử Thanh nghe mà không dám tin, khóe mắt cậu từng giọt nước mắt bất giác rơi lã chã.
Cố An Nhiên, y là nhân vật chính, đáng lẽ ra y không thể nào chết chứ.
Vậy tại sao….
Hoa Anh nhìn thấy Tử Thanh đang khóc, cậu ta cũng khóc theo, âm ỉ kêu lên:
– Ai đó cứu, ai đó cứu, ai đó cứu,…
Thẩm Tố liếm nước mắt trên gương mặt cậu, hắn ta nói thầm vào tai cậu:
– Bây giờ tới lượt ngươi, thuốc ngươi đã uống rồi, giờ ngươi sắp được gặp cậu nhóc đó rồi đấy.
Đôi mắt cậu như bị kích động mà xuất huyết, nước mắt hòa lẫn máu rơi xuống nhiễm đỏ từng mảng mặt của cậu.
Cậu tuyệt vọng, cậu muốn chết nhưng cậu lại gặp Khuynh Doanh lần cuối.
Miệng cậu khẽ run rẩy phát ra tiếng:
– Khuynh…!Doanh…!ta thực ra…!không muốn…!rời xa đệ…
Đột nhiên từ bên ngoài một tiếng nổ rầm phát ra, hai người một người cầm kiếm, một người cầm đàn xông vào bên trong.
Là Hàn Nguyệt và Trúc Cửu!!? Hàn Nguyệt nhíu mày nhìn bộ dạng của cậu, y nói với cậu:
– Lời đấy tẩu lên cố gắng mà nói với đại ca, bọn đệ không chuyển lại lời được đâu.
Trúc Cửu cũng tiếp lời:
– Tẩu tẩu nhanh trở về thôi a:333.