Tôi Xuyên Thư Thành Thị Vệ Thân Cận Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 57: Ác Linh


Đọc truyện Tôi Xuyên Thư Thành Thị Vệ Thân Cận Của Nhân Vật Phản Diện – Chương 57: Ác Linh

Tới ngoại thành rồi, nhưng trời vẫn còn sớm, họ đi tới một khu chợ gần đấy đi dạo. Cảnh chợ vô cùng náo nhiệt, sôi nổi. Xung quanh người dân nơi đây đều tràn ngập vui vẻ, buôn bán làm ăn thuận lợi. Bỗng nhiên họ chợt thấy một bóng người hớt hải chạy qua. Người ấy mang vẻ vô cùng sợ hãi chạy bạt mạng. Cậu gần như có thể đoán được lí do.

Khu chợ bề ngoài thì náo nhiệt nhưng bên trong lại là sự náo loạn của gia chủ đứng đầu nơi đây_ Cố gia. Chắc chắn có chuyện xảy ra với Cố Hàn

Theo cốt truyện kia đáng lẽ ra An Nhiên đã biết Cố gia là huyết thống của mình rồi nhưng do can thiệp của chính cậu, cũng như hệ thống đã đưa cậu tới đây thì câu truyện này hoàn toàn chưa thấy cái kết. Nhưng cậu tự nhủ rằng bản thân phải quên điều đó đi, sống hòa làm một với thế giới này nhưng còn quá nhiều việc chưa đi tới kết thúc vốn có của nó. Một con người chưa từng trải hết sự đời, một con người ngây thơ như cậu thì làm sao có thể suy nghĩ đúng đắn đây. Cậu vẫn chỉ đơn thuần yêu mến những nhân vật trong truyện, muốn cái kết tốt đẹp với họ mà thôi. Nhưng cậu còn ngây thơ quá. Thế giới này vốn không dễ dàng như cậu nghĩ, mất sự kiểm soát của hệ thống họ không hoàn toàn là họ mà cậu biết nữa rồi.

Cậu định đi theo tên gia nhân kia nhưng Khuynh Doanh bỗng dưng cản cậu, y giữ tay cậu mà hỏi:

– Ca ca nói sẽ cho ta đi chơi, quan tâm mình ta thôi, sao tự dưng huynh lại đi đuổi theo một tên lạ mặt làm gì?

Cậu ấp úng:

– Ta… ta…

Bỗng nhiên Khải U lên tiếng:


– Có ác linh!

Cậu và Khuynh Doanh thất kinh:

– Ác Linh!!?

Khải U gật đầu:

– Phải.

Ác Linh vốn là những linh hồn sống trên thế giới âm, họ còn chấp niệm, còn điều day dứt mà không thể giải thoát, tuy nhiên nếu qua thời gian dài họ vẫn chưa thể gỡ được chấp niệm thì sẽ dần bị tha hóa thành ác linh lâu hơn nữa sẽ có thể thực thể hóa sang dạng quỷ. Tuy quỷ mạnh hơn ác linh rất nhiều nhưng đối phó với ác linh còn rắc rối hơn quỷ nhiều. Giết quỷ với những người mạnh thì một chém nhanh gọn, nhưng với ác linh thì yêu cầu phải có hiểu biết và kinh nghiệm. Nhắc tới ác linh không phải cứ mạnh là được, điều này thực sự khó giải quyết.

Tử Thanh nghiêm túc hỏi lại:

– Ác linh ở đâu?

Khải U quay về hướng người gia nhân vừa hớt hải chạy kia đi. Bọn họ ngầm hiểu ý mà đuổi theo tên gia nhân kia. Hắn ta mang theo thứ gì đó vào trong rừng. Bốn người họ lặng lẽ trốn theo sau. Sau một nén nhang thì họ đuổi theo tới nơi.

**Một nén nhang là đơn vị đo thời gian thời xưa, một nén nhang tương đương với thời gian khoảng 45-60 phút.

Trời lúc này cũng dần tối, sâu trong rừng lại có một căn nhà bỏ hoang, nhìn bên ngoài tồi tàn nhưng bên trong vẫn có sinh khí chứng tỏ có người sống tại đây. Tên gia nhân đi vào trong căn nhà, trong đấy có tiếng người thì thầm to nhỏ với nhau nhưng khoảng cách xa làm họ không thể nghe rõ được tất cả. Hồng Uyển bỗng nhiên lên tiếng:

– Mấy ngươi có thấy mùi gì lạ không?

Cậu thử để ý kĩ mùi thì một thứ mùi quen thuộc tới lạ, mùi rỉ sắt. Máu người! Cậu quay lại phía căn nhà kia thì một lúc sau có một người đàn bà, một tên đạo sĩ và một đám hạ nhân đi ra. Người gia nhân kia lại hoàn toàn không thấy ra. Hai con người kia còn cười cười nói nói. Sau khi bọn họ rời đi, bên trong căn nhà không còn sáng đèn mà tối đen như mực, một tiếng hét thất thanh kêu lên, cả bọn họ không thể nào đứng yên nữa định xông vào trong căn nhà nhưng bỗng nhiên Khải U thờ thẫn nói:

– Kẻ này căn bản không cứu được, không cần phí sức làm gì?


Khuynh Doanh nghi ngờ hỏi:

– Vì sao ngươi chắc chắn như vậy?

Khải U lại nói:

– Ác linh này vốn không hại người mà bị chính con người tha hóa thành ác linh. Cứu được nhưng giờ e là muộn rồi! Cứu chỉ là hại thôi.

Tử Thanh là người ở hiện đại, nơi mà mạng sống đều được chân trọng, khoa học phát triển đi theo đó là y học phát triển chính là để giúp bảo vệ mạng sống của con người. Việc thấy chết cứu được mà không cứu là đi trái với lương tâm của cậu. Cậu phản bác lại hắn:

– Dù vậy thì vẫn có khả năng cứu không thể không cứu!

Khuynh Doanh dường như thoáng chút lo lắng, y hướng phía Hồng Uyển và Khải U dò hỏi, nhưng Khải U chỉ biết lắc đầu nói:

– Ta là thần không có nghĩa là ta toàn năng khả năng cứu kẻ trong đấy ta không thể chắc chắn.

Nhưng hắn nói bây giờ cũng đã muộn, Tử Thanh đã tiến vào trong căn nhà. Vừa mở cửa đi vào thì cậu lập tức đứng hình. Khuynh Doanh và Hồng Uyển vào theo sau nhìn cảnh tượng bên trong không thể nào không biến sắc. Phía bên trong một người đàn ông râu tóc dài thọng lọng, cổ bị xích bởi một loại xích cản linh lực khiến người đeo không thể khai triển pháp lực. Hai tay kẻ đó cũng bị trói lại, chân đeo gông không thể di chuyển. Người gia nhân kia đang sợ hãi ngồi đấy. Cậu ta tay cầm một bát đựng “máu” và “thịt người” run rẩy không ngừng lẩm bẩm:


– Là Nhị phu nhân bắt ta làm, ta không biết, ta không cố ý. Là Nhị phu nhân… Là Nhị phu nhân…

Tới chỗ người đàn ông bị gông xích giữ tới bất động kia ốm yếu khổ sở tới nhường nào. Cậu định phá gông cho hắn thì Khải U ngăn cậu lại quát:

– Hắn đang bị ác linh điều khiển đừng phá khóa.

Tử Thanh bỏ những lời đó ngoài tai mà phá khóa cho kẻ kia, vừa thoát ra khỏi gông xích hắn ta gào lên một tiếng như phát điên, dọa họ một phen. Nhưng bỗng dưng hắn lấy lại được ý thức trong giây lát nắm lấy tay Tử Thanh như muốn cầu xin cậu. Hắn tự đánh ngất bản thân rồi ngã xuống. Mặc cho tên gia nhân run cầm cập, cậu đánh ngất luôn cả hắn ta vác đi rồi định trói hắn lại, Khuynh Doanh khẽ nhíu mày:

– Ca ca, huynh để ta!

Tử Thanh nhìn cái vẻ mặt khó chịu của y thì chỉ đành nghe theo.

Sau đó bốn người họ đi thuê một khách quán gần đấy nghỉ lại một đêm, sáng hôm sau bắt đầu tra khảo.

– Hết chương 50-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.