Đọc truyện Tôi Xuyên Thư Thành Thị Vệ Thân Cận Của Nhân Vật Phản Diện – Chương 30: Êm đềm
Tôi nhìn Quốc sư toát hết cả mồ hôi lạnh, Quốc sư nhìn tôi nói:
– Tử Thanh, cậu biết tội của mình chưa?
Tôi cúi đầu nói:
– Rồi ạ!
Quốc sư lại nói tiếp:
– Tội gì?
Tôi ngơ ra, mình mâc tội gì nhỉ. Đứng một lúc lâu tôi mới nói:
– Trốn ra ngoài chơi, trốn việc, về muộn, để Bát Hoàng tử và Nhị Hoàng tử làm thay,…
Tôi nói một hồi lâu rồi mới kết thúc. Quốc sư thở dài nói:
– Ngươi đi chơi mà không mang gì về cho bọn ta hả!
Trong đầu tôi xuất hiện một dấu hỏi chấm đập trên đầu. Tôi giật mình: ” Chỉ có thế thôi á!”. Tôi cười khổ nói:
– Đương nhiên là có mà!
Bởi vì bận rộn vì cuộc thi nên mọi người không có ai được tham gia lễ hội ngoại trừ hội của Bát Hoàng tử. Tôi lấy hàng tá đồ ăn mình mua đem ra. Quốc sư nói trêu tôi:
– Thì ra cậu vẫn còn nhớ lão phu ta đây!
Tôi bật cười:
– Không nhớ ngài thì tôi biết nhớ ai!
Bát Hoàng tử bật dậy, tỉnh bơ nói:
– Nhớ đệ nữa!
Tôi tỏ vẻ tức giận nghiêm giọng nói:
– Ngài chơi suốt ngày, ăn chán chê rồi, cái này ta mua cho mỗi Nhị Hoàng tử và Quốc sư thôi!
Cậu nhóc ủ rũ nói:
– Đệ biết rồi!
Nhân lúc họ không để ý đến tôi, tôi lẻn ra ngoài tìm Thái tử điện hạ. Cậu ấy vẫn đứng chờ tôi ở phía bên ngoài, chưa để ý rằng tôi đã đi ra. Tôi vỗ vai cậu nói:
– Thái tử điện hạ!
Cậu ấy giật mình quay lại nhìn tôi, lo lắng nhìn tôi nói:
– Xin lỗi, vì ta mà huynh bị mắng!
Tôi vội nói:
– Không có a! Ta không có bị mắng mà! Hơn nữa đây là lỗi của ta mới đúng.
Cậu ấy cầm tay tôi rồi đưa cho tôi một túi tiền nói:
– Ta trả nợ cho huynh nè!
Tôi cầm túi tiền nặng trĩu giật mình. Với đống tiền trong đây cũng đủ cho một con người ăn sống qua ngày tới hết đời, nói chi là một tên thị vệ như tôi. Tôi vội vàng trả lại túi tiền ấy:
– Thái tử, cái này nhiều quá ta không nhận nổi!
Cậu ấy ủ rũ không nói gì.
Tôi nhìn mà không nỡ lòng từ chối thêm đành nói:
– Được rồi, ta nhận cái này tuy nhiên thần làm bánh trôi coi như trả lại tiền thừa chp ngài đi.
Vừa nói xong, Bát Hoàng tử lại một lần nữa thò mặt ra nói:
– Huynh định làm bánh trôi hả? Làm cho ta với!
Tôi nói:
– Dù gì cũng đang rảnh để ta làm thêm cũng được.
Tôi vẫn tin tưởng vào tài năng trù nghệ của bản thân đi vô bếp làm bánh. Trong khi đó Thái tử điện hạ đang thầm cười nham hiểm một điều gì đó.
Làm xong 4 phần tôi đưa cho Quóc sư, Thái tử điện hạ, Nhị Hoàng tử và Bát Hàng tử.
Nhìn vào bát bánh trôi nát bét, mọi người đều lo sợ không dám ăn, nhưng Thái tử điện hạ nói:
– Tuy nhìn bề ngoài không đẹp lắm nhưng ăn có vị rất ngon a
Nghe ngài ấy nói vậy, tôi thấy tự tin hơn rất nhiều, tuy nhiên tôi lại không mê, thử trước lên không biết mùi vị ra sao cả. Thái tử lấy một bát trong khay tôi mang tới múc ăn lấy ăn để. Cậu nói:
– Tử Thanh à, vị không ngon bằng đợt trước, ít đường xíu nữa thì vừa a!
Mọi người nghe vậy liền múc một miếng ăn thử. Quốc sư vừa ăn xong liền ngất ngay tại chỗ, Bát Hoàng tử và Nhị Hoàng tử hai dòng nước mắt trào ra vì độ kinh dị của món bánh. Tôi nhìn họ nghi ngờ hỏi:
– Ta làm tệ lắm hả?
Hai người họ đang định gật đầu, thì bỗng nhiên lại lắc đầu lia lịa, sợ hãi điều gì đó phía sau tôi. Tôi quay đầu lại thì chỉ thấy Thái tử điện hạ đang ăn bát bánh trôi tươi cười nhìn tôi. Rốt cuộc bọn họ đang sợ cái gì. Tôi hỏi lại lần nữa:
– Thực sự ngon ư?
Hai người họ liền gật đầu lia lịa, lần này tôi mới tin là họ nói thật, xong tôi nói tiếp:
– Nếu ngon nhớ ăn hết nha, đừng bỏ phí đấy, ta vẫn còn nhiều trong bếp đấy!
Hai người họ ôm nhau khóc điều gì đó, tôi quay về phía Thái tử điện hạ, bát bánh trôi đã hết từ hồi nào. Tôi hỏi cậu:
– Đệ muốn ăn nữa không?
Cậu ấy gật đầu:
– Đương nhiên rồi!
Tôi vào bếp lấy phần còn lại tới, lần này tôi cũng ăn một bát. Tôi vừa định múc lên miệng thì bàn tay của cậu ấy xuất hiện giành lấy chiếc bát từ tay tôi, cậu nói:
– Đệ vẫn còn đói cho đệ đi!
Tôi không biết cậu ấy đang nghĩ gì cả. Nhưng dù sao được sống với cậu ấy đã là điều vui lắm rồi. Tôi đưa Quốc sư, người bị bỏ quên trở lại phòng, Bát Hoàng tử và Nhị Hoàng tử cũng tự về phủ của mình. Thái tử điện hạ – người đã đánh bay nồi bánh của tôi cũng trở về phủ của mình nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi. Tôi cũng về phòng mình ngủ trên chiếc giường gỗ không có chăn ấm nệm êm vốn đã quen thuộc từ lâu nằm xuống. Nhưng cơn ác mộng mang đầy đau khổ, đắng cay vốn đã qua lại đến với tôi. Giấc mơ về cái quá khứ đen tối của bản thân mình mà tôi đã muốn quên đi mãi mãi.
– Hết chương 26-
END PHẦN 1: Câu chuyện mở đầu.