Đọc truyện Tôi Xuyên Thư Thành Thị Vệ Thân Cận Của Nhân Vật Phản Diện – Chương 2: [ Ngoại truyện] Tìm hiểu thế giới mới
Ngay sau khi đưa Thái tử điện hạ trở về cung tôi lập tức trốn đến Thư Quán đi tìm tư liệu về nơi đây.
Hiện tại là năm Huyền Chính thứ 16, đời vua thứ 8 của Yên Quốc. Toàn bộ lãnh thổ Trung Quốc hiện tại là Lục Quốc đại lục, đúng như tên của nó tại đây gồm 6 quốc gia bao gồm Yên Quốc, Linh Quốc, Dược Quốc, Thiên Quốc, Âm Quốc và cuối cùng là Quỷ Quốc.
Linh Quốc vốn là một quốc gia mà quyền phụ nữ là trên hết, theo thuật ngữ hiện tại thì có thể gọi đây là đất nước theo chế độ mẫu hệ. Tại đây, phụ nữ đứng thứ nhất sau đó đến người già, trẻ nhỏ cuối cùng mới đến đàn ông. Đàn ông ở đây vốn chỉ được coi là công cụ để duy trì nòi giống mà thôi, đọc đến đây thực sự khiến tôi sợ hãi. Nếu mà đi đâu nhất định tôi sẽ không đến Linh Quốc. Mặc dù thế nhưng ở Linh Quốc thì lại có một địa danh vô cùng hấp dẫn đó chính là Lưu Ly Thác, đây là một thác nước không chỉ đẹp mà còn vô cùng linh nghiệm với những tu sĩ đang tu luyện chậm tiến độ. Lưu Ly Thác có thể giúp những người bình thường vốn không có khả năng tu luyện cũng có thể có cơ hội được bước vào con đường tu chân. Thác nước này chính là nguồn gốc cho cái tên của Linh Quốc.
Tiếp đến là Dược Quốc, đúng như tên của nó Dược Quốc là một đất nước có gần như toàn bộ dân cư ở đây đều làm công việc liên quan đến thảo dược. Nơi đây là nơi có nguồn khí hậu vô cùng thuận lợi và phù hợp cho sự phát triển của hầu hết các loại thảo dược chính vì vậy mà thảo dược nơi đây đều vô cùng phong phú và hiếm có. Người dân nơi đây người bán thảo dược, người bán độc dược, người thì làm y sĩ chữa bệnh cứu người, người lại làm độc y nghiên cứu các loại độc dược. Nói chung đây là một quốc gia mà toàn dân đều có kiến thức về y thuật thậm chí đến chính người đứng đầu cũng là một y giả có tiếng tăm. Nơi đây có một điều thú vị là mỗi năm thay người đứng đầu một lần, chỉ cần là người có y thuật mạnh nhất thì cũng có thể có cơ hội được làm người đứng đầu. Dược Quốc không chỉ nổi tiếng về dược mà chính là còn nổi tiếng là không có vua. Tuy vậy cả 5 quốc gia còn lại đều không có ý định xâm chiếm lãnh thổ của Dược Quốc bởi lẽ tại đây vốn có một lịch sử hùng hồn về một quốc gia đã bị xoá xổ hoàn toàn và quốc gia đó hiện giờ chỉ còn lại là một bãi đất xơ xác cây khô không còn khả năng cho bất cứ sinh vật nào sinh tồn cũng chính là Rừng Tàn Quốc.
Bỏ qua Dược Quốc, nhắc đến Thiên Quốc lại là một quốc gia vô cùng hùng mạnh về quân sự. Tuy vậy nhưng đây là một nơi có hoà khí lớn nhất đối với các quốc gia khác. Thiên Quốc không cậy việc có thế lực quân sự lớn mà đi chiếm đoạt lãnh thổ của nơi khác, thay vào đó dùng chiến lực của mình hợp sức với các quốc gia khác đối đầu với sự hoành hành của Quỷ Quốc. Thiên Quốc còn nổi tiếng với nhiều loại binh khí và lực lượng lớn những bậc thầy luyện kim. Không chỉ vậy Thiên Quốc cũng là nơi có người đầu tiên phi thăng thành tiên vượt qua Độ kiếp, tại nơi người ấy phi thăng có một địa danh vô cùng hoành tráng là Thành Độ Kiếp, nơi đây vốn là một toà tháp gồm duy nhất 3 tầng đặt trên đỉnh của một bệ đỡ với 9999 bậc thang được lát hoàn toàn bằng vàng, nói vậy cũng đoán được nơi đây là đệ nhất giàu có của toàn đại lục. Thành Độ Kiếp nằm trong lãnh thổ của Kim Tinh học viện trung tâm của Thiên Quốc. Chính vì sự đồ sộ của công trình này mà mọi người nơi đây mới gọi là Thành Độ Kiếp.
Tiếp đến là Âm Quốc, đây lại là quốc gia mà tồn tại nhiều người có khả năng “thông linh” gọi cách khác là có thể giao tiếp với người đã chết. Chính vì khả năng này mà những người đứng đầu ở thế hệ trước và thế hệ sau có thể giao tiếp với nhau khiến cho sự phát triển về chính trị nơi đây vô cùng văn minh, người dân an cư lạc nghiệp. Nhưng có vấn đề đáng lo ngại là người nơi đây vô cùng coi thường mạng sống con người, họ cho rằng “ chết cũng không phải là chết” vì sao thì tôi cũng đoán được. Đọc về Âm Quốc đến đây quả thật vô cùng nhàm chán nhưng từ Âm ở đây còn có nét nghĩa khác chính là về âm trong âm thanh, đây cũng là một quốc gia vô cùng chú trọng về âm luật cũng như nhạc cụ. Tại đây còn được đích thân nhà vua ân chuẩn mở ra học viên Âm Linh vừa tu luyện về cảnh giới, về âm pháp lẫn tu luyện thông linh. Còn có cả những người tu luyện âm thuật đến mức có thể nói chuyện với người đã chết, Âm Quốc chính là nới mà hầu hết các cuộc thi về âm nhạc tu tập mang theo nhiều người từ nhiều nơi khác nhau đến đây.
Kể đến Quỷ Quốc thì đây là một vùng đất dưới sự cai trị của Quỷ Vương và người dân hầu hết là yêu ma, quỷ quái. Nơi đây còn có cả thú nhân và nhiều linh thú quý hiếm khác nhau. Chính vì có nhiều kẻ từ các quốc gia khác xâm phạm nơi đây bắt cóc và giết hại nhiều thú nhân và linh thú mà gây ra nhiều cuộc chiến tranh giữa các nước với nhau. Theo tiểu thuyết Quỷ Vương đã từng bị Cố An Nhiên cho trầu trời và dẫn đến sự diệt quốc của Quỷ Quốc. Nghĩ lại thì Cố An Nhiên đúng là một kẻ dại gái mà, còn đoạn tụ nữa. Cảm tình của tôi dành cho An Nhiên đang tụt dốc khi so sánh với Thái tử điện hạ hiện giờ vừa trong sáng, đáng yêu lại tốt bụng!
Bây giờ đến địa điểm chính là Yên Quốc, quốc gia này là nơi có hoà bình lâu nhất của đại lục, chưa từng bị đưa vào cuộc chiến giữa các ngoại quốc, hơn nữa qua 8 đời vua người dân vẫn ấm no hạnh phúc, an cư lạc nghiệp. Vị vua đời thứ 8 có 6 người phi tử gồm Chiêu Hậu, Lan Xương Quý phi, Ngọc Quý phi, Kim phi, Như Phi và Lương phi. Chiêu Hậu có hai người con trai là Thái tử điện hạ bây giờ và Nhị hoàng tử, Lan Xương Quý phi chỉ có hai người con gái chính là Đại Công chúa và Nhị Công chúa, tiếp đến là Tam Hoàng tử và Tam Công chúa của Ngọc Quý Phi, Kim phi có 3 người con trai là Lục Hoàng tử, Thất hoàng tử và Cửu Hoàng tử, Như Phi lại có một cặp song sinh Tứ Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử, Lương phi lại có đến 5 người con là Bát Hoàng tử, Thập Nhất, Thập Nhị và Thập Tam Hoàng tử và Tứ Công Chúa. Đọc thôi mà khâm phục khả năng sinh đẻ của bà Lương Phi ghê luôn.
Yên Quốc vốn là một vùng đất giáp biển ở phía Đông Nam, phía Bắc và Tây Bắc giáp Rừng Tàn Quốc, Phía Nam giáp với lãnh thổ Âm Quốc, Phía Tây và Tây Nam giáp với Dược Quốc. Toàn bộ chi tiết về nơi đây hoàn toàn không khác gì so với bộ tiểu thuyết kia.
Toang! Tôi thật sự xuyên thư rồi!!!
– Hết ngoại truyện-