Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 418: Đến Cùng Lúc


Bạn đang đọc Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi – Chương 418: Đến Cùng Lúc


Hoàng Tử Hiên sẽ đứng yên chịu trận, trơ mắt nhìn người khác cướp đi chiến thắng đang ở ngay trước mắt mình sao?
Tất nhiên là không, mạng của Hoàng Cừu chỉ là thứ yếu, thua Trương Tiểu Lệ mới là quan trọng, anh tuyệt đối sẽ không để thua Trương Tiểu Lệ vào tay Hoàng Cừu.
“Có giỏi thì chết với nhau đi!”
Hoàng Tử Hiên nghiến răng, nội lực từ trên xuống dưới cơ thể bộc phát, dồn thẳng vào hai tay anh, sau đó cả hai tay anh dùng sức nâng xe lên.

Sau một tiếng nổ, cả chiếc xe gắn máy cực nặng đã bị anh đỡ trên bàn tay dễ như ăn bánh.
Két!
Cùng lúc đó, đầu xe của Hoàng Tử Hiên đụng vào thân xe của Hoàng Cừu làm phát ra những tiếng ma sát kịch liệt.
Giờ phút này, cả mấy chục cặp mắt đều đang co rút, trơ mắt nhìn vào hai chiếc xe gắn máy đang va chạm vào nhau ở giữa không trung rồi rơi xuống đất.

Hơn nữa, sau khi rơi xuống đất, cả hai cũng bị bắn ra ngoài theo quán tính.
Vù vù vù…
Chỉ thấy hai chiếc xe gắn máy mất khống chế đang chạy loạn xạ trên đường đua, va chạm với mặt đất làm bắn ra những tia lửa điện.

Mấy chục cặp mắt vốn không thể nhìn thấy hiện tại tình trạng của Hoàng Tử Hiên và Hoàng Cừu ra sao mà chỉ có thể nhìn thấy máu tươi chảy đầy trên mặt đất, trông cực kỳ đáng sợ.
Vù vù vù…
Hai chiếc xe gắn máy bị mất khống chế vẫn tiếp tục chạy đi, cuối cùng một cảnh tượng hi hữu đã xuất hiện, hai chiếc xe đồng thời cán vạch đích theo quán tính.

Hơn nữa chúng còn không có ý định dừng lại mà vẫn tiếp tục bị bắn đi.


Dù vậy, khi vừa cán qua vạch đích, Hoàng Tử Hiên và Hoàng Cừu cũng đã tách ra khỏi chiếc xe gắn máy của mình cùng một lúc.

Hai người trông cực kỳ chật vật phải lăn xa thêm một quãng nữa thì cuối cùng mới dừng lại.
“Hoàng Tử Hiên!”
“Cậu cả!”
Vài người đồng thời nhảy xuống từ trên khán đài, nhanh chóng chạy về phía hai người bọn họ.
Lúc này, mặc dù cả Hoàng Tử Hiên và Hoàng Cừu đều đội nón bảo hiểm nhưng đầu của ai cũng đã chuyển sang trạng thái đầy sao bay quanh.

Thậm chí lỗ tai cũng bắt đầu trở nên ù đi, trừ tiếng ù ù ra thì những âm thanh khác đều rất mơ hồ.
Sau khi chạy tới gần bọn họ, hai ba người đỡ Hoàng Tử Hiên và Hoàng Cừu dậy, Trương Tiểu Lệ vội vàng cởi nón bảo hiểm của Hoàng Tử Hiên ra rồi hét lên: “Hoàng Tử Hiên Hoàng Tử Hiên Hoàng Tử Hiên Hoàng Tử Hiên…”
“Gọi… Gọi hồn à.” Hoàng Tử Hiên chóng mặt trả lời.
Thấy Hoàng Tử Hiên vẫn còn có thể trả lời, Trương Tiểu Lệ vừa mừng vừa sợ ôm lấy anh: “Làm tôi sợ muốn chết, anh làm tôi sợ chết đi được.

Sao anh lại ngu ngốc như vậy chứ, thua thì thua, có gì hay hơn người ta đâu.

Ai bảo anh liều mạng như vậy đâu chứ, lỡ anh chết thật thì tôi biết làm thế nào?”
“A… Nhẹ thôi nhẹ thôi, cô ôm chặt quá.

Siết tôi đau toàn thân đây này, ai ui…” Hoàng Tử Hiên đau đớn la lên, vết thương ngoài da trên khắp cơ thể bị cái ôm của Trương Tiểu Lệ siết đau.
Trương Tiểu Lệ hoảng sợ vội vàng buông anh ra, hết nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải hỏi: “Có bị thương đến xương không? Có bị gãy tay gãy chân gì không?”

Hoàng Tử Hiên thử cử động chân tay, phát hiện chúng vẫn có thể tự do hoạt động thì lắc đầu nói: “Không có, chỉ bị trầy xước ngoài da mà thôi.”
Nghe vậy, bốn người Kim Kỵ Dung mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này quả thật quá nguy hiểm, may là không bị nổ xe, không thì đúng là chơi đến xong đời.
Cùng lúc đó, thuộc hạ của Hoàng Cừu cũng kiểm tra khắp người thay cho anh ta, khi biết anh ta không hề bị gãy xương ở chỗ nào, toàn thân chỉ có vài vết trầy xước thì tất cả cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
Dù vậy, điều này cũng không đồng nghĩa với việc Hoàng Tử Hiên và Hoàng Cừu bị thương nhẹ, tuy chỉ là trầy xước nhưng những vết thương này đều khá nghiêm trọng.

Trên người Hoàng Cừu có hai chỗ bị xước thịt, Hoàng Tử Hiên cũng không khá hơn chút nào, dù sao thì anh cũng đã ma sát với mặt đất đến tận hai lần.
Hai người nhịn đau rồi được đỡ dậy, lúc vừa đứng vững đã hỏi cùng lúc: “Ai thắng?”
“Ặc…” Nhìn hai chiếc xe máy đã gần như trở thành một đống phế liệu, Kim Kỵ Dung không biết cái này có được tính là hòa nhau hay không.
“Cậu cả, xe của hai người đến vạch đích cùng một lúc.” Một tên thuộc hạ của Hoàng Cừu trả lời.
Nghe thấy ba chữ cùng một lúc, Hoàng Tử Hiên và Hoàng Cừu nhìn nhau, trong mắt như có chút vẻ thất vọng.
Lúc này, trọng tài mới chạy chậm đến, đầu tiên là hỏi thăm thương thế của hai người, sau khi biết được cả hai đều không nguy hiểm đến tính mạng, ông ta mới hỏi một cách công bằng: “Hai anh này, trận đấu lần này có thể được tính là các anh hòa nhau không?”
Không được thì còn có thể làm gì? Bọn họ đã thành ra thế này, bây giờ ai cũng chẳng còn sức để đấu lại lần nữa.
Vì vậy, hai người có chút không phục ‘ừ’ một tiếng.
Sau khi nghe thấy hai người đồng ý với kết quả hòa nhau, trọng tài lẳng lặng lau mồ hôi lạnh.

Ông ta thật sự đã bị hai người liều mạng này dọa sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh khắp người, làm trọng tài hơn nửa đời, đây là lần đầu tiên ông ta chứng kiến một cuộc thi đấu nguy hiểm đến vậy.

May là cả hai đều không sao, không thì ông ta đúng là đã gặp xui xẻo.
“Hai anh này, ở chỗ chúng tôi có phòng y tế, cũng có cả đội cấp cứu chuyên nghiệp, tôi thấy các anh nên nhanh chóng đi xử lý vết thương đi, không thì để nhiễm trùng cũng không tốt đâu.” Một nhân viên làm việc chạy tới rồi vội vàng nói.

Đúng là vết thương của Hoàng Tử Hiên và Hoàng Cừu cần phải được khử trùng trước thật, vì vậy hai người liền được những người khác đỡ đến phòng y tế dưới sự hướng dẫn của nhân viên.
Bác sĩ và y tá ở phòng y tế đã chuẩn bị xong, vừa tới nơi, bọn họ đã được chia ra hai căn phòng khác nhau để bắt đầu xử lý vết thương.
Lúc xử lý vết thương phải cởi đồ đua xe ra, Trương Tiểu Lệ ‘a’ một tiếng rồi che mắt lại khiến y tá đang cắt quần áo ra sợ hết hồn, suýt chút nữa đã cắt trúng thịt của Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên sợ hãi nói: “Cô đừng có đột ngột dọa sợ người ta như vậy nữa, vết thương trên người tôi đủ nhiều rồi, cô còn muốn cô y tá đây làm ra thêm một cái mới nữa sao.”
“Thế là anh vẫn còn biết trên người mình có nhiều vết thương à, sao lúc nãy liều mạng thì không sợ chết như vậy đi.” Nhớ đến cảnh tượng khủng khiếp lúc nãy, Trương Tiểu Lệ vẫn còn rất sợ nên lúc này lại muốn quở trách anh thêm một phen nữa.
“Tôi sợ chứ, tôi liều mạng của mình thì sao mà không sợ chết được.” Hoàng Tử Hiên nói.
“Sợ chết mà anh còn đi liều mạng!”
“Nếu không liều mạng thì tôi sẽ thua, dù có liều mạng thì tôi cũng không thể để thua cô vào tay anh ta được.” Hoàng Tử Hiên nói như lẽ đương nhiên.
Trương Tiểu Lệ không nói gì, trong lòng bỗng chốc dâng lên một nỗi cảm động.

Hóa ra Hoàng Tử Hiên liều mạng như vậy không phải là vì sợ sẽ mất mặt khi thua mà là do sợ sẽ thua cô vào tay người đàn ông khác.
“Chị y tá, quần bên trong không cần cởi ra đâu, người anh em của tôi không bị thương, rất khỏe mạnh, thật sự vẫn ổn.” Lúc Trương Tiểu Lệ vẫn đang cảm động, Hoàng Tử Hiên chợt la lên, che quần của mình lại.
Y tá cười hì hì rồi đặt kéo xuống: “Anh sợ cái gì chứ, ai bảo là muốn cởi quần trong của anh ra đâu.

Dù tôi có muốn cởi thì bạn gái của anh cũng sẽ không vui mất.”
“Nói cũng đúng, cô ấy bạo lực lắm, nếu chị cởi quần trong của tôi ra thì cô ấy nhất định sẽ đánh chị.” Hoàng Tử Hiên sợ bóng sợ gió một hồi mới lấy tay đang che quần ra.
“Anh bảo ai bạo lực!” Vừa nghe thấy Hoàng Tử Hiên vu oan mình, Trương Tiểu Lệ lập tức nổi giận chống nạnh, đôi mắt trợn tròn nhìn Hoàng Tử Hiên.
Bị cô nhìn đến đỏ mặt lên, Hoàng Tử Hiên ngượng ngùng nói: “Cô, cô đừng nhìn tôi như vậy nữa, tôi, tôi, cũng biết ngại chứ bộ.”
Trương Tiểu Lệ vốn chỉ lo tức giận, mặc dù đang nhìn vào Hoàng Tử Hiên nhưng cũng không để ý cái gì khác.

Giờ phút này, khi Hoàng Tử Hiên bỗng nhiên tỏ ra thẹn thùng như vậy, cô lập tức kịp phản ứng, đồng thời cũng nhìn thấy cơ thể đã gần như lộ thiên của Hoàng Tử Hiên.
Ực!
Trương Tiểu Lệ rất không khách sáo mà nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cơ bụng hoàn mỹ và làn da màu đồng của Hoàng Tử Hiên.

Dáng người Hoàng Tử Hiên tốt thế cơ á!
Trương Tiểu Lệ bất ngờ không thôi, trong đầu không tự chủ được ảo tượng ra một cảnh tượng cực kỳ xấu hổ.
“Cô, cô cứ nhìn chằm chằm tôi vậy làm gì chứ, đừng nói là cô để ý đến chỗ đó của tôi nha!” Hoàng Tử Hiên vội vàng che lại đáy quần, dáng vẻ trông như đang bị dê xồm.
Gương mặt xinh đẹp của Trương Tiểu Lệ lập tức ửng đỏ, sau đó cô mới bất chợt nhận ra, lúc nãy khi cô vẫn còn đang ảo tượng ra những cảnh tượng xấu hổ với Hoàng Tử Hiên, cô thật sự đã để ý đến chỗ đó của Hoàng Tử Hiên!
“Trương Tiểu Lệ, mày đúng là đồ háo sắc, rốt cuộc mày đang làm cái gì vậy.” Trương Tiểu Lệ ngại đến nỗi hận không thể có một cái lỗ để chui xuống ngay.

Vậy nhưng dưới đất vốn không có cái lỗ nào cho cô chui cả, cô chỉ có thể ngại ngùng vội vàng xoay người chạy ra khỏi phòng.
Thấy Trương Tiểu Lệ đỏ mặt chạy ra ngoài, tập thể bốn người Kim Kỵ Dung đồng thời giơ ngón cái với Hoàng Tử Hiên.

Bọn họ thật sự rất khân phục khả năng cua gái của Hoàng Tử Hiên, e là trên đời này chẳng có cô em nào mà anh lại không thể cua cả.
Sau khi chạy khỏi phòng, Trương Tiểu Lệ cũng ngồi luôn bên ngoài, lúc này nắng chiều đã hạ màn, màn đêm bắt đầu phủ xuống.

Dưới những cơn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, sắc mặt của cô dần trở lại như bình thường, tâm trạng cũng không còn nóng nảy như trước đó.
Bịch bịch bịch…
Sau khi ngồi một mình ở đó một lúc, sau lưng bỗng truyền tiếng một tràng tiếng bước chân.

Tưởng là đám người Hoàng Tử Hiên đi ra nên Trương Tiểu Lệ liền quay đầu hỏi: “Xử lý vết thương xong rồi à?”
“Cảm ơn cô Trương đã quan tâm, tất cả đã được xử lý xong.” Đứng sau lưng Trương Tiểu Lệ, Hoàng Cừu khẽ mỉm cười nói.
Nhìn thấy người tới không phải là Hoàng Tử Hiên mà lại là Hoàng Cừu hại Hoàng Tử Hiên bị thương, nụ cười dịu dàng trên mặt Trương Tiểu Lệ lập tức thay bằng vẻ lạnh như băng, cô bình thản nói: “Tôi không có hỏi anh.”
“Ở đây còn người bị thương nào khác sao?” Hoàng Cừu buông tay hỏi ngược lại.
“Tôi thì không tính sao.” Người trả lời anh ta chính là Hoàng Tử Hiên đang đứng sau lưng, sau khi đi ra đã thấy Hoàng Cừu đang nói chuyện với Trương Tiểu Lệ, Hoàng Tử Hiên liền cực kỳ không vui khi đến gần nghe họ nói gì.
Dám cua gái của tôi, có thể nhịn được anh mới là lạ!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.