Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 411: Đánh Cược Người Phụ Nữ Của Anh


Bạn đang đọc Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi – Chương 411: Đánh Cược Người Phụ Nữ Của Anh


Một một bốn ba sáu!
Bốn bốn năm năm sáu sáu!
Hai hàng số xếp đối diện nhau chênh lệch quá nhiều như sắc mặt của Hoàng Tử Hiên và Tiêu Đế vào giờ phút này.
“Anh lại thua nữa rồi!” Trên mặt Tiêu Đế lộ vẻ đắc ý không ngoài dự liệu.
Sắc mặt của Hoàng Tử Hiên có chút khó chịu, trong miệng lẩm bẩm ‘Sao có thể như vậy’.
“Hahaha, nó lại thua nữa rồi.” Cậu Trần khoa trương cười lớn.
“Trời ạ, thua thảm thật đấy.” Ôn Kiếm Hoa cũng bật cười khanh khách theo.
Mặc dù Trương Tuấn Nhân không cười lớn tiếng như vậy nhưng trên khóe miệng anh ta vẫn nhếch lên một cách rõ ràng.

Xem ra tên Hoàng Tử Hiên này đã quá kiêu ngạo sau trận đánh bida với anh ta, thế mà còn tưởng rằng nữ thần may mắn sẽ luôn đứng về phía anh cơ đấy.

Bây giờ thì mất mặt rồi, thua liền hai ván, hai trăm ngàn cứ thế trôi theo dòng nước.
Đám công tử còn lại cũng bật cười theo, cuối cùng bọn họ cũng tìm được một ít cảm giác ưu việt từ trên người Hoàng Tử Hiên.

Nếu như Hoàng Tử Hiên cứ tiếp tục thắng thì quả thật là bọn họ không biết giấu mặt vào đâu nữa.
Trương Tiểu Lệ cũng sắp khóc đến nơi, cô oán trách Hoàng Tử Hiên không nên chơi mãi những trò chỉ dựa vào vận may thế này.
“Người đẹp cô đừng nóng vội, không phải vẫn còn một ván nữa sao, nói không chừng anh ta sẽ lật bàn vào ván cuối cùng này đó.” Cậu Trần châm chọc cười nói.
“Anh ấy đã hết tiền rồi, lấy gì mà đặt cược được nữa?” Trương Tiểu Lệ trách mắng cậu Trần.
Nhìn chằm chằm vào vóc người và nhan sắc quyến rũ của Trương Tiểu Lệ, cậu Trần cười một tiếng: “Không có tiền thì có thể cược cái khác mà.”
“Anh có ý gì?” Thấy ánh mắt anh ta nhìn mình đầy vẻ háo sắc, Trương Tiểu Lệ lập tức cảnh giác.
“Haha, ý của tôi là nếu anh ta chịu lấy cô ra làm tiền đặt cược thì chúng ta cũng có thể chấp nhận.” Cậu Trần cười nham hiểm nói.
Trương Tiểu Lệ lập tức nổi giận, trợn to đôi mắt hạnh nhìn anh ta.
Những người khác cũng nhìn về phía Hoàng Tử Hiên, bọn họ thật sự rất muốn Hoàng Tử Hiên đồng ý, vậy thì đến khi anh thua vào ván kế tiếp, cô gái xinh đẹp này sẽ thuộc về bọn họ.


Đến khi người ta đã hết tiền rồi thì đó mới thật sự là lúc vẽ xấu mặt anh.
Những người ở bàn khác vốn không để ý đến động tĩnh bên phía họ nhưng sau vài lần ồn ào của cậu Trần, mọi người đều vô thức vây xem xung quanh.

Bây giờ khi thấy những lời cậu Trần nói, bọn họ cũng nhìn về phía Hoàng Tử Hiên, không biết liệu anh có đánh cược người phụ nữ của mình hay không.
“Các anh muốn tôi lấy cô ấy làm tiền đặt cược ư, thế thì tôi rất muốn biết các anh định đặt bao nhiêu đây.” Sau một hồi yên lặng, Hoàng Tử Hiên cười haha hỏi.
Câu hỏi này lập tức khiến đám công tử câm nín, bọn họ vẫn chưa nghĩ đến việc nếu Hoàng Tử Hiên đồng ý đặt cược Trương Tiểu Lệ, bọn họ phải đặt bao nhiêu tiền mới có thể cân xứng với người đẹp này?
Đúng là một câu hỏi hóc búa.
Tất nhiên là Tiêu Đế sẽ không lãng phí đầu óc để đi suy nghĩ đáp án, anh ta ném thẳng vấn đề này cho cậu Trần, dù sao thì cũng do anh ta ra điều kiện nên anh ta cũng phải chịu trách nhiệm việc suy nghĩ câu trả lời.
Cậu Trần đã thèm thuồng Trương Tiểu Lệ từ nãy đến giờ, anh ta nghĩ rằng Trương Tiểu Lệ chỉ là một người phụ nữ rất dễ giải quyết.

Chỉ cần nhìn là biết cô gái này không có nhiều tiền, nếu anh ta thể hiện bản thân là một người rất có tiền ở trước mặt cô thì chắc chắn cô sẽ dễ dàng mắc câu ngay.

Vì vậy nên anh ta không thể cược quá ít tiền được, thế thì sẽ tỏ vẻ là anh ta không coi trọng cô nhiều.
Vì vậy, sau một hồi suy nghĩ, cậu Trần trả lời: “Một triệu đi.

Tiền cược ván này do tôi bỏ, nếu cậu Đế thắng, anh đưa người đẹp cho tôi.

Nếu anh thắng, tôi thua anh một triệu.

Sao hả? Cái giá này không thấp chứ.”
“Trời ạ!” Vừa nghe thấy cậu Trần bảo rằng anh ta sẽ chịu tiền cược cho ván này, đám công tử còn lại bắt đầu nhao nhao ồn ào.
Tuy trong mắt họ, một triệu không tính là nhiều nhưng nếu chỉ để mua một người phụ nữ thì vẫn quá cao.

Dù sao thì bình thường mỗi khi bọn họ đi chơi đây đó, một đêm đổi mười cũng chẳng tốn nhiều tiền như vậy, hơn nữa vẻ ngoài của bọn họ cũng chẳng kém hơn Trương Tiểu Lệ chút nào.


Vì vậy, khi nghe thấy cậu Trần chịu chi một triệu, bọn họ đều cảm thấy con số này đã vượt quá giá trị của Trương Tiểu Lệ.
“Sao hả? Một triệu không ít đâu đúng không.

Có dám cược không?” Trông cậu Trần đầy vẻ ‘Tôi nhiều tiền như thế đấy’.
Hoàng Tử Hiên cười lạnh: “Xin lỗi, trong mắt anh, cô ấy chỉ đáng giá một triệu.

Vậy nhưng trong mắt tôi, cô ấy là vô giá.

Muốn bắt tôi lấy cô ấy ra làm tiền đặt cược ư, đó là chuyện không thể.”
Trương Tiểu Lệ bất ngờ nhìn về phía Hoàng Tử Hiên, cô vẫn nghĩ rằng Hoàng Tử Hiên sẽ thuận theo mánh khóe của cậu Trần.

Không ngờ anh lại tạm thời trở quẻ, thế thì sao mà cược được ván thứ ba? Nếu không đánh cược ván thứ ba thì há chẳng phải hai ván trước đó đều đã cược không công rồi sao?
Đám người cậu Trần cũng rất bất ngờ, một triệu không phải là con số nhỏ.

Chẳng phải tên quê mùa như Hoàng Tử Hiên nên sáng mắt khi thấy tiền, ôm may mắn trong lòng để tiếp tục đánh cược với cậu Trần thêm một lần sao? Lỡ như thắng thì cũng thắng được một triệu lận đấy.
“Thế thì anh muốn lấy gì làm tiền đặt cược cho ván thứ ba đây? Tôi nói trước, tôi không cược tiền thấp hơn năm mươi ngàn.

Chẳng phải cộng lại trên dưới người anh cũng chỉ gom góp được có hai chục ngàn thôi sao?” Tiêu Đế cười nhạo hỏi.
“Sao anh ta có thể có nổi được hai chục ngàn chứ, cố gắng lắm mới tích góp được mười ba ngàn năm trăm hai mươi ba tệ lẻ ba đồng đấy.” Ôn Kiếm Hoa khinh thường nói.
Nghe thấy Ôn Kiếm Hoa cố tình nhấn mạnh vào ba đồng lẻ ở phía sau cùng, những tên công tử còn lại đã sắp cười đến nghiêng ngả.

Bình thường, ngay cả một tệ lẻ thì bọn họ cũng hiếm khi nhìn thấy chứ đừng nói là một đồng.


Trong trí nhớ của bọn họ, hình như bọn họ chưa từng tiêu qua cái gì chỉ đáng giá một đồng mà không có số không nào ở đằng sau.
“Tôi cược một triệu với anh.” Hoàng Tử Hiên cũng không thèm để ý đến những lời cười nhạo của bọn họ mà chỉ thản nhiên nói.
“Bao nhiêu?” Trên mặt Tiêu Đế đầy vẻ có phải mình vừa mới nghe nhầm hay không.
“Một triệu!” Hoàng Tử Hiên nói rất chân thành.
Sau khi chắc chắn mình không hề nghe lầm, Tiêu Đế nhìn cậu Trần bằng ánh mắt quái dị giống như đang hỏi cậu Trần rằng có phải anh đã điên rồi không, anh mà có được một triệu ư?
“Sao anh có thể có được một triệu?” Tất nhiên là cậu Trần sẽ không tin chuyện Hoàng Tử Hiên có một triệu, anh ta cười nhạo nói: “Đừng có ký chi phiếu trống ở chỗ này đấy nhé.”
“Đúng là buồn cười, lúc trước khi các anh đặt cược, chẳng phải các anh đã nói rằng muốn cược bao nhiêu thì cứ cược bấy nhiêu sao.

Hoàng Tử Hiên cũng không yêu cầu các anh phải lấy đủ số tiền dùng để đặt cược ra.

Bây giờ anh ấy nói muốn cược một triệu thì mắc mớ gì mà lại không được cơ chứ?” Trương Tiểu Lệ tức giận nói.
Trương Tuấn Nhân cười nhạo một tiếng rồi nói: “Bởi vì chúng tôi có tiền, anh ta thì không.

Chúng ta nói cược bao nhiêu thì sẽ trả bấy nhiêu, anh ta có thể lấy tiền ra được không?”
“Đúng vậy, tài khoản ngân hàng của chúng tôi cũng không phải là loại keo kiệt gì.

Không giống với vài người, rõ ràng là một tên quê mùa nghèo nèn, thế mà còn phồng má giả làm người mập.” Ôn Kiếm Hoa nói.
Lần này, ngay cả những người vây xem cũng bật cười, bọn họ đều biết đám công tử này, mỗi tháng đều ngâm ở đây suốt nửa tháng, dù cho bọn họ không có tiền mặt thì đi tìm câu lạc bộ để mượn khoảng trăm vạn cũng chỉ tốn một câu nói.

Vì vậy, con số mà bọn họ nói ngoài miệng cũng có giá trị tương đương với số tiền thật.

Được‎ ‎ tại‎ ﹏‎ ????r????mtr????y‎ ệ????.????????‎ ﹏
Vậy nhưng Hoàng Tử Hiên lại không giống vậy, từ việc không ai biết đến tên Hoàng Tử Hiên rồi lại đến quần áo trên người anh thì có thể thấy rõ là anh chẳng phải người giàu sang gì cả.

Chỉ cần nhìn là đã biết anh không phải người có tiền, nói anh có một triệu, e là quỷ cũng không tin.

Trừ khi anh có thể lấy một triệu tiền mặt ra, không thì tất cả chỉ là chi phiếu trống mà thôi.

Chẳng có ai lại ngu ngốc đến nỗi đánh cược với một tên chỉ biết nói mồm, dù có thắng thì cũng uổng công, ai lại có thể trông cậy vào một tên quê mùa nghèo kiết xác lấy ra một triệu chứ.
“Các anh đừng tự tin quá, ván này vẫn còn chưa bắt đầu, thế mà các anh vẫn chắc chắn là mình sẽ thắng sao? Lỡ như các anh thua thì sao.” Trương Tiểu Lệ không phục nói.
“Chúng tôi có cậu Đế ở đây, xác suất thua có thể nói là bằng không.

Em gái à, em phải cảnh giác lên rồi nhìn rõ xem tên quê mùa này đi, trừ việc giả vờ khoác lác ra thì nó chẳng có cắt bạc nào đâu.” Cậu Trần vốn không nghĩ rằng Hoàng Tử Hiên sẽ có thể thắng.
Trương Tiểu Lệ tức giận trợn mắt nhìn cậu Trần, dù vậy lại không thể phản bác, bởi vì Hoàng Tử Hiên quả thật không có một triệu.
“Cho nên nếu tôi không lấy một triệu tiền mặt ra thì các anh sẽ không tin đúng không?” Lắng nghe từng lời giễu cợt của bọn họ, vẻ mặt của Hoàng Tử Hiên vẫn rất dửng dưng.
“Đúng vậy, nếu không như thế thì chúng tôi thật sự không thể tin rằng anh có một triệu.” Cậu Trần gật đầu nói.
Hoàng Tử Hiên thở dài: “Được rồi, chờ tôi đi gọi điện thoại.”
Vừa nói, Hoàng Tử Hiên liền đứng dậy đi gọi điện.
Thấy dáng vẻ bình thản của anh, mọi người không khỏi cảm thấy nghi ngờ.

Chẳng lẽ anh thật sự có một triệu?
“Cậu Trần, anh nói xem sao anh ta cứ giả vờ mãi như vậy nhỉ? Còn cái gì mà đi gọi điện thoại nữa cơ đấy, anh ta tưởng rằng mình cũng giống như chúng ta sao, cứ gọi điện thoại là sẽ có người mang tiền đến.” Ôn Kiếm Hoa không nhịn được trừng trắng mắt nói.
Cậu Trần cười nói: “Anh thì biết cái gì, người ta gọi cái này là đã giả vờ thì phải giả vờ cho trót.”
“Ngay cả lễ nghi cơ bản của người có tiền mà cũng không biết.

Nếu không phải là khách hàng lớn của các ngân hàng thì cũng phải hẹn trước mấy ngày nếu muốn rút một triệu tiền mặt ra ngoài.

Dù cho ba của tôi muốn rút nhiều tiền mặt một chút thì cũng phải chờ ít nhất là một giờ đó.” Trương Tuấn Nhân ‘hừ’ nói.
Một tên công tử khác cười nói: “Haha, không sao, cứ để anh ta tiếp tục giả vờ nữa đi.

Nếu anh ta không giả vờ tiếp thì sao chúng ta có cơ hội để vả mặt anh ta chứ.”
“Nói cũng phải, cảm giác khi vả mặt người ta đúng là đã thật đấy.

Haha, tôi nôn nóng được thấy anh ta mất mặt vào lát nữa lắm rồi.” Cậu Trần cười haha nói..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.